Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 9 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 9

Sáng hôm sau, tôi đang ngủ yên thì…

 

– Anh An ơi dậy đi! – Em Thủy gọi, đồng thời đập cửa phòng tôi ầm ầm.

 

– Gì vậy, cháy nhà à? Sao sáng sớm gọi anh làm gì? – Tôi ngạc nhiên hỏi vọng ra.

 

– Không, anh dậy nhanh đi, em sắp muộn rồi! – Em ấy trả lời.

 

– Ơ hay! Em muộn hay không thì liên quan gì tới anh? – Tôi ngạc nhiên hỏi lại.

 

– Anh dậy đưa em đi học đi!

 

– Em tự đi như mọi khi đi, sao phải bắt anh đưa đi?

 

– Thôi mà, hôm qua em mới bị tai nạn xong, anh giúp em đi mà! – Em ấy năn nỉ tôi.

 

– Haiz, thôi được rồi! – Tôi thở dài rồi đành dậy đưa cô nhóc đi học.

 

Lát sau, khi Thủy đã yên vị ở đằng sau, tôi hỏi:

 

– Em học trường nào vậy?

 

– Trường chỗ đường này này!

 

– À thế em cũng học trường anh luôn à? – Tôi hơi ngạc nhiên vì sự trùng hợp này.

 

– Dạ chắc thế! – Em Thủy cười.

 

**********

 

– Thôi anh về đây! – Tôi nói khi lát sau chúng tôi đang đứng trước cổng trường.

 

– Vâng anh về đi! Lát nữa em tự đi về anh nha! – Em ấy chào tôi rồi chạy vào trường.

 

Tôi thì chạy xe chậm rãi vì chưa muốn về nhà ngay. Đang đi tôi bỗng thấy dáng một đứa con trai và một đứa con gái đang ngồi buồn trên hàng ghế trước một cửa hàng nào đó. Tôi sẽ không mấy để ý nhiều đến họ nếu như người con gái đang ngồi đó là Mai Trang. Đứa con trai ngồi buồn, nhưng ánh mắt của nàng nhìn người con trai đối diện một cách cương quyết. Tôi đoán là nàng đang chia tay đứa con trai kia.

 

Nàng dứt khoát đứng dậy và bước đi, còn đứa con trai ngồi lại thẫn thờ nhìn theo, dường như nó đang cố níu kéo một cách vô vọng một điều gì không thuộc về mình…

 

**********

 

Tôi đang học tiết sinh học thì cô giáo chủ nhiệm vội chạy vào lớp thông báo:

 

– Cô xin cô dạy sinh mấy phút để thông báo với cả lớp một tin quan trọng!

 

Mới nói đến thế, bọn trong lớp đã nhao nhao lên:

 

– Được nghỉ học ạ? – Thằng Đức hồi hộp.

 

– Được nghỉ một tuần ạ? – Tuấn tiếp lời.

 

– Hay là lớp mình sắp đi chơi đâu nhỉ? – Bọn con gái trông háo hức.

 

– Cả lớp trật tự nào! Lớp ta sắp nhận thêm một bạn mới chuyển đến từ trường khác! Em vào đây đi! – Nói rồi cô quay ra cửa gọi bạn mới vào.

 

Ngay sau đó, tôi cực kì ngạc nhiên khi thấy nàng Mai Trang bước vào lớp. Hầu hết bọn con trai đều…há hốc mồm nhìn nàng như thể lần đầu tiên nhìn thấy người đẹp không bằng.

 

Nàng bước vào lớp, mắt nhìn quanh quất, không để ý đến những cái nhìn đầy hi vọng của bọn con trai, khi nhìn thấy bàn tôi đang ngồi, nàng khẽ mỉm cười rồi gật đầu chào, không có vẻ ngạc nhiên mấy khi thấy tôi. Tôi thì chỉ dám chào bằng cái gật đầu nhẹ, vì thấy em Ngọc đang cảnh giác quay sang nhìn tôi. Tôi kịp nhìn thấy Ngọc đưa ánh mắt khó chịu về phía cô nàng Mai Trang, nó chỉ thoáng trong giây lát…

 

Nhưng Trang không hề biết, em vẫn lặng lẽ đứng quan sát mọt người mà không tỏ vẻ vui hay buồn gì hết.

