– Cái gì cơ? – Tôi có nghe lầm không…em ấy định quay lại với tôi sao…
– Em đã kết thúc với người đó rồi…giờ em nhận ra người em yêu nhất chính là anh…! – Nói rồi em ấy định lao vào ôm tôi…nhưng tôi đứng lùi lại…
Vừa lúc Mai Trang chạy đến sau tôi…nàng thở không ra hơi…
– Anh…chạy gì…nhanh vậy…em…mệt quá…! – Nàng đứng dựa người vào tường thở… Chợt phát hiện ra em Ngọc đang đứng trước mặt, nàng quay sang gằn giọng…
– Ngọc…cậu làm cái gì ở đây…!
– Mình đang nói chuyện với An thôi! – Em ấy nhún vai đáp.
– Nói chuyện á…cậu định níu kéo anh ấy sao…? – Ánh mắt nàng tóe lửa nhìn Như Ngọc.
– Ừm…cậu đoán đúng đấy…! – Em ấy định nắm lấy tay tôi…nhưng tôi gạt ra…
– Cậu về đi…đừng có mà nói chuyện đó với mình! – Tôi gằn giọng.
– Em biết là anh đau khổ khi em rời xa anh…rồi anh hận em…cố gắng yêu bạn này chỉ vì anh thiếu thốn tình cảm…anh không thực sự yêu người này…! – Em Như Ngọc gằn giọng từng chữ một.
Mai Trang cũng bình tĩnh đáp lại…có vẻ nàng không tin lời của em Như Ngọc…
– Vậy à? Mà sao mình phải tin bạn nhỉ?
Như Ngọc cứng họng mất một lát, nhưng rồi em ấy mỉm cười…tôi chợt thấy lạnh cả sống lưng… Nụ cười khá đáng sợ…
– Vậy à…rồi mình sẽ chứng minh cho bạn thấy thôi!
– Ừ…chứng minh thử xem…! – Nàng nhướn mày thách thức.
– Đừng có thách…mình…!
– Này…đủ rồi…! – Tôi vội vàng lên tiếng…ngăn chặn cuộc nói chuyện đang có nguy cơ xảy ra xung đột này.
– Ngọc…cậu không thăm Thủy thì về đi…tôi không muốn gặp cậu! – Tôi quay đi.
Em ấy hơi sững lại một chút, nhưng rồi bật cười…chua chát…
– Rồi có ngày cậu sẽ phải chạy đến bên tôi mà xin được yêu…!
– Mơ đi…tôi không bao giờ làm việc đó…! – Tôi tức giận kéo Mai Trang bước đi…
– Hahaha…! – Như Ngọc bật cười…nhưng ánh mắt lạnh băng nhìn tôi… Tôi cảm nhận có sự hận thù trong đó…
Nhưng ngày ấy tôi đâu tài nào hiểu được nó có ý nghĩa gì…chỉ nghĩ em ấy hận thù điều gì đó mà tôi còn chẳng biết… Nhưng ẩn sau ánh mắt đó…sự căm thù đã khiến cho em ấy thay đổi hoàn toàn…
Cô bé có phần tinh nghịch của ngày xưa đâu rồi… Chẳng lẽ em ấy đã thay đổi đến mức vậy sao… Có phải do thằng Minh làm không… Hàng vạn câu hỏi xoay quanh khiến tôi thấy hơi choáng váng…
– Anh mệt à? – Nàng lo lắng hỏi tôi.
– Anh…có lẽ vậy! – Tôi thở dài…đúng là tôi mệt thật…
– Vậy ngủ đi…! – Nàng thì thầm.
– Nhưng ở đây làm gì có chỗ nằm…! – Tôi đưa mắt nhìn quanh.
– Hì…! – Nàng kéo tôi xuống ghế…để đầu tôi tựa vào đùi nàng…
– Nhưng…! – Tôi ấp úng…ngượng đỏ cả mặt.
– Có gì đâu…anh ngủ đi…em ngủ đủ rồi…! – Nàng mỉm cười nháy mắt với tôi.
– Ừa…! – Tôi cố gắng nhắm mắt…để chìm dần vào giấc ngủ.
Có rất nhiều chuyện sẽ còn xảy ra…có nỗi đau tưởng như không thể vượt qua… Lúc đó tôi đâu có ngờ được cuộc sống lại phức tạp đến như vậy…
Chỉ biết mím chặt môi…nước mắt lăn dài nhìn người bước đi…