Trong phòng chỉ có hai người con gái là Như Ngọc và Mai Trang…thế nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là em Ngọc vừa thổn thức vừa nói với Mai Trang điều gì đó…
– Chuyện gì thế này? – Tôi lo lắng lén nhìn vào trong… Họ nói khá nhỏ nên thỉnh thoảng tôi mới nghe được một vài từ…hình như liên quan đến tôi thì phải…
– Chắc không có chuyện gì đâu…! – Tôi tự trấn an, rồi quay người định quay về lớp…
– Choang…! – Một tiếng đổ vỡ bên trong phòng vang lên, tôi giật mình vội vàng quay lại… Nhìn qua khe cửa, tôi thấy nàng đang đứng sững sờ, chiếc cốc mà em cầm trên tay rơi xuống đất vỡ tan…
Rồi…như không thể chịu đựng hơn nữa, Trang ngồi sụp xuống đất, đôi mắt vô hồn nhìn đăm đăm xuống sàn đá… Tiếng Như Ngọc khóc lóc…
– Cậu thấy đấy…hức…bọn mình bị đối xử vậy đấy…! – Em ấy quệt nước mắt, ngập ngừng nói…
– Mình…mình không tin…! – Tiếng nàng run rẩy đáp lại…
– Sự thật…hức…là vậy…đây…mình có bằng chứng…! – Như Ngọc rút từ trong túi ra vài tấm ảnh… Mai Trang đưa đôi tay run rẩy cầm lấy… Trang cầm lấy tấm ảnh…nước mắt trào xuống hai bên má…rồi rớt xuống cằm…
– Xoạt…! – Tấm ảnh bị xé làm đôi, nàng đưa tay lau nước mắt rồi đứng dậy bỏ ra cửa… Nhận thấy có gì đó không ổn…tôi vội vàng chạy ra trước cửa để xem tình hình… Đúng lúc đó Trang từ trong lớp bước ra…
Trong thấy tôi, nàng im lặng, đôi mắt đỏ hoe… Môi mím chặt, nước mắt lại chực trào xuống… Ngạc nhiên, tôi bước lại gần rồi hỏi:
– Trang…có chuyện gì vậy…?
– ….! – Nàng không đáp, rồi từ từ lại gần tôi…
– Em…? – Tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì…
– Chát! – Một cái tát thật mạnh của nàng, tôi đau điếng lảo đảo lùi lại phía sau.
– Đồ tồi…! – Nàng nấc lên, ánh mắt nhìn tôi giận giữ và đau khổ…
– Trang…chuyện này là sao? – Tôi tức giận nhìn lên, không hiểu sao nàng lại tát tôi…tôi có làm gì sai đâu chứ…
– Anh còn hỏi nữa à…đồ tồi…huhu! – Nàng òa khóc, quay người định bỏ chạy…
Nhanh như cắt, tôi vội vàng chạy đến giữ chặt lấy nàng rồi ôm chặt vào lòng… Không để nàng bỏ chạy…vì nhỡ đâu tôi không bao giờ tìm thấy nàng nữa…
– Bịch! – Nàng đấm tôi một cú rất mạnh vào ngực, tôi đau đớn khụy xuống….
Trang ném cho tôi cái nhìn tức giận và đầy nước mắt rồi bỏ chạy, mặc cho tôi ôm lấy ngực thở không ra hơi… Như Ngọc đã bỏ đi từ lúc nào…chẳng thấy tăm hơi em ấy đâu…
– Trang…chuyện này là sao đây…? – Tôi đau lòng nghĩ thầm…
Tuy vậy, tôi vẫn cố gắng gượng dậy và bước vào trong phòng học đó, cố gắng tìm bức ảnh mà nàng đã xé đôi…nhưng không thấy đâu… Nó dường như đã biến mất…cũng như niềm tin của nàng vậy…
**********
Nàng ngồi im lặng trong lớp…ai hỏi cũng không trả lời… Khuôn mặt lạnh lùng nhưng buồn vô hạn… Còn em Như Ngọc thì có vẻ vui vui, dù em ấy không bắt chuyện với tôi nhưng nhiều lúc tôi quay sang nhìn Mai Trang…chợt thấy Ngọc quay đi…một nụ cười vu vơ nhưng tôi không để tâm…
– Em…có chuyện gì em cứ nói ra đi…! – Tôi chủ động hỏi nàng. nhưng Mai Trang chỉ lắc đầu rồi im lặng… Đôi mắt đò lên…
– Kìa Trang…! – Tôi chạm nhẹ vào vai nàng, Trang hất tay tôi ra…một cách giận dữ…
– Chuyện này là sao? – Tôi lo lắng nghĩ thầm…
Tuy vậy, tôi không dám hỏi nàng, vì sợ nhận được một sự im lặng từ nàng – điều đáng sợ nhất tôi từng biết…
Và những ngày sau…sự im lặng vẫn tiếp diễn… Nhiều lúc tôi nhận thấy đôi mắt nàng đỏ lên… Thương nàng vô cùng…nhưng tôi không dám làm gì…vì sợ nàng lại cự tuyệt… Và có lẽ đúng như vậy thật…
Nhiều lúc…tôi đang đứng sẵn ngoài cửa chờ nàng… nhìn Mai Trang lủi thủi bước ra…trông nàng thực sự mệt mỏi, tóc rối bời, khuôn mặt xanh xao… tôi chỉ muốn bước đến và ôm chặt nàng vào lòng…để nàng có thể trút giận lên tôi…điều gì cũng được… Miễn sao nàng đừng khóc nữa…đừng buồn nữa…
Sắp đến Tết rồi…nhiều lúc tôi muốn chúng tôi phải vui vẻ hơn bây giờ… Cả hai cứ im lặng không nói với nhau một lời nào… Quả thực điều này rất khó chịu…
Một hôm…sau giờ học…tôi không đưa nàng về nhà ngay khi mọi khi…mà nhẹ nhàng chở nàng ra một quán café… Vẫn quán café đó…nơi tôi đã làm việc vì người yêu như thế nào…giờ đó là một kỉ niệm khó quên của thời học sinh…
Mai Trang có vẻ hơi ngạc nhiên…tuy vậy nàng vẫn đi theo tôi vào bên trong… Tôi định cầm tay nàng… nhưng…lúc đầu nàng cũng định nắm lấy tay tôi…thật chặt…nhưng rồi không hiểu sao Trang lại từ từ buông tay tôi ra…khuôn mặt buồn bã… Nàng đi vào trong…lướt qua người tôi…tôi cũng hơi sững người một chút…nhưng rồi cũng chạy theo nàng…
Trang chọn một chỗ ngồi khuất bên trong quán…cạnh một chậu cây cảnh… Nàng thả người xuống ghế, rồi gục mặt xuống bàn… Tôi nhẹ đặt hai tay lên vai nàng rồi ngồi xuống đối diện…im lặng suy nghĩ…
– Em giận anh điều gì…em nói đi…! – Tôi mở lời…cảm giác không thực sự thoải mái…cũng phải…đã mấy hôm tôi không nói gì với nàng rồi…
– Anh làm gì … anh tự biết…em đâu cần nói ra…! – Nàng ngẩng đầu lên và nhìn ra bên ngoài…
– Anh không nhớ là đã làm gì khiến em tổn thương mà…!
– …..!
– Sao em lại lạnh lùng với anh như vậy?
– …..!
– Sao em cứ nhìn anh như vậy chứ…em nói đi…tại sao? – Tôi chồm người lên nắm chặt lấy đôi vai của Trang rồi gằn giọng hỏi…
Nàng không đáp…có giọt nước mắt lăn xuống… Nàng chỉ im lặng nhìn tôi…không nói một lời nào… Quá chán nản…tôi thực sự đã muốn bỏ về…vì ngay lúc đó, tôi thở dài buông tay ra…đứng dậy và nói…
– Nếu em thực sự không nói được thì thôi…anh không cần biết nữa…!
– ….! – Nàng vẫn cam chịu không nói một lời nào…
Tôi nhún vai, định bước ra cửa thì… Một cái kéo tay thật mạnh từ nàng, tôi ngỡ ngàng…thầm nghĩ nàng lại muốn níu kéo gì đó từ tôi chăng… Nhưng không…nàng đặt vào tay tôi một tấm ảnh, rồi bật cười… Người cứ run lên…nước mắt vẫn cứ tuôn…nhưng nàng lại cười…run rẩy nói với tôi…
– Đấy…của anh đấy…!
– ….! – Tôi nhíu mày cầm bức ảnh lên xem…rồi sững người…bức ảnh chụp tôi và em Thư đang ôm hôn nhau ngoài phố… Tôi chưa từng làm vậy…vì sao lại có chuyện này chứ…?
– Em lấy cái ảnh này ở đâu ra? – Tôi quay sang nhìn nàng…
– Của cô bạn gái…cũ của anh…đấy…! – Nàng nói bằng một giọng mỉa mai…nhưng tôi không rõ nó còn mang tính chất như vậy không…qua lời nói run rẩy và ngắt quãng của nàng…
– Ai? Ngọc ư? – Tôi hoang mang hỏi…
– Tất nhiên…giờ buông tôi ra…anh là đồ tồi…! – Nàng cố gắng vùng khỏi tôi…nhưng tôi đã vội vàng giữ lại…
– Để anh giải thích…! – Tôi cố gắng nói, thế nhưng điều đó vô ích…
– Buông tôi ra…không là tôi kêu lên đấy…Cứ..u…! – Người nàng run lên từng hồi…cố gắng giẫy giụa thoát khỏi tôi…và ngay khi nàng định hét lên…tôi đã nhanh chóng che miệng cô nàng lại…
– Đừng…nghe anh này…! – Tôi cố gắng nói thật nhỏ vào tai nàng bằng giọng nài ni hết sức có thể…nhưng có vẻ không ổn…
Nhiều người đã bắt đầu xúm lại chỗ chúng tôi… Có mấy tay trông to lớn nhìn như sắp lao vào nện tôi một trận vậy… Nhiều người cùng bắt đầu chạy lại định đẩy tôi ra… Trong lúc tôi đang hoang mang…không biết nên làm gì thì nàng đã vùng ra được rồi chạy thật nhanh đi… Tôi định đuổi theo thì bị mấy đứa giữ lại…
– Thằng này đứng yên đấy…! – Một thằng trông to con định lao vào tôi, nhưng tôi đã vội né ra, đạp một phát vào hông nó rồi đuổi theo Mai Trang… nhiều đứa cố gắng chạy đuổi theo tôi…
Tôi mặc kệ bọn nó…điều tôi lo lắng nhất lúc này là nàng… Tôi cần phải giải thích…cần xin lỗi và thực sự cần nàng… Tôi chạy như chưa bao giờ được chạy…như lần dượt theo tên bắt cóc em My…
Phía trước…hình bóng người con gái tôi yêu đang gượng đứng dậy và chạy tiếp sau khi bị vấp ngã… Tôi đau lòng lắm…trái tim đau như bị một nhát dao đâm vào vậy… Đau lắm…
Phía sau…bọn họ vẫn đang đuổi tôi…
Còn Mai Trang…nàng chỉ còn một chút sức lực cuối cùng…