 

Cô giáo tôi vội nói khi thấy cả lớp cứ ngồi đơ hết ra:

 

– Kìa cả lớp chào mừng bạn mới đi chứ!

 

Ngay lập tức, cả lớp vỗ tay rầm rầm, nhất là mấy ông con trai còn hò hét như cổ vũ cho một ca sĩ nổi tiếng nào đó vừa lên sân khấu. Bọn con gái thì khi thấy bạn mới là một người con gái xinh đẹp thì cụt hứng, chỉ chào mừng lấy lệ rồi lại quay sang nói chuyện riêng. Còn Trang thì giới thiệu ngắn gọn:

 

– Mình tên là Trang, mình học chưa được tốt cho lắm. Hi vọng các bạn sẽ giúp đỡ mình!

 

Thằng lớp trưởng lớp tôi đứng bật dậy, chắc đã bị nàng hút hồn:

 

– Lớp mình sẽ.. cố gắng giúp đỡ, bạn cứ…yên tâm! – Nó ấp úng nói.

 

Đến lúc cô hỏi định đưa nàng ngồi đâu thì bọn con trai đã vội nhao nhao lên đòi đưa em ấy vào gần bàn mình. Con gái thì không để ý đến việc này, và tôi là đứa con trai duy nhất trong lớp không ngồi bàn tán về việc này vì đang bị em Ngọc đưa ánh nhìn cảnh cáo mấy lần.

 

Cuối cũng thì nàng ấy cũng được phân ngồi ngay ở bàn đầu, mặc dù bọn trai phía dưới cứ tiếc mãi, có đứa còn định chuyển chỗ lên đó mà không được. Tôi cũng cảm có một chút tiếc nuối, dù cho tôi đã có Như Ngọc…

 

Nàng vừa ngồi xuống, chưa kịp nhìn quanh thì thằng bên cạnh vội bắt chuyện luôn :

 

– Chào bạn, mình là Đức Anh, bạn là Trang à? – Cái thằng này không biết nói chuyện gì nên giả ngu.

 

Và tất nhiên nó bị bơ luôn. Nàng chỉ khẽ gật đầu rồi quay lại lấy sách vở ra. Tôi biết nàng mà, nàng vẫn lạnh lùng như vậy đối với mọi người, có lẽ là trừ tôi,dù tôi không hiểu tại sao. Nhớ lại mấy lần mình bị y như nó, mà có khi còn thảm hơn, tôi chợt mỉm cười. Y như rằng, tôi bị Ngọc túm ngay:

 

– An cười cái gì thế? – Ngọc có vẻ hơi bực.

 

– Không, mình có…cười gì đâu! – Tôi giật mình vì mình bị em ấy giám sát chặt quá, cười có một chút cũng không được.

 

– Đừng dối, chắc An thấy vui vì có “bạn” mới chứ gì! – Không hiểu sao em ấy nhấn mạnh chứ bạn ở đây.

 

– Không, mình thấy bình thường mà…có gì đâu? – Tôi hơi bất ngờ trước phản ứng của em ấy.

 

– Chắc không? – Em ấy hoài nghi.

 

– Thì thật mà, mình nói dối làm gì?

 

Em Ngọc không nói thêm lời nào nữa, lại quay sang tập trung vào bài học của mình.Tôi cũng quay lại với quyển vở của mình, nhưng đầu óc vẫn đang mải nghĩ mãi về chuyện này.

 

Quả là trùng hợp khi nàng lại vào học đúng lớp tôi đang học sau khi chúng tôi gặp nhau chưa đầy một tháng, cứ như giữa hai chúng tôi có một sự rằng buộc nào đó mà tôi không thể lí giải được.

 

Giờ học đã kết thúc, bọn con trai lớp tôi đang cố gắng tiếp cận nàng. Thằng Đức đến ngay chỗ nàng và nói:

 

– Mình là Đức, rất vui được gặp bạn! – Nói rồi nó đưa tay ra, chắc định bắt tay xã giao.

