Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 92 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 92

Đau đớn, tủi nhục… tôi thẫn thờ ngồi như thằng mất hồn… Tôi còn chẳng thể nào giải thích được cho nàng… Chắc giờ nàng đau lắm… nàng đã bỏ chạy như vậy mà… Bỗng tôi giật mình, vội vàng nhặt chiếc điện thoại của nàng lên. Bấm số thằng bạn, tôi cầu trời khấn phật cô người yêu của tôi đừng chạy đi xa quá…không tôi không biết đâu mà tìm…

– Alô…ai đấy…? – Thằng Thắng lên tiếng.

– Tao đây…An đây…!

– Ủa mày hà…có chuyện gì không? – Nó hỏi.

– Mày chạy xe nhanh qua đây quán cạnh bệnh viện XXX đi! – Tôi vội vàng giục nó.

– Hở…có chuyện gì? – Nó thắc mắc.

– Mày chạy xe máy qua đây nhanh đê…hỏi lắm vậy…! – Tôi bắt đầu thấy bực, hét lên với nó, quên mất là mình đang ở trong quán.

– Ở ở rồi rồi…! – Nói rồi nó vội vàng cúp máy… Tôi tắt điện thoại, buông thõng đôi tay bất lực… Giờ chân tôi đau khủng khiếp…tôi không thể nào chạy theo nàng được… Nhiều người bắt đầu bàn tán…nhưng tôi không quan tâm…

Tôi ngả xuống ghế…mắt rưng rưng… Tôi đau thay cho nàng…hẳn nếu đặt tôi vào hoàn cảnh của nàng thì chắc chắn tôi không thể nào chấp nhận được rồi… Tôi đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất…lúc đó tim tôi chợt thắt lại…

Cũng may thằng bạn tôi chạy xe nhanh, chỉ vài phút sau nó đã có mặt trước cửa quán…

– Thằng An đâu rồi?

– Tao ra đây…! – Tôi cố gắng lết người ra khỏi quán, hất thằng bạn xuống rồi nói nhanh.

– Tao mượn xe mày…lát nữa trả! – Tôi nói rồi phóng xe đi luôn, mặc kệ cho thằng Thắng mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì…

Tôi vừa chạy xe vừa hỏi những người dân ở xung quanh… Tôi gần như chạy xe khắp thành phố mà chẳng thấy nàng đâu…kể cả những nơi chúng tôi thường hay đến… Cuối cùng…đúng vào giây phút tuyệt vọng nhất, tôi chợt nhớ đến nhà của nàng… Không hiểu tôi nghĩ gì mà lại không vào đó kiểm tra… Tôi tự cốc đầu mình một cái rồi phóng xe nhanh đến nhà nàng, vượt mặt mấy chú cảnh sát giao thông…cũng may tôi không bị tóm…

Đến nơi, tôi xuống xe, cố gắng dựng cái xe rồi lết vào trong nhà nàng… Cửa nhà không khóa, cánh cửa chính mở tung… Cả ngôi nhà im lặng…tối om… Tôi chợt run run…nhỡ nàng có mệnh hệ gì chắc tôi không sống nổi… Tuy vậy, tôi cố gắng hết sức, đi mà như bò vào trong nhà… Lết lên tầng hai, tôi thấy cửa buồng nàng đóng chặt… Tôi định đẩy cửa, nhưng nghĩ thế nào tôi lại tạm dừng…

Lo lắng…tôi áp tai vào cánh cửa, cố gắng nghe động tĩnh bên trong dù chỉ là nhỏ nhất của người tôi yêu…

Quả vậy, thỉnh thoảng tôi lại nghe thấy tiếng nấc… Rồi lại có tiếng khóc…khóc thảm thiết… Lúc này tôi bối rối và ân hận vô cùng…vì tôi mà nàng phải đau…vì tôi mà nàng phải khóc như vậy… Vì tôi mà nàng đã khóc biết bao nhiêu lần rồi… Tôi chưa đem lại được hạnh phúc thực sự cho nàng… Đúng lúc tôi gục đầu vào cánh cửa…đau lòng nghĩ lại quãng thời gian nàng ở bên tôi thì cánh cửa chợt mở…

