Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 87 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 87

Đợt thi học kì đã đến…!

Chúng tôi phải vất vả vật lộn với nó như bước vào một cuộc chiến sinh tử vậy… Tôi và nàng đến lớp với tâm trạng khá nặng nề…chúng tôi chỉ im lặng đưa nhau đi học…không ai nói với ai lời nào…

Cuối cùng…Mai Trang phá tan bầu không khí căng thẳng bằng một giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng…

– Anh…đừng lo lắng quá…sẽ ổn thôi mà…!

– Ừa…! – Tôi ủ rũ gật đầu…

– Đừng lo lắng quá…không tốt đâu anh…!

– Anh biết…em cũng cần cẩn thận đấy…! – Tôi thở dài…không quên nhắc nhở nàng…

– Ừa…! – Nàng mỉm cười, đặt tay lên vai tôi rồi quay người bước đi…

Những ngày thi cứ thế trôi qua…

*********

Những ngày thi trôi qua một cách nhanh chóng… Những căng thẳng và áp lực mà chúng tôi phải chịu được giải tỏa hoàn toàn…

– Mình công khai chuyện này đi anh…! – Nàng và tôi đang ngồi cạnh nhau ở hành lang… Một chỗ khá vắng người…

– Em nghĩ vậy à? – Tôi nhướn mày lên…

– Ừa…em nghĩ vậy đó…! – Nàng mỉm cười nhìn tôi…

– Anh…! – Tôi gãi đầu bối rối…quả thực tôi hơi ngại khi nói một chuyện riêng tư như vậy với người khác…

– Hì…anh ngại à…? – Trang ôm nhẹ một cánh tay tôi…tựa đầu vào vai tôi thì thầm

– Ừ…thực vậy…! – Tôi bối rối.

– Có gì đâu…anh không làm thì em sẽ làm đấy…! – Nàng lay lay vai tôi… Thấy tôi vẫn ngồi yên…nàng giận dỗi đứng dậy bỏ về lớp…

– Ơ từ từ…! – Tôi níu tay nàng lại.

– …..! – Nàng quay lại nhìn tôi…im lặng…chờ đợi từ tôi một quyết định…

*********

– Mình…mình muốn thông báo cho các bạn chuyện này…! – Tôi ngượng ngùng đứng lên trước bục giảng vào giờ ra chơi…nhiều đứa con trai lớp khác cũng đang nhăm nhe tán tỉnh người yêu của tôi… Nàng đang đứng bên ngoài cửa lớp, im lặng nhìn ra bên ngoài…

– Chuyện gì thế…? – Trông thấy bộ dạng lúng túng của tôi, cả bọn cùng nhao lên hỏi rồi yên lặng nghe tôi nói…

– Mình…và…Trang…đã chính thức yêu nhau…! – Tôi đỏ mặt cố gắng nói hết câu, cơ mà sau đó cả lớp im lặng…đến cả hành lang lớp tôi cũng không có một tiếng động… Rồi có một vài tiếng xì xào bàn tán…

– Có thật không đấy…hay chỉ là ông nhận vơ…? – Mấy đứa con gái nhìn tôi thắc mắc, trong đó…tuy rất nhanh nhưng tôi cũng thấy được sự ngạc nhiên trong mắt của Như Ngọc, rồi em ấy quay đi…

– Thằng này…mày định cướp em yêu của tao à…? – Một thằng hùng hổ chạy lên, nhưng bị đám bạn thân tôi giữ lại…

– Thế mày hôn em Trang đi…rồi bọn tao mới tin…! – Một thằng đề xuất…ngay lập tức đám đông hưởng ứng một cách nồng nhiệt…

– Đúng đấy…hôn đi…! – Cả bọn nhao nhao lên…lúc này nàng đã bị mấy đứa bạn kéo vào trong lớp… Trong đám đông…tôi thấy gương mặt xinh đẹp của Mai Trang đỏ ửng lên vì ngượng ngùng, dù cho nàng là người chủ động công khai chuyện này… Mấy đứa bạn đẩy nàng lại gần tôi…để cho hai nhân vật chính được đứng ngay giữa bục giảng, vây xung quanh là hơn chục đứa khác…

Hành lang quanh lớp tôi đã bị tắc nghẽn, ai cũng chen lấn để lại gần xem có chuyện gì đang diễn ra… Lúc này tôi bắt đầu lo lo…nếu cô giám thị đi lên mà bắt gặp cảnh này thì chắc không ổn… Vì vậy tôi cần làm nhanh nhanh một chút…

– Hôn đi…hôn đ…! – Tiếng hò hét của đám đông… Tôi cố gắng hít một hơi thật sâu, quay sang nhìn nàng…