 

– Vớ vẩn, để tao nói trước! – Thằng Quân gạt tay nó ra, rồi lại tự giới thiệu:

 

– Mình là Quân, mình…

 

– Để yên tao nói, mày tí nữa tính sau! – Thằng Cường chen vào.

 

Bọn con trai cứ giành nhau để được nói chuyện với nàng, khiến cho nàng có vẻ khó chịu:

 

– Mấy bạn để cho mình học yên một chút được không? – Cô nàng nhíu mày nhìn bọn nó.

 

– Bọn mình chỉ định giới thiệu thôi mà! – Thằng Quân nhanh mồm nói.

 

– Mình có bảo các bạn giới thiệu đâu? Mấy bạn làm ơn ra ngoài để mình học yên được không? – Cô nàng nói rồi lại quay sang quyển vở.

 

– Ơ…nhưng…! – Bọn nó có vẻ ngạc nhiên khi nàng nói thế.

 

Bọn nó không dám bắt chuyện với nàng nữa, đành ngậm ngùi quay ra ngoài chơi. Bọn con trai lớp khác thì đang thập thò ngoài cửa, như định vào làm quen với nàng.Nhưng sau khi thấy con trai lớp tôi thê thảm như vậy, bọn nó cũng đành giải tán. Em Ngọc kéo tôi xuống catin, đi ngang qua Mai Trang tôi lại gật đầu chào thêm lần nữa, nàng cũng mỉm cười chào lại tôi, nhưng có chút gì đó không tự nhiên.

 

Xuống dưới catin, Ngọc gọi nước cho hai đứa rồi ngồi xuống cạnh tôi, không để ý đến bọn con trai trong trường xì xầm bàn tán sau lưng. Chúng tôi ngồi im lặng uống nước,không ai nói với ai lời nào. Tôi vẫn lo lắng là mình đang bị em Ngọc giận nên không dám mở lời. Còn Ngọc thì thản nhiên uống nước, không hề nhìn tôi lấy một lần. Lát sau, không thể để tình trạng này tiếp tục, tôi đành nói :

 

– Ngọc vẫn…giận mình à?

 

– Không, An có làm gì đâu mà giận? – Em Ngọc ngạc nhiên.

 

– À ừ!

 

– Sao An lại hỏi vậy?

 

– Ừ thì mình thấy…Ngọc không nói gì cả nên… – Tôi ngắc ngứ đáp.

 

– Thế An muốn mình nói gì nào? – Em ấy hỏi lại.

 

– Mình…không biết nữa! – Tôi bối rối.

 

– Thế thì mình cũng không! – Ngọc nhún vai đáp.

 

– Ừm!

– Thôi nhanh lên còn vào lớp nữa, sắp hết giờ rồi đó! – Em ấy nhắc.

 

Hai đứa lại ngồi uống nước trong im lặng, nhưng giờ tôi đã cảm thấy đỡ lo lắng hơn lúc nãy. Vừa rồi tưởng em ấy giận mình chuyện mình quen biết bạn mới vào chứ nhỉ? Thật khó hiểu quá đi!

 

Mà nghĩ đến đây, tôi lại nghĩ đến nụ cười lúc nãy của Trang, nàng hình như không vui khi thấy tôi đi chơi với Ngọc, nhưng biết làm sao bây giờ, Ngọc là người yêu tôi còn nàng mới là bạn bình thường thôi mà. Tôi với nàng mới chỉ gặp nhau ba bốn lần thôi mà, tôi dù biết là mình cảm thấy chút rung động khi đi với nàng, nhưng tôi không chắc đó có phải tình yêu không hay chỉ là cảm xúc thoáng qua…

 

Tôiđứng dậy, trả tiền nước rồi cùng em Ngọc lên lớp.

 

Một buổi chiều nắng đẹp của mùa thu, có cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, tôi đưa mắt nhìn về phía bầu trời, khẽ thở dài…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.