Mai Trang đang đứng trước ngưỡng cửa… Nàng trông khá thê thảm…tóc rối bời, khuôn mặt lem nhem toàn nước mắt… Chiếc váy màu đen xộc xệch…nhìn nàng mà tôi thấy lòng quặn đau…

– Anh…đến đây làm gì? – Nàng đưa tay chặn tiếng nấc nghẹn lại/

– Trang…nghe anh giải thích đã…! – Tôi định bước vào…nhưng nàng cố gắng đẩy cửa chặn tôi…

– Anh…là đồ tồi…anh ra khỏi nhà tôi đi…hức…đừng có quay lại đây nữa…! – Nàng vừa khóc vừa cố sức đóng cửa lại…

– Nghe anh…mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu! – Tôi năn nỉ, cố gắng đẩy cửa ra để bước vào…

– Tôi không muốn nghe…hức…chính mắt tôi đã thấy…huhu…vậy mà anh còn chối được…! – Nàng vội đưa tay lau nước mắt, rồi đẩy tôi ra…định đóng cửa lại…

Không suy nghĩ gì nhiều, tôi vội vàng đưa chân lại chặn cửa… Cánh cửa đập mạnh vào chân tôi…đau đến ứa nước mắt…nhưng tôi vẫn mím chặt môi cố gắng chịu đựng…

– Anh điên à…sao làm vậy? – Nàng hét lên… rồi bật khóc khi thấy chân tôi bị chảy máu…

– Ừ…anh điên đấy…anh điên nên mới phải chạy đi tìm em khắp thành phố…anh điên nên mới phải chạy theo để giải thích cho em dù chân anh đau đến nỗi không đi được…anh điên thật đấy…! – Không thể chịu nổi nữa…tôi hét lên…

Nàng im lặng không nói gì…tôi đẩy cửa bước vào. Mai Trang cố gắng đẩy lại, nhưng không đủ sức để ngăn tôi nữa… Cuối cùng…nàng vội vàng lùi lại đằng sau… Tôi bước vào, quay người khóa trái cửa… Không hiểu nàng nghĩ gì mà sau khi tôi đóng cửa lại, nàng hoảng sợ lùi vào trong góc…run run nói…

– Anh…định làm gì tôi?                                                      

– Anh chỉ muốn giải thích cho em thôi…! – Tôi thở dài, tiến lại gần…

– Đứng lại…! – Nàng hét lên…tôi giật mình.

– Anh chỉ muốn lợi dụng tôi mà thôi…hức…huhu…anh chỉ thương hại tôi nên mới đến với tôi chứ gì…huhuhu…tôi không cần cái đó…! – Nàng đưa tay quệt hàng nước mắt vẫn cứ tuôn xuống.

– Anh không lợi dụng em hay thương hại em…em hiểu chứ? – Tôi gằn giọng.

– Tôi không tin…!

– Vậy làm sao để em tin đây hả? – Tôi ôm đầu than thở…

– Tôi không biết…! – Đã lâu rồi, nàng mới trở lại thành con người lạnh lùng như vậy.

– Được rồi…nếu anh bị thương hay chết đi thì em mới tin thì anh chấp nhận…! – Chẳng hiểu tôi lại có thể làm được điều đó…hay lúc đó tôi chỉ nghĩ tới nàng…chỉ cần nàng tin tôi…tôi sẵn sàng làm bất cứ việc gì…

– Hức…anh…không dám làm đâu…! – Nàng lắc đầu.

– Đây…! – Tôi không chần chừ, bước đến bên bàn học của nàng cầm con dao gọt hoa quả lên… Nàng sợ hãi lắp bắp…

– Anh…anh… làm…gì vậy?

