Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 86 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 86

Sau nụ hôn vội vàng đó… tôi như chết đứng lại…sững sờ như không tin vào những gì vừa xảy ra…

– Sao em ấy lại làm vậy…? – Tôi đưa mắt nhìn theo bóng em ấy đang một xa dần…

Những gì xảy ra với tôi…nó xảy đến quá nhanh…trước khi tôi kịp nhận ra một điều gì đó…thì nó đã trôi qua…để lại trong tôi những cảm xúc không biết gọi tên… Chẳng lẽ em ấy yêu tôi thật sao…dù chúng tôi chỉ mới gặp nhau có ba lần…làm sao mà lại yêu nhanh đến vậy…? Tôi thực sự chỉ coi em ấy như là bạn…vì người tôi yêu là Mai Trang kia mà… Vậy mà những chuyện xảy ra hôm nay thực sự khiến tôi không thể nào ngờ được…

Nhớ đến lời khuyên của em ấy về chuyện giữa tôi và nàng… Tôi vừa về nhà vừa ngẫm nghĩ về những điều đó… Có lẽ…chúng tôi đã gặp nhau quá thường xuyên…để rồi tình cảm của tôi chưa sâu đậm như của nàng…và vậy nên…tôi đã mất dần cảm giác như lúc chúng tôi còn chưa là người yêu của nhau…

– Có lẽ em đúng…người con gái bí ẩn kia ạ…! – Tôi lẩm bẩm…không hình dung là đang nói về ai…vì cả nàng và người con gái kia…đều có một sự bí ẩn nào đó…

Nhớ đến lời hẹn gặp ngày mai… Tôi vừa đạp xe về…vừa thở dài…không biết có chuyện gì nữa đây…

*******

Sáng hôm sau…tôi bước vội lên thư viện… Cũng đã tầm gần trưa…vì tối qua tôi về muộn và ngủ khá muộn… Cũng may bố mẹ tôi biết tôi lên thư viện để học nên cũng không có chuyện gì…chỉ nhắc nhở một chút là tôi nên giữ gìn sức khỏe…

Tôi đưa mắt nhìn…chỗ tôi ngồi ngày trước đã có một người con gái khác ngồi… Không phải em ấy…tuy nhìn cũng xinh và dễ thương… Vừa trông thấy tôi…em ấy gấp sách lại rồi hỏi…

– Cậu có phải bạn của Huyền Linh không?                                     

– Huyền Linh là ai…? – Tôi ngạc nhiên…

– Người hay lên thư viện đọc sách…và đã gặp cậu ở đây…!

– Ừ đúng rồi…cậu là ai? – Tôi ngạc nhiên…

– Mình là bạn của nó…! – Em ấy nói thật khẽ…đôi mắt đỏ hoe…

– Thế…Huyền Linh đâu? – Tôi thắc mắc…

– Nó…cậu đọc đi…rồi sẽ hiểu! – Em ấy nấc lên…đưa vội vào tay tôi một bức thư rồi nhanh chóng rời khỏi thư viện…

– Chuyện này là sao nhỉ…? – Tôi thắc mắc…

Tuy vậy, tôi vẫn mở bức thư ra rồi bắt đầu đọc… Bức thư không dài lắm…nhưng nó chứa đựng tất cả những điều mà người con gái tên Huyền Linh muốn nói với tôi…

– Gửi anh…người con trai em không biết tên…

Cảm ơn anh, vì những gì anh đã mang lại cho em… Cảm ơn anh…vì qua hai lần gặp anh…em lại bắt gặp nụ cười và khuôn mặt của người yêu em ngày nào… Cảm ơn anh về tất cả…dù chúng ta mới chỉ gặp nhau có hai lần…nhưng như những gì em đã nói với anh…em tin là em đã yêu anh rồi… Cảm ơn anh đã cho em được biết…cảm giác khi yêu hạnh phúc thế nào…

Nhưng anh…hì…anh còn có người yêu nữa mà… Em không buồn đâu…bởi vì em cũng sắp ra đi về một nơi rất xa… Chỉ cần nhìn thấy anh một lần…là em vui và hạnh phúc rồi…