Thực sự lúc đó…trong ánh nắng nhẹ của chiều đông…tôi thấy nàng đẹp vô cùng…và tôi như lần đầu tiên gặp nàng vậy… Mai Trang vẫn là người mà tôi yêu thuở ban đầu…nguyên vẹn, trong sáng, ngây thơ…

Tôi nhẹ nhàng chạm vào bàn tay của nàng, khẽ nắm lấy… Mai Trang thẹn thùng ngước nhìn tôi, đôi má đỏ ửng… Tôi nhìn sâu vào đôi mắt nàng…không gian quanh tôi như trống vắng yên bình…như không hề có ai đang đứng nhìn chúng tôi…

Tiếng hò hét như biến mất, chỉ còn tôi và nàng đang đứng đối diện nhau… Và rất nhẹ nhàng…tôi tiến lại gần, đặt tay sau lưng Trang và kéo lại gần mình… Nàng nhẹ cười, rồi im lặng nhắm mắt lại… Tôi cúi xuống, đặt lên môi nàng một nụ hôn dài… Đã lâu tôi không được hôn nàng…giờ mới thấy cảm giác đó tuyệt làm sao… Nàng vòng tay ôm lấy cổ tôi, đáp lại nụ hôn một cách nhẹ nhàng, nhưng tình cảm… Chúng tôi cứ ôm chặt lấy nhau như vậy…tưởng sẽ không rời ra cho đến khi…trống báo hết giờ ra chơi vang lên…

Lúc này chúng tôi mới nhận ra, cả hai vội buông nhau ra, đỏ mặt nhìn đi chỗ khác… Cả lớp được vài giây sững sờ…rồi một tràng vỗ tay nổ lên… Ngay lúc đó, tôi chợt nhìn thấy Như Ngọc đang đứng ở một góc lớp…em ấy ôm lấy ngực rồi khụy xuống…

Cả lớp vẫn không để ý, bọn nó đều tập trung vào tôi… Lúc đó, tôi chỉ nghĩ là em ấy hơi mệt…nhưng ngay khi Ngọc gục xuống đất…tôi mới giật mình hét:

– Bọn mày…em Ngọc sao vậy?

Tức thì, cả bọn quay lại… Tôi nắm tay Mai Trang rồi bước đến chỗ của em ấy… Trang lại gần đỡ lấy Như Ngọc, tôi thì cúi xuống nhìn em ấy, còn bọn bạn đứng vây quanh nhìn ba đứa chúng tôi…

– Ngọc…cậu sao vậy? – Tôi thắc mắc.

– Mình…không…không sao…cảm ơn cậu…! – Em ấy lắc đầu…ôm lấy ngực và ho…

– Cậu chắc chứ? – Nàng tận tình hỏi lại, dường như những bất đồng giữa hai cô nàng đã được giải quyết…

– Ừa…mình…có thể nói chuyện riêng với cậu một chút không? – Ngọc nhìn tôi rồi nhìn nàng, giọng yếu ớt…

– Ừm…để mình đỡ cậu đi…! – Trang nhẹ nhàng đỡ em ấy dậy, quay sang tôi thì thầm…

– Em đi với bạn ấy một lát, anh cứ ở lại lớp đi nha…! – Nàng thì thầm…

– Ừa…em đi nhanh về sớm nha…! – Tôi bồn chồn nói, lo lắng không biết em Ngọc có ý đồ gì với người yêu tôi hay không…

– Yên tâm…hì…! – Nàng mỉm cười rồi dìu Ngọc bước ra khỏi lớp, cả bọn chúng tôi nín thở theo dõi… Cuối cùng, trước khi lớp tôi kịp tra hỏi tôi điều gì thì thầy giáo đã bước vào lớp… Cả bọn tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng cũng dần tản ra về đúng chỗ của mình… Tôi ngồi một mình trên ghế, vừa nghe giảng, vừa thình thoảng liếc mắt ra bên ngoài chờ nàng…

Nhưng được khoảng hơn nửa tiết…tôi bắt đầu thấy lo lắng, ngồi không yên… Linh cảm mách bảo cho tôi một điều gì đó chẳng lành đang và sắp xảy ra…

Không thể đợi lâu hơn, tôi vội vàng lên xin phép thầy ra khỏi lớp, vội vàng chạy đi tìm nàng ở các phòng trống khác nhau…

– Trang ơi…em ở đâu? – Tôi thầm nhủ trong lúc chạy xuống cầu thang…đi khắp các phòng rồi mà chẳng thấy nàng đâu…

Và rồi…đúng lúc tôi đang lo không biết nàng có sao không thì ở một căn phòng trước mặt tôi – căn phòng cuối cùng tôi chưa vào…có tiếng nức nở của một người con gái… Hoảng hốt…tôi lao vội đến đó…và những gì xảy ra trong đó khiến tôi không tin vào mắt mình…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.