Sáng hôm sau…tôi chạy xe một mạch lên thư viện thành phố…để tìm kiếm thêm tài liệu phục vụ cho việc ôn tập của chúng tôi… Trên mạng tuy có nhưng nhiều lúc không có bài giải…lúc không làm được thì chẳng có ai giảng được nên tôi đành chạy ra thư viện…
Bước vào bên trong…không khí khá ấm áp… Ánh đèn vàng dịu nhẹ…lan tỏa khắp căn phòng… Không gian yên tĩnh…tất cả đều yên lặng đọc sách…không ai nói với ai một câu nào… Có chăng cũng chỉ là nói thầm thật khẽ…
Tôi dạo qua một vòng…sách có khá nhiều…từ cơ bản đến nâng cao đều có hết…tôi thở dài…chọn một cuốn rồi ngồi xuống bàn và đọc…
Tôi đang trầm ngâm suy nghĩ thì có tiếng của một đứa con gái nhỏ nhẹ nói với tôi…
– Bạn gì ơi…? – Em ấy còn chạm nhẹ vào vai tôi nữa…
– Gì bạn…? – Tôi không ngẩng đầu lên mà vẫn đang chăm chú nhìn vào quyển sách…
– Bạn có thể…lấy hộ mình quyển sách ở trên kia không…?
– Hở…à ờ…quyển gì vậy…? – Tôi ngẩng đầu lên…sững người rồi suýt té ghế trước nhỏ con gái đứng trước mặt mình…
Phải nói là cảm nhận đầu tiên của tôi khi nhìn người con gái đó là…nhỏ có đôi mắt to…long lanh và rất đẹp… Khuôn mặt xinh và dễ thương…nhưng đôi mắt của em ấy mới chính là điều khiến cho bất cứ đứa con trai nào cũng phải chết đứng…
– Bạn có thể lấy hộ mình được không? – Nhỏ kiên nhẫn hỏi lại…mặc cho tôi nhìn nhỏ chăm chú…
– À được thôi…tất nhiên…! – Tôi bối rối tránh nhìn vào khuôn mặt đó nữa…mà đứng dậy lấy hộ em ấy quyển sách…
– Của bạn đây…! – Tôi đưa cho em ấy quyển sách…
– Hi…cảm ơn bạn…! – Nhỏ mỉm cười…ngồi xuống ghế cạnh tôi rồi bắt đầu mở sách ra đọc…
Nhỏ không được cao lắm…có lẽ thấp hơn tôi một cái đầu… Em ấy say sưa chăm chú vào quyển sách tham khảo trước mặt… Tôi nhìn em ấy mà thấy hơi run…em nó học chắc đỉnh lắm…tham khảo cả đề thi học sinh giỏi quốc gia mà trông thản nhiên như không… Rồi em ấy lấy giấy bút ra…bắt đầu làm bài… Thấy tôi cứ đứng nhìn mãi…em ấy quay lại hỏi…
– Bạn làm gì mà đứng mãi vậy…ngồi đi chứ…!
– À ừ…! – Tôi gãi đầu rồi ngồi xuống cạnh em ấy…
Giờ thì tôi đọc sách không thoải mái cho lắm…vì em ấy cứ thỉnh thoảng lại ngó sang tôi rồi quay lại bài…
– Em ấy làm sao vậy? – Tôi thắc mắc thầm…tuy nhiên không nói gì mà vẫn tiếp tục đọc sách…
Và cuối cùng…điều tôi thắc mắc đã được giải đáp… Khoảng nửa tiếng sau…lúc tôi đang chuẩn bị về thì em ấy ngập ngừng nói…
– Bạn…học giỏi Toán không…?
– Ừm…mình cũng bình thường…! – Tôi tỏ ra khiêm tốn…
– Bạn có thể giúp mình chỗ này được không…? – Em ấy đưa cho tôi một bài toán…
Bài đó cũng không khó lắm…tuy nhiên có một số chỗ nếu không tinh ý sẽ không thể nào làm được… Tôi đưa lại bài giải cho em ấy rồi nói…
– Đây…bài này không khó lắm đâu…!
– Hì…cảm ơn nha…cậu giỏi thật đấy! – Em ấy nhìn tôi cười…
– Có phải vì bí bài mà cứ nhìn mình mãi không…? – Tôi tranh thủ hỏi…
– Ừ…cậu thấy à…? – Nhỏ ấy đỏ mặt…chắc ngượng vì bị tôi phát hiện đang nhìn lén…
– Sao bạn không hỏi luôn mà đợi đến lúc mình sắp về vậy? – Tôi hỏi tiếp…
– Thì…tại mình ngại nói chuyện…với người lạ…! – Nhỏ ấp úng…
– Thế ngại sao còn nhờ mình lấy giùm sách…? – Tôi gặng hỏi…
– …..! – Đến đây thì nhỏ im lặng…khuôn mặt đỏ ửng lên…
Mỉm cười nhìn em ấy ngượng đỏ mặt… tôi bật cười đứng dậy…
– Mình về đây…!
– ….! – Nhỏ lườm lườm tôi…khuôn mặt vẫn đỏ ửng…
Tôi lắc đầu cười…mượn sách của thư viện và đạp xe chạy đi…
********
– Của em này…! – Tôi đưa cho nàng một số bài tôi đã soạn từ trong quyển sách ra…giờ tôi như một người thầy và ngược lại…nàng cũng như một cô giáo của tôi…
– Hì…cảm ơn anh nhiều…còn của anh đây…nhớ về học nha…! – Nàng mỉm cười nhìn tôi rồi
– Ừa…em là nhất đấy…! – Tôi thán phục nhìn nàng…toàn bộ những bài tôi ghi thiếu đã được nàng bổ sung lại hoàn chỉnh…nàng lại còn tổng kết cho tôi toàn bộ những gì đã học nữa…
– Hì…không có gì đâu anh…! – Nàng lắc đầu cười…
– Cảm ơn em…thật đấy…! – Tôi hôn nhẹ lên trán nàng…nàng đỏ mặt lắc đầu…
– Em đã bảo là không có gì rồi mà…!
– Ừa…! – Tôi ngồi xuống ghế…im lặng nhìn nàng rồi bất chợt gọi…
– Mai Trang…!
– Dạ…? – Nàng giật mình ngơ ngác nhìn tôi…
– Lại gần anh được không…? – Tôi đề nghị…
– Vâng…! – Nàng mỉm cười rồi ngồi sát hơn vào tôi…đến khi không thể nhích thêm được nữa… Tôi vòng tay kéo nàng vào lòng…nàng thở ra…mỉm cười rồi kéo sát đầu tôi lại gần…
Môi chúng tôi lại chạm vào nhau… Nàng lại chủ động hôn tôi…tôi đang say sưa tận hưởng thì bỗng cảm thấy một điều gì đó không ổn trong tôi… Tôi vội rời nàng ra… Nàng tròn mắt nhìn tôi…thì thầm…
– Anh…sao vậy…?
– Anh không biết nữa…nhưng giờ anh thấy sao sao ấy…! – Tