Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 84 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 84

Tôi và nhỏ đó cứ cùng chạy lên trên thư viện… Lên đến nơi…nhỏ vội vàng kéo tôi ngồi xuống…nói nhỏ…

– Cậu…làm ơn đợi mình một lát…mình trả sách xong sẽ ra ngay…! – Em ấy mỉm cười…

– Mình ở lại làm gì…? – Tôi thắc mắc…

– Hì…mình có việc muốn nhờ cậu…! – Em ấy nói rồi quay người đi…

– Việc gì vậy…? – Tôi thắc mắc…nhưng cũng ngồi yên để xem em ấy định nhờ gì…

Trả sách xong xuôi…em ấy vòng ra chỗ tôi rồi ngồi xuống…rút từ trong túi ra một tờ giấy…

– Gì vậy…? – Tôi ngạc nhiên…

– Hì…giải giúp mình bài này…! – Em ấy chỉ tay vào đề bài…ngước nhìn tôi chờ đợi…

– Cậu…sao lại nhờ mình…? – Tôi ngạc nhiên…

– Giúp mình đi…bạn mình chẳng có ai giỏi toán cả…! – Em ấy năn nỉ…

– …..! – Tôi im lặng suy nghĩ…

– Đi mà…ngày mai mình phải nộp rồi…mà hôm nay vẫn chưa xong à…! – Em ấy lay lay người tôi…nài nỉ…trông tội hết sức…

– Được rồi…để mình xem nào…! – Tôi thở dài…cầm tờ giấy lên và bắt đầu đọc…

– Đây nè…! – Em ấy vui vẻ chỉ cho tôi…

– Ừm…! – Tôi im lặng suy nghĩ…còn nhỏ ấy thì ngồi yên nhìn tôi chờ đợi…

Có lẽ chúng tôi là những người cuối cùng còn ngồi trong thư viện giờ này… Xung quanh yên ắng…tất cả mọi người đã về hết…chỉ còn một chị thủ thư đang ngồi sắp xếp và phân loại sách… Tôi và em ấy ngồi khuất tận góc căn phòng…

– Mọi người về đi nhé…muộn rồi…! – Chị thủ thử đứng dậy…

– Để sáng mai nhé…giờ muộn rồi…! – Tôi thở dài rồi đứng dậy…

– Cậu…từ từ đã…! – Em ấy níu tay tôi…đúng lúc tôi định quay lại từ chối thì…

– Phụt…! – Ánh điện tắt ngấm… Tất cả chìm vào bóng đêm…

– Mất điện rồi sao…? – Tôi ngẩn người ra thắc mắc…vì phòng không có cửa sổ nên tôi chẳng thấy gì ngoài một màu tối om…

– Vù…rầm…! – Tiếng cánh cửa nặng nề sập vào…

– Mất điện rồi…thôi đằng nào cũng về…! – Tiếng chị thủ thư vang vọng ở đâu đó xa xa… Và rồi tất cả chìm vào yên lặng… chỉ có tiếng thở gấp của nhỏ kia…

Tôi mò mẫm tìm đường ra cánh cửa…nhưng do phòng không có chút ánh sáng nào nên điều đó càng trở nên khó khăn hơn… Giờ tôi mới thấy bị khiếm thị đúng là một cơn ác mộng…thực sự vậy…

Tôi có thể nghe thấy tiếng gió bên ngoài thổi khá mạnh… Hình như không khí lạnh lại bổ sung xuống… Căn phòng dần trở nên lạnh hơn… Tiếng gió rít qua khe cửa…tạo nên âm thanh khá rợn người…

– Ầm…! – Tiếng va chạm khiến tôi giật mình, vội quay lại nhìn đằng sau… Hình như người con gái kia vừa va phải cái gì đó…

– Aaaaa…! – Tiếng em ấy hét lên…rồi thêm nhiều tiếng va chạm khác… Em ấy không nhìn thấy gì…nên va phải khá nhiều vật dụng ở trong phòng…

Tôi vội vàng chạy đến nơi phát ra tiếng động lớn nhất… Trong ánh sáng lờ mờ…tôi thấy em ấy đang sợ hãi nấp vào chân một cái giá sách… Vừa trông thấy tôi…em ấy vội vàng đứng dậy…va phải một chồng sách để tạm ở trên giá… Và cả chồng sách rơi xuống… Em ấy chắc chắn sẽ bị thương nếu như tôi không vội vàng nhào lên trên đỡ hộ… Cũng may chỉ đập vào lưng…chứ vào đầu thì chắc tôi chẳng còn tỉnh táo nữa mà có khi lăn ra xỉu…vì có mấy quyển sách khá dầy và nặng…

– Aaaa…cậu làm gì vậy…? – Tiếng nhỏ ấy la lên… Cả hai chúng tôi đều đang nằm trên mặt đất…

– Suỵt…! – Tôi ra hiệu cho em ấy nói khẽ… Phòng chỉ có hai đứa…tiếng la của em ấy vang vọng khắp phòng…ra cả ngoài hành lang…

– Đứng dậy nào…! – Tôi ngước mắt lên…đập ngay vào mắt tôi là hình ảnh ghê rợn của một người đang bị chôn sống…khuôn mặt máu me đến kinh khủng… Tôi giật mình vội vàng lùi ngay lại…thở dốc… Quả thực giữa ban đêm như vậy mà lại nhìn thấy cái ảnh đó…chắc tối tôi chẳng dám ngủ mất…

– A…aaaa! – Lần này đến lượt em ấy đứng dậy…đụng ngay phải cái hình đó…em ấy sợ hãi hét toáng lên…

– Thôi cậu đừng hét nữa…chỉ là cái hình thôi mà…! – Tôi vội vàng trấn an em ấy, nhưng em ấy vẫn hoảng loạn…cả người run rẩy… như sắp khuỵu xuống ngất đi vậy…

– Cậu…bình tĩnh lại nào…! – Tôi lo lắng trấn an em ấy…

– Ma…ma…kìa…! – Em ấy lắp bắp…cả người như sắp gục xuống đất…nhỏ bắt đầu lảo đảo…đôi mắt mở to kinh hoàng…

Tôi hành động không cần suy nghĩ…chạy tới đỡ lưng em ấy…rồi ôm chặt vào lòng…mắt nhìn theo hướng em ấy chỉ… Ở đằng xa xa…có một bóng trắng bay là là ở một chỗ… Nếu không có em ấy thì chắc tôi đã xỉu từ lâu rồi… Quả thực tôi không tin nó là ma…nhưng không biết lí giải sao về hiện tượng này…

Cả người em ấy run lên…rồi dần dần trở lại bình thường… Đầu ngả nhẹ vào vai tôi…

– Hết sợ chưa…? – Tôi hỏi…

– Rùi…đỡ đỡ một chút à…! – Nhỏ lí nhí nói…

– Đỡ một chút thì được rồi…giờ đứng yên đây nhé…! – Tôi buông tay ra…đẩy nhẹ em ấy về đằng sau rồi tiến đến chỗ có cái bóng kia…tôi phải tìm hiểu xem đó là cái gì…

– Cậu…đừng ra đó…! – Em ấy hoảng sợ níu tay tôi lại…

– Yên tâm…không sao đâu mà…! – Tôi mỉm cười trấn an em ấy…dù không biết em ấy có nhìn thấy tôi đang cười hay đang mếu nữa hay không…vì quả thực nếu không có em ấy hay bất kì người con gái nào ở đây thì chắc tôi đã bỏ chạy chứ không đời nào bình tĩnh mà lại gần tìm hiểu như lúc này…

– Cẩn thận đấy…! – Em ấy lấy tay che mặt…run run nói…

– Yên tâm…! – Tôi lắc đầu…từ từ bước lại gần đó…

Mỗi một bước đi…tôi lại càng cảm thấy run hơn… Liệu có khi nào đó là ma thật không… Mỗi bước chân của tôi dần trở nên chậm hơn…cuối cùng tôi dừng lại cách chỗ tôi vừa rời đi chỉ chừng vài bước… Ở đằng xa kia…cái bóng vẫn đang bay bay…

