Tôi cố gắng bế nàng lên trên gác… Gần sáng rồi mà chúng tôi mới ngủ được có một lát… Tôi vừa đặt nàng xuống giường, định ngủ tiếp đến sáng rồi dậy xem xét căn nhà của nàng. Chợt điện thoại reo…là của mẹ tôi…không biết sao bà gọi tôi vào giờ này nhỉ.
Không suy nghĩ nhiều, tôi vội vàng nghe điện, trong lòng lo lắng không biết có chuyện gì…
– Alô con nghe đây mẹ ơi…!
– Con…nhanh đến bệnh viện X đi…nhanh lên…! – Mẹ tôi gấp gáp nói trong điện thoại…
– Có chuyện gì hả mẹ? – Tôi đứng bật dậy ngay.
– Con bé Thủy…nó…bị tai nạn…! – Mẹ tôi nói như sắp khóc…
– Cái gì…! – Tôi đứng bật dậy, nói như hét…
– Con…vào nhanh đi…! – Nói rồi mẹ tôi cúp máy luôn… Tôi đứng thẫn thờ nhìn ra bên ngoài…
Quay lại, xé một mảnh giấy, tôi viết vội: “Anh đến viện X thăm em Thủy” rồi đặt lên trên bàn cạnh đầu giường. Xong xuôi, tôi đứng ngắm Mai Trang vài giây rồi bước ra khỏi phòng… Nhảy lên xe và phóng nhanh tới bệnh viện…
Trong lòng nóng như lửa đốt…
Tôi đứng ôm ngực thở không ra hơi… Tôi vừa chạy một mạch từ chỗ gửi xe vào trong đây… Ngước lên, tôi đã thấy mẹ tôi và một cậu con trai nào đó đang ngồi trước cửa phòng bệnh… Họ trông có vẻ lo lắng… Cậu con trai ngồi yên…khuôn mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào. Lạnh ngắt…
Tôi bước lại gần…khẽ hỏi…
– Thủy sao rồi hả mẹ?
– Mẹ chưa biết…nghe nói nó đang trong cơn nguy kịch! – Mẹ tôi thở dài… Thằng kia ngước nhìn tôi bằng ánh mắt không mấy thiện cảm… Tôi cũng mặc kệ…hơi đâu để tâm…
– Không sao đâu cháu… Thủy là cô bé kiên cường lắm…nó sẽ vượt qua được thôi…!
– Vâng! – Hắn đáp một cách nhanh gọn…rồi đứng dậy bước vội đi…
– Ai vậy mẹ? – Tôi hỏi ngay khi cậu ta vừa bước đi…
– Người yêu con Thủy đấy…! – Mẹ tôi thở dài…
– Trông hắn không có vẻ gì là đang lo lắng…! – Tôi nhìn theo hắn…
– Bốp…!
– Á…! – Tiếng hét một người con gái rất thân thương với tôi…
Cảnh đó diễn ra rất nhanh… Hắn ta va phải Trang đang vội vã chạy lên tầng… Nàng ngã ngửa ra sau… Mà phía sau lại là cầu thang…
Tôi đứng bật dậy…định lao đến bằng tốc độ ánh sáng…thế nhưng tên kia đã nhanh tay hơn tôi… Vì dù sao hắn cũng đứng ngay chỗ nàng mà… Hắn đưa tay giữ chặt lấy tay nàng, rồi kéo lại sát người…
Mai Trang lúc đầu còn ngơ ngác…nhưng rồi nàng đỏ mặt đẩy hắn ra…
– Cậu làm cái gì vậy?
– Cậu có sao không…mình xin lỗi nhé…! – Nó hỏi han rối rít…
– Không sao…! – Nàng nhún vai, khuôn mặt lạnh lùng trở lại… Nàng đẩy nó ra và tiến về phía chúng tôi…
– Cho mình xin số điện thoại được không…? – Thằng này mặt dầy tiếp tục hỏi…
Tôi bắt đầu bực mình…cảm giác khó chịu đến cực độ… Tôi bước đến bên nàng…nắm chặt lấy tay nàng rồi nhìn thẳng vào hắn mà nói…
– Cô ấy là người yêu tôi…!