Tôi không đáp, đưa con dao lên lòng bàn tay và cứa một nhát thật nhanh… Vết thương không sâu…nhưng máu bắt đầu chảy ra… Rồi máu nhễu xuống sàn…từng giọt từng giọt… Tôi đau…nhưng không đau bằng vết thương lòng… Tôi lặng lẽ nhìn nàng… Mai Trang ngồi bệt xuống sàn…thẫn thờ nhìn tôi đang bị chảy máu…

– Em chưa tin hả…vậy anh sẽ làm điều còn lại…! – Tôi dứt khoát đưa con dao lại gần cổ tay rồi giơ dao lên…một cách dứt khoát, tôi đưa con dao qua tay…

– Không! – Nàng hét lên…bằng một tốc độ đáng kinh ngạc…nàng lao ra ôm chầm lấy tôi…lúc tôi chưa kịp để dao chạm tay thì bị nàng hất đi… Chúng tôi ngã xuống sàn…

– Không…không…xin anh…hức…đừng làm vậy…huhu…! – Nàng ôm chặt tôi và khóc nức nở…tôi thở dài…

– Em đã tin anh chưa? – Tôi lạnh lùng hỏi.

– Em tin…em tin mà…hức! – Nàng thổn thức…

– Ừm…em tin là anh vui rồi…! – Tôi đưa một tay không bị thương ôm lấy nàng…tay kia vẫn nắm chặt lại…máu vẫn rơi xuống…

Chắc nàng nhìn thấy…vì chỉ vài giây sau… Mai Trang vội vàng đứng dậy…cuống quýt chạy vội xuống nhà…

– Rầm…! – Có tiếng động mạnh…tôi vội vàng lao ra…quên đi cái chân đau của mình…

Dưới cầu thang… Mai Trang đang ôm chặt cánh tay…khuôn mặt tỏ ra đau đớn lắm…nhưng nàng vẫn cố gắng đứng dậy vào đi vào trong lấy dụng cụ y tế… Hóa ra nàng vội vàng quá nên ngã cầu thang… Tôi đau thay cho nàng…đau đớn vô cùng…

Cuối cùng…tôi lết được đến chỗ nàng đang đứng lặng đi…cánh tay nàng đang đau không đủ sức cầm chiếc hộp đựng dụng cụ y tế nữa… Nước mắt cứ âm thầm rơi…nàng khẽ lên tiếng…

– Anh thấy em vô dụng lắm phải không…?

– Không bao giờ anh nghĩ em như vậy…không bao giờ…! – Tôi bước lại gần chỗ dụng cụ, lôi ra chiếc gạc và bông kèm theo thuốc sát trùng rồi bắt đầu băng lại vết thương…

Xong xuôi, tôi vòng tay ôm chặt nàng từ phía sau…tựa cằm mình lên vai nàng…tôi thì thầm…

– Em có đau lắm không…anh xin lỗi…!

– Em mới phải xin lỗi anh…em…em…! – Nàng run rẩy.

– Đừng khóc nữa…anh không muốn thấy em khóc…! – Tôi vội lau đi những giọt nước mắt chực trào ra nơi khóe mi.

– Dạ…! – Nàng vội vàng quệt nước mắt…

Suốt ngày nàng khóc…cô bé đáng thương của anh… Bằng một nỗ lực đáng kinh ngạc…tôi cúi xuống bế nàng lên tay…mặc cho nàng ngơ ngác…

– Ơ…!

– Lên nghỉ ngơi đi…em chắc đau và mệt lắm rồi…! – Tôi thì thầm vào tai nàng…

– Chân anh bị đau mà…! – Nàng vẫn ngơ ngác hỏi lại tôi.

– Chân anh đau không bằng nỗi đau của em…! – Tôi không chút ngại ngùng đáp luôn rồi bế nàng lên gác.

– Anh…! – Nàng chực trào nước mắt…tôi gằn giọng…

– Trang…không được khóc…!

– Dạ…dạ…! – Nàng vội vàng lau nước mắt…hai tay vòng lấy ôm cổ tôi…

Sau một hồi cố nén đau…cuối cùng thì tôi và nàng cũng lên được đến phòng… Đặt nàng nằm xuống… Tôi định quay xuống nhà khóa cửa lại thì bị nàng giữ lại…

– Anh…đi đâu vậy…ở lại với em…!