– Lỡ là ma thật thì sao…? – Tôi nghĩ thầm…đã bắt đầu thấy lạnh sống lưng…

– Làm gì có ma mà phải sợ…? – Một tiếng nói khác trong đầu tôi vang lên…

Và rồi…niềm hi vọng…và là động lực duy nhất của tôi đã dần hiện lên… Ngày một rõ dần hơn… Mai Trang…tôi có thể thấy nàng đang mỉm cười…khuôn mặt xinh đẹp và đáng yêu trở nên thật hơn… nàng thì thầm với tôi…

– Cố lên anh…đừng sợ…!

– Anh đang cố gắng đây…!

– Đừng bỏ cuộc…em sẽ luôn bên anh…!

– Anh hiểu…cảm ơn em…! – Tôi hít một hơi thật sâu…thu nắm đấm lại rồi bước lại gần đó… Tôi bước dứt khoát hơn…mỗi bước đi đều có sự quyết tâm không gì cản được…

Đến nơi…tôi thở ra rồi đưa tay lại gần cái bóng đó… Hóa ra đó chỉ là một miếng nylon màu trắng…nó đang che một cái gì đó bên dưới… Tôi tò mò đưa tay hất ra…

– Xoạt…! – Miếng nylon bay ra…tôi vội vàng quay mặt đi vì cái hình mà miếng nylon đang che đi… Đó là một hình khá ghê rợn…khuôn mặt như xác sống vậy …không hiểu sao nó lại xuất hiện ở thư viện…

– Thư viện gì vậy…? – Tôi thở dài rồi định quay về…

Tôi vừa quay mặt lại thì chạm ngay vào mặt một người nào đó…

– A…! – Tôi giật nảy mình nhảy ra xa…

– Aaaaa…! – Lần này có tiếng hét lên…rồi nhỏ đi cùng lao vào ôm tôi chặt cứng…

– Hức…mình sợ…! – Em ấy sợ hãi run run nói khẽ…

– Yên tâm…chỉ là một bức hình thôi mà…! – Tôi lại một lần nữa là chỗ dựa cho những người con gái như em ấy…

Họ có thể mạnh mẽ…nhưng đã là con gái…họ cũng sẽ có những lúc yếu đuối… Và không hiểu sao…tôi gặp một người con gái nào… dù bề ngoài họ có vẻ lạnh lùng kiêu kì…nhưng mỗi khi tôi ở gần bên cạnh…họ đều trở nên yếu đuối hơn… Tôi chẳng có gì đặc biệt…nhưng có lẽ…tôi và người con gái đó đều trải qua trong cùng một tình huống…mà nếu không có chỗ dựa…họ đã không thể vượt qua…

– Ra khỏi đây thôi…! – Tôi xoa nhẹ đầu em ấy an ủi…

– Ừa…! – Em ấy gật đầu…

– Đi theo mình…! – Tôi kéo tay em ấy chạy ra phía cửa… Giờ thì mắt tôi cũng đã nhìn thấy lờ mờ hình dáng một cánh cửa ở phía bên kia phòng…

– Ừ ừ…! – Em ấy vừa đi vừa nép sau lưng tôi…như lo sợ sắp có chuyện gì xảy ra vậy…

Chúng tôi mở cửa thật khẽ… Có lẽ do mất điện nên chị ấy cũng quên không khóa cửa…chúng tôi có thể ra vào một cách dễ dàng…chứ không như ý định lúc đầu của tôi là phá cửa để chạy ra…

– Xuống nhà thôi…hi vọng họ không khóa cửa chính…! – Tôi thở dài…lo lắng nói…

– Ừa…! – Em ấy đang mải nhìn gì đó…

– Xuống nào…! – Tôi chạy xuống cầu thang…không để ý xem em ấy có đi theo không…

Xuống đến tầng 1, tôi thở phào khi thấy cửa chính chưa khóa…có lẽ ông bảo vệ đang đi tuần khắp các hành lang trước khi khóa cửa…

