Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 93 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 93

Nàng hoảng sợ nhìn quanh…người run rẩy…mắt lại bắt đầu ngấn nước… Tôi vội vàng gắt…

– Trang…em đừng khóc nữa được không…!

– Em…em…sợ…! – Cả người nàng run lên vì sợ… Tôi vội vàng ôm nàng thật chặt…chùm chăn qua hai đứa rồi thì thầm…

– Có anh ở đây…không ai làm gì được em đâu…! – Tôi thì thầm vào tai nàng…

Người nàng run lên…tôi biết nàng sợ lắm…cả tôi cũng hơi run khi không hiểu chuyện này là do đâu… Tuy vậy…tôi cũng cố gắng năn nỉ mẹ tôi cho ở lại nhà nàng do chân tôi bị đau… Tôi phải hứa chắn chắn sẽ không có chuyện gì thì mẹ tôi mới tạm chấp nhận cho tôi ở lại…

Tôi quay lại…nàng vẫn run rẩy…tôi nắm chặt tay nàng…nói một cách dứt khoát…

– Nếu người nào muốn chạm vào em…họ phải bước qua anh đã…! – Tôi nói cốt để an ủi nàng…nhưng ngờ đâu nàng òa khóc…

– Huhu…đừng mà…anh đừng nói vậy mà…hức…! – Nàng ôm chặt lấy tôi…chặt lắm…như không muốn tôi rời đi…

– Anh xin lỗi…đừng khóc…! – Tôi vỗ nhẹ nhè lên lưng nàng an ủi…

– Em ghét anh…hức…! – Nàng dụi đầu vào ngực tôi thổn thức.

Tôi im lặng không nói gì… Trong đầu ngổn ngang hàng đống suy nghĩ vẩn vơ… Vì sao mẹ tôi biết được…ai đã thấy chúng tôi rồi nói lại với bà? Ai chứ…chẳng lẽ ngôi nhà này bị theo dõi cả trong lẫn ngoài hay sao…

Tôi bật dậy…cố gắng đi vòng quanh căn phòng xem có gì bất thường không… Mai Trang đang nằm run rẩy trên giường…hai tay ôm chặt lấy cái gối ôm…chăn chùm kín mít… Tôi vòng qua vòng lại mấy lượt mà không thấy có điều gì bất thường…

– Vậy chuyện này là sao? – Tôi lẩm bẩm một mình.

Không có gì bất thường cả… Tôi nhún vai bước ra khỏi phòng nàng… Không khí về đem khá yên tĩnh…nhưng chính vì thế làm tăng cảm giác rợn rợn trong căn nhà này… Vậy mà nàng đã sống một mình ở đây được…còn tôi chắc cũng không dám. Run rẩy, tôi cố gắng hít một hơi thật sâu…đưa mắt nhìn quanh.

Khi cửa phòng nàng đóng lại… Cả căn nhà tối om… Cánh cửa cổng đã được khóa lại, chiếc xe tôi phóng đến đây đang nằm yên trong sân nhà nàng. Vậy mà tôi vẫn có linh cảm bất an về chuyện này… Có gì đó không ổn…chắc chắn vậy… Thế nhưng tôi không biết được cái gì không ổn…

Chợt thấy trong người mệt mỏi, tôi thở dài đẩy cửa vào phòng… Đặt lưng xuống giường, tôi kéo chăn ra…ôm nàng vào lòng…

– Ngủ ngon…nhé em…! – Tôi thì thầm, hôn nhẹ lên trán nàng.

– Dạ…anh cũng ngủ ngon…! – Nàng thì thầm khe khẽ rồi nhắm mắt, rúc vào lòng tôi rồi thiếp đi. Chẳng mấy chốc tôi cũng chìm vào giấc ngủ…

***

Sáng hôm sau thức giậy, tôi mở mắt ra thì không thấy nàng đâu…

– Lạ thật…nàng đâu rồi nhỉ? – Tôi vội bật dậy, ngó nghiêng xung quanh.

– Trang ơi…! – Tôi gọi.

Không có tiếng trả lời…căn nhà yên ắng không có tiếng động… Tôi giật mình vội vàng đứng dậy thì thấy chân mình bị trói chặt vào thành giường.