– Anh xuống nhà đóng cửa với cất xe ấy mà…! – Tôi đáp.

– Để em nhờ bác hàng xóm giúp cho…anh nằm yên đi…! – Nói rồi nàng kéo tôi xuống đệm rồi ôm chặt cứng…không cho tôi chạy đi nữa…

Mai Trang định rút điện thoại ra…nhưng lần mãi không thấy đâu… Thấy vậy…tôi mỉm cười định trêu nàng chút…

– Điện thoại của em đâu…?

– Chắc…chắc…! – Mặt nàng đỏ lựng.

– Hở…?

– Chắc em làm rơi ở quán rồi…! – Nàng nói thật nhỏ…giọng như sắp khóc…

– Ngốc…của em đây…anh nhặt được rồi…! – Tôi khẽ cốc đầu nàng một cái…rồi chìa điện thoại ra.

– Dạ…! – Nàng không nói gì thêm, vội vàng điện cho bác hàng xóm nhờ cất xe của tôi vào nhà rồi khóa cửa lại…

Xong việc…nàng nằm im…thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn tôi…

– Vậy…thực ra mọi chuyện thế nào hở anh…?

– Ừm…! – Tôi bắt đầu kể lại chuyện lúc chiều…nhưng trước đó tôi bắt nàng hứa sẽ không khóc nữa…

Quả nhiên…sau khi tôi kể xong…đôi mắt nàng lại rưng rưng… Tôi véo nhẹ má nàng…thì thầm…

– Em đã hứa sẽ không khóc cơ mà…!

– Em…em…chỉ là bụi thôi anh…! – Nàng quệt vội đi…mỉm cười bẽn lẽn nói.

– Ừm…! – Tôi thở dài…

– Em xin lỗi…tại em mà anh phải chịu đau đến vậy…em thật đáng trách phải không anh? – Nàng cúi mặt.

– Không…sao em lại nói vậy? – Tôi thắc mắc.

– Như vậy là em đã không tin tưởng anh…! Nhưng anh đừng giận em nha…em biết lỗi rồi mà…đừng giận em…! – Trang thì thầm khe khẽ…

– Không sao đâu…nếu anh là em thì chắc anh cũng vậy thôi…! – Tôi xoa đầu nàng rồi nựng nhẹ vào má nàng… Khuôn mặt nàng sao dễ thương đến vậy chứ… làm tôi cứ nhìn mãi mà không biết chán… Cuối cùng…nàng đỏ mặt rúc vào ngực tôi…

– Anh…đừng nhìn nữa…em ngại…!

– Có gì đâu mà ngại…người yêu anh thì anh ngắm một chút…có sao đâu? – Tôi nâng nhẹ cằm nàng lên… Chúng tôi nhìn nhau say đắm… Tôi nhắm mắt và đưa môi lại gần hơn… Lúc chúng tôi sắp có một nụ hôn nữa…thì chuông điện thoại reo…

– Reng…! – Cả tôi và nàng đều giật mình…điện thoại của tôi. Tôi bối rối vội vàng nghe điện:

– Alô…ai đấy ạ?

– Con biến đâu cả ngày hôm nay hả…sao đến tối vẫn chưa về…?

– Dạ…con…con…! – Tôi lắp bắp…

Mẹ tôi hỏi tiếp…lần này tôi sững người thực sự…

Quay lại nhìn nàng… Mai Trang ngơ ngác hỏi tôi…

– Gì vậy anh…?

– Sao mẹ anh biết anh hiện đang ở nhà em?

– Hả…? – Nàng giật mình bật dậy…

– Mẹ còn biết chúng ta đang nằm trên giường nữa…! – Tôi run rẩy nói.

Nàng giật mình sợ hãi nhìn tôi…còn tôi thì cũng đưa mắt nhìn xung quanh… Rõ ràng là mẹ tôi đang ở nhà…tôi còn nghe thấy tiếng TV đang bật… Mẹ tôi không thể ở trong phòng này được…

Vậy chuyện này là sao?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.