Nhưng tôi nhìn quanh mãi mà không thấy em ấy đâu… Có lẽ nhỏ vẫn đang đứng trên đó…mải nhìn gì đó… Lúc đầu tôi định bỏ về luôn…vì dù sao tôi với nhỏ cũng mới gặp nhau có hai lần…chưa phải bạn bè thân thiết gì… Nhưng nghĩ đi nghĩ lại… tôi lại sợ để nhỏ một mình với ông bảo vệ…nhỡ có chuyện gì…

Nghĩ đến đây…tôi hộc tốc chạy vội lên trên đó… Lên đến tầng…tôi ôm ngực thở dốc… nhỏ ấy đang đeo cặp kính tròn…màu đen… đôi mắt đang mải ngắm nhìn gì đó…

Phải nói tôi cũng đứng hình mất vài giây… Nhỏ trông đáng yêu cực kì…có lẽ hơn cả em Huyền My… Nhìn em ấy…tôi thấy được vẻ hồn nhiên ngây thơ…của một cô bé… Em ấy thật dễ thương…nhưng nghĩ đến Mai Trang…tôi giật mình tỉnh lại… Vội vàng chạy đến cạnh bên em ấy…

– Cậu nhìn gì vậy…? – Tôi thắc mắc…

– Nhìn kìa…! – Em ấy chỉ tay về phía trước… tôi nhìn theo hướng em ấy chỉ…

Ở đó…ánh sáng đang tràn ngập căn phòng… Có lẽ là ánh trăng… Xung quanh tôi tối om…chỉ có nơi đó có ánh sáng tràn ngập… Không gian yên tĩnh đến lạ thường…

– Mình ra đấy đi…! – Em ấy quay sang nhìn tôi…

– Nhưng…muộn rồi đó…! – Tôi thở dài…

– Kệ đi…đằng nào cũng muộn rồi…mình ra đó ngắm trăng một chút…! – Em ấy năn nỉ…lay lay người tôi…

– Ừ thì đi…! – Tôi thở hắt ra…cho tay vào túi quần rồi chậm rãi bước về phía đó…

Đến nơi…tôi mới nhận thấy là để ngắm được toàn cảnh… Chúng tôi phải leo lên trên một cái bàn ở phía trên cao… Tôi trèo lên phía trên…quay người nhìn xuống…

– Giúp mình lên đi…!– Em ấy háo hức nhìn tôi…

– Ừ thì…! – Tôi nhẹ nhàng đỡ em ấy lên…

Nhỏ vừa bước lên…khuôn mặt sững sờ nhìn cảnh phía trước… Tôi mỉm cười… Cảnh thực sự rất đẹp… Ở đây…chúng tôi có thể thấy bờ biển phía xa xa… Sóng xô nhẹ vào bờ… Ánh trăng lan tỏa khắp không gian… Một không gian thực sự lãng mạn… Tôi ngồi xuống trước…em ấy từ từ làm theo…

– Trang ơi…giá em ở đây…! – Tôi thì thầm thật nhẹ… Nhỏ đi cùng tôi như nghe thấy…em ấy quay sang hỏi thật khẽ…

– Trang là ai vậy…?

– Người yêu của mình…! – Tôi đáp…

– Vậy à…?

– Ừa…!

– Kể cho mình đi…rồi mình sẽ kể cho cậu chuyện của mình…!

– Nhưng…!

– Giờ mình là bạn của cậu…được chứ…và cậu có thể chia sẻ với mình…! – Nhỏ đặt tay lên vai tôi…

– Để mình nhớ xem…! – Tôi quay sang nhìn phía xa xa… Chợt một cơn sóng lớn xô vào bờ…

Đúng lúc đó…người con gái dễ thương ngồi bên cạnh đây vòng ôm lấy một cánh tay của tôi và …tựa đầu vào vai tôi…lặng lẽ nhìn ra xa…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.