– Cái gì thế này? – Tôi bực mình cố gắng giật ra…nhưng không được…

– Trang ơi…! – Tôi hét lên…không có một tiếng đáp…tiếng hét của tôi dần chìm vào không gian yên tĩnh của buổi sáng…

Lúc này tôi bắt đầu thấy lo, cố gắng vươn người ra chỗ con dao gọt hoa quả nằm ở trên bàn rồi cắt dây… Vài giây sau, tôi đã thoát ra khỏi căn phòng đó. Chậm rãi đi xuống cầu thang, tôi đưa mắt nhìn quanh…

– Lạ thật…Mai Trang đâu rồi? – Tôi ngó nghiêng, rồi đẩy cửa vào bếp…

Tôi khuỵu người xuống… Mắt tôi hoa lên…máu…loang khắp căn phòng… Nàng nằm trong vũng máu đó…đôi mắt mở to kinh hoàng… Tôi chạy đến ôm chặt lấy nàng…bật khóc…

Nhưng…chuyện này không phải thật…không thể là thật được… Tôi cố gắng mở mắt ra…

– Hấc…! – Giật mình tỉnh dậy, tôi thở phào nhẹ nhõm… Hóa ra vừa nãy chỉ là mơ

Nhìn xuống…tôi thấy nàng vẫn đang nằm yên trong lòng tôi…hơi thở dịu nhẹ… Xung quanh đều yên tĩnh…chắc giờ khoảng 2h sáng, tôi đoán vậy. Nhìn nàng ngủ yên…lòng tôi chợt thấy thanh thản… Tôi xoa đầu nàng rồi khẽ hôn trộm lên bờ môi đỏ mọng ấy… Nàng khẽ cựa mình một chút rồi lại nằm yên trong lòng tôi…

Giây phút đó, tôi nguyện mình sẽ mãi mãi che chở cho nàng…cho người con gái xinh đẹp, thánh thiện này… Đơn giản vì tình yêu tôi dành cho nàng rất nhiều…và chắc nàng cũng vậy…

Chợt thấy đau ở tay, tôi khẽ ngồi dậy…để cái gối ôm thế chỗ cho tôi rồi đứng dậy bước ra ngoài ban công… Đêm…không khí khá lạnh…tôi thấy lạnh vì ra khỏi chăn ấm… Có lẽ là ra khỏi hơi ấm của nàng nữa… Tôi định xuống đi vệ sinh xong thì lên nằm tiếp…

Nhưng cánh cửa phòng vệ sinh trên tầng như bị kẹt… Tôi cố gắng đẩy ra mà không được…

– Haiz…lại phải xuống nhà…! – Tôi hơi run khi bước xuống dưới…nhưng khi nghĩ về nàng…nỗi sợ hãi trong tôi biến mất…thay vào đó là cảm giác hạnh phúc…bình yên…

Tôi bước vào phòng vệ sinh… Bật đèn lên…

– Tách…! – Có tiếng động gì đó vang lên làm tôi giật nảy mình…

Tôi ngó nghiêng xung quanh…không có gì cả…

– Chắc là do đánh lửa điện! – Tôi tự trấn an mình.

Lúc này tôi mới phát hiện là tay mình lại bị chảy máu… Chắc do lúc này tôi cố gắng đẩy cánh cửa vào phòng vệ sinh… Tôi tháo băng ra… Chợt hình ảnh tôi trong gương có gì đó không bình thường…

Hình ảnh tôi trong gương như đang có gì không ổn… Theo như trong gương thì có gì đó đang ở đằng sau tôi…thế nhưng tôi quay lại thì hoàn toàn không thấy gì…

Rồi…hình ảnh đó dần hiện rõ hơn… Tôi lùi lại vì hình như có gì đằng sau tôi đang chuyển động… Rồi…

Một cái khuôn mặt quỷ hiện lên kèm theo những âm thanh gây thót tim khiến tôi giật nảy mình tí ngã ngửa ra đằng sau…

– Aaaaaaaaaa! – Tiếng hét thất thanh khiến tôi thêm một phen giật hình hoảng hồn quay lại…

– Bịch…! – Không biết từ bao giờ…Trang đã ngã xuống rồi ngất xỉu đằng sau tôi…

Tôi giật mình vội vàng chạy đến chỗ nàng… Mai Trang đã hoàn toàn bất tỉnh…chắc nàng hoảng sợ…bị sốc khi nhìn thấy cái ảnh đó… Tôi vội lay lay người nàng…nhưng nàng vẫn nằm yên dưới sàn… Không còn cách nào khác…tôi đành cúi xuống bế nàng lên…định quay lại tắt đèn rồi lên gác thì chợt tôi ngước lên…

Có ánh đỏ thỉnh thoảng nhấp nháy ở một góc phòng tắm…

– Bọn mày…! – Tôi tức điên lên…giận dữ vô cùng…nhưng vẫn dữ chặt lấy nàng…

Không biết từ đâu ra…cái máy quay và máy phát hình đang được gắn một cách chắc chắn vào tường như vậy… Nó nhỏ…nhỏ đến mức nếu không quan sát thật kĩ tôi sẽ không thể thấy được…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.