Hãy giữ chặt lấy người yêu của anh nhé…đừng bao giờ làm tổn thương cô ấy… Em tin rằng cô ấy yêu anh thực lòng…và sẵn sàng hi sinh vì anh… Vậy nên anh hãy trân trọng điều đó…

Tạm biệt anh…người con trai ngang qua đời em… Em đi đây… chắc ta không bao giờ gặp lại nhau được nữa rồi…

Gửi vào trong gió…nụ hôn cuối cùng của em dành cho anh…

Anh hãy quên em đi nha…hãy coi như em chỉ như một cơn gió thoảng qua mà thôi… Khi cơn gió đi qua…chẳng còn lại gì ngoài một chút xuyến xao trong lòng…

– Huyền Linh –

Tôi cầm tờ giấy trên tay…đọc từ đầu đến cuối…tự dưng thấy khóe mắt mình cay cay… Em ấy bị sao vậy…người con gái tôi mới chỉ gặp được có hai lần…đã nghĩ em ấy sẽ là một người bạn của mình…nhưng giờ đây…mọi thứ đã quá xa rồi…

Tôi gấp bức thư lại…đặt nó cẩn thận vào trong áo… Nó sẽ là một kỉ niệm…để sau này tôi có thể nhìn lại… Nhìn quanh một lần…tôi nhẹ nhàng thì thầm:

– Có lẽ…mình sẽ không đến đây nữa…! Tạm biệt…em…! – Tôi quay người bước xuống cầu thang…thanh thản ra về…

Vừa đạp xe…lòng tôi chợt cảm thấy nôn nao…Và trên hết…tôi thấy nhớ nàng… Sau khi đọc bức thư kia xong…tự dưng tôi lại thấy mình yêu nàng thêm rất nhiều… Rất nhớ người yêu tôi…cứ như tôi không được gặp nàng đã lâu rồi…

– Mai Trang…anh sẽ đến bên em ngay bây giờ! – Tôi thì thầm…

********

– Kính coong! – Tiếng chuông cửa vang lên…tôi đang đứng chờ trước cửa nhà nàng…

– Bạn nào thế…? – Tiếng nói trong trẻo của nàng vang lên…

– Anh đây…! – Tôi dựng xe, nhìn ngó xung quanh.

– Anh đến có việc gì không? – Nàng hỏi tôi trước khi mở cửa…

– Anh chỉ muốn gặp em…! – Tôi lặng lẽ đáp…

Có lẽ thấy giọng tôi trầm trầm nên nàng vội vàng mở cửa ra… Tôi buông tay khỏi xe, lại gần và ôm chặt nàng vào lòng… Mai Trang còn chưa hết sững sờ…

– ….!

– ….!

– Anh…anh sao vậy…? – Nàng ngạc nhiên thì thầm…

– Không sao…anh…chợt thấy nhớ và yêu em nhiều…! – Tôi nhẹ nhàng nói…

– Hở…? – Nàng tròn mắt nhìn tôi…

Tôi chỉ lắc nhẹ đầu, yên lặng ôm lấy nàng… Lúc này đây…tôi mới cảm nhận được…hạnh phúc thực sự của tôi ở đây… Nếu tôi không giữ lấy…thì sẽ biến mất mãi mãi…

Đứng một lúc lâu…cuối cùng nàng ngạc nhiên hỏi…

– Anh…sao ôm em lâu vậy…có chuyện gì à? – Nàng nâng cằm tôi lên…nhìn thẳng vào đôi mắt tôi…

– Không có chuyện gì mà…! – Tôi lắc đầu…từ từ rời ra…

– ….! – Nàng nhìn sâu vào mắt tôi, rồi thở ra…

– Anh vào nhà đi…! – Trang đứng lùi ra cho tôi dắt xe vào trong sân…

Tôi thở dài…dắt chiếc xe đạp của mình vào sân nhà nàng rồi bước vào trong nhà… Quả cầu pha lê tôi tặng cho nàng được đặt cẩn thận trong tủ kính, giữa những món đồ lưu niệm khác của nàng… Tôi thanh thản ngồi xuống một chiếc ghế…im lặng trìu mến ngắm nhìn người yêu tôi… Giờ đây…tôi mới thực sự hiểu được tại sao mình phải thật trân trọng từng giây phút ở bên Mai Trang…vì biết đâu một ngày nào đó…chúng tôi bị chia cắt bởi một lí do gì thì sao…

Nàng vừa pha nước vừa thỉnh thoảng nhìn tôi… Thấy tôi cứ mải ngắm mình, nàng đỏ mặt nói nhỏ:

– Anh làm gì mà nhìn em chăm chú vậy?

– Không có gì…anh tự dưng thích vậy…! – Tôi nhún vai…mỉm cười nhìn nàng…

– Có chuyện gì đúng hông? – Trang nheo mắt nhìn tôi…

– …..! – Tôi lắc đầu…vẫn chăm chú nhìn nàng…

– Ai cho nhìn mà nhìn…! – Nàng định đưa tay che mắt tôi lại, tôi đã nhanh chóng kéo nàng lại và ôm vào lòng… Cảm giác được ôm người mình yêu rất thích…ấm áp…nhẹ nhàng…

– …..!

– …..!

– Mai thi môn chính rồi…em học chưa…? – Tôi ngó nghiêng bài vở của nàng, rồi cúi xuống hỏi…

– Dạ…em xong rồi…! – Nàng mơ màng nhìn tôi…

– Anh kiểm tra được không? – Tôi cầm quyển vở lên…nàng vẫn nhẹ nhàng đáp…

– Dạ vâng…! – Rồi lại rúc vào ngực tôi…

Tôi một tay ôm nàng, một tay nhìn quyển vở… Nàng làm đúng hết…trình bày khá sạch và không tẩy xóa gì nhiều… Tôi mỉm cười…

– Em làm đúng rồi đấy…!

– Dạ…hì…! – Nàng thì thầm…

– Thực ra thì…anh gặp một người bạn ở thư viện…! – Tôi ngả người ra ghế…bắt đầu kể lại những gì đã xảy ra ở thư viện cho nàng… Mai Trang áp mặt vào vai tôi im lặng lắng nghe… Thỉnh thoảng nàng lại nhăn mặt…đôi lúc lại mỉm cười… Lúc đầu tôi cũng không định nói là em ấy ôm hôn tôi đâu…nhưng khi nhìn nàng…tôi biết mình không nên giấu đi…vì thực sự tôi yêu nàng mà…

Tôi cứ đinh ninh nàng sẽ hiểu cho tôi… Nhưng ngay khi tôi vừa kể xong…nàng im lặng…rồi bất chợt đứng dậy, lạnh lùng nhìn tôi và nói…

– Anh về đi…em muốn ngồi một mình…! – Nàng nói…nhưng tôi có cảm giác nàng đang nghèn nghẹn ở cổ họng…

– Kìa Trang…em sao vậy…? – Tôi ngạc nhiên…

– Em không sao…anh về đi…!

– ……!

– Anh về ngay đi…! – Nàng dậm chân nhìn tôi…đôi mắt long lanh như sắp khóc…

– Em…! – Tôi sững người nhìn nàng…

– ….! – Nàng im lặng khoanh tay nhìn tôi…đôi má đỏ ửng lên…đôi mắt long lanh nước…

– Em…sao khóc vậy…? – Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì…định đưa tay đặt lên vai nàng…nhưng nàng gạt ra rồi lắc đầu…

– Em muốn được yên…! – Nàng nhắm mắt lại…quay người đi…

– Tùy em vậy! – Tôi lắc đầu thở dài…

– ….!

Tôi lại gần…ôm nhẹ lấy nàng rồi thì thầm:

– Mai anh qua đón…giờ anh về đây…chào em!

– ….! – Nàng im lặng không đáp…nàng vẫn đang dỗi…

Tôi thở dài, từ từ rời nàng ra rồi bước ra khỏi phòng, lấy xe và chạy về nhà… Lòng cảm thấy thanh thản và nhẹ nhàng…dù cho người yêu của tôi…có lẽ nàng đang ghen nhẹ với em ấy…

– Mai Trang…anh chỉ yêu em mà thôi…yêu rất nhiều…!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.