– Hê…có thật không hở “em”? – Hắn nham nhở nhìn nàng…cái loại này tôi rất ghét…toàn bọn Sở Khanh…
Nàng không đáp…quay lại hôn nhẹ lên má tôi… Tôi mỉm cười đắc ý nhìn hắn…còn hắn thì nhìn tôi hằm hằm rồi nhanh chóng khuất mắt chúng tôi…
– Hai đứa yêu nhau đấy hả…? – Mẹ tôi bất chợt lên tiếng, tôi và nàng đều giật mình, đỏ mặt, bối rối buông tay nhau ra và nhìn đi chỗ khác…
– Dạ…! – Tôi gãi đầu…
– Ừm…vậy cái thằng người yêu con bé Thủy lúc nãy…! – Mẹ tôi thở dài…
– Là một thằng đểu…hắn không yêu Thủy…chắc chỉ lợi dụng em ấy thôi! – Tôi nắm chặt nắm đấm lại…
– Ừm…khổ cho nó…con bé phải chịu nhiều đau khổ rồi…! – Bà vừa nói xong…bác sĩ ở trong phòng cấp cứu bước ra…
– Xin cho hỏi ai là người nhà bệnh nhân Thanh Thủy? – Ông bác sĩ nói.
Ngay lập tức, chúng tôi quay vội về phía ông… Ông nhìn chúng tôi rồi nói…
– Hiện giờ bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch…! Nhưng cần theo dõi thêm…!
– Dạ…! – Chúng tôi thở phào nhẹ nhõm… Trang mỉm cười đứng tựa người vào tôi…
– May mắn thật anh nhỉ!
– Ừa…! – Tôi đứng nhìn giường bệnh của em ấy đang được đưa vào khoa hồi sức tích cực.
Chợt trong đầu tôi nảy ra một câu hỏi…
– Nếu như anh nằm đó…em sẽ thế nào nhỉ…?
Nụ cười trên môi nàng chợt tắt hẳn… Khuôn mặt tái đi…
– Anh…đùa thế không vui đâu…!
– Anh không đùa…anh chỉ muốn biết em sẽ ra sao thôi…! – Tôi nhìn thẳng vào mắt nàng.
– Em…quả thực không nghĩ đến chuyện đó…! Em không bao giờ nghĩ đến việc phải nhìn anh bị tai nạn rồi nằm cấp cứu ở đây…! – Nàng lắc đầu…
– Ừm…! – Tôi trầm ngâm…
– Nếu anh có mệnh hề gì…chắc em…không còn như giờ nữa…có khi không sống nổi ấy…! – Nàng thở dài.
– Ừm…anh sẽ không sao đâu…anh hứa…! – Tôi cầm tay nàng…khẽ nắm chặt lấy…
– Ừa…! – Nàng kéo tôi ngồi xuống băng ghế…rồi tựa đầu vào vai tôi…
– Cho em mượn vai anh nha…!
– Ừa…thoải mái…! – Tôi gật đầu…
– Hì…! – Nói rồi nàng ôm chặt cánh tay tôi…đầu giữa vào vai tôi ngủ ngon lành…
Mẹ tôi bước ra…trông thấy chúng tôi đang ngồi như vậy… Bà mỉm cười…
– Con bé ngủ rồi à?
– Dạ…! – Tôi cũng mỉm cười.
– Con bé trông đáng yêu nhỉ…? – Bà ngồi xuống…cạnh chúng tôi…
– Dạ…hì…người yêu con mà…! – Tôi sung sướng nói…
– Thế cái con bé lần trước thì sao? – Mẹ nhíu mày nhìn tôi.
– Thôi mẹ ạ…cậu ấy giờ thay đổi rồi…hình như có toan tính gì đó…với lại con cũng đã nhận ra sai lầm của mình…!
– Sai lầm gì vậy?
– Con đã yêu cô bé này ngay từ ngày đầu tiên chúng con gặp nhau…! – Tôi khẽ kéo sát nàng lại phía mình…
– Ưm…! – Nàng hơi nhíu mày một chút…nhưng rồi lại nằm yên…đôi môi chợt mỉm cười…
– Này…em giả vờ ngủ hả…? – Tôi thì thầm vào tai nàng…
– Ừa…! – Nàng mỉm cười…đôi mắt vẫn nhắm…
– Em học đâu tính nghe lén vậy…? – Tôi trách yêu.
– Thì…hai mẹ con anh đang nói về em…không nghe sao được…! – Nàng phụng phịu/
– Hừ…! – Tôi véo mũi nàng một cái…rồi nhanh chóng đẩy nàng ra và bỏ chạy…
– A đau em…anh đợi đấy…em mà bắt được anh thì đừng trách…! – Nàng giận dỗi đuổi theo tôi…
Chúng tôi chạy rượt nhau như thế suốt dọc hành lang bệnh viện… Mẹ cũng nhìn tôi lắc đầu… Trông chúng tôi trẻ con quá… Còn tôi…tôi lại hi vọng rằng khoảnh khắc này sẽ không bao giờ biến mất…
Nhưng đời ai hay được chữ ngờ…
Tôi đang chạy thì chợt khựng lại… Vì em Như Ngọc đang đứng trước mặt tôi…mỉm cười thì thầm…
– Chào anh…em đã quay về với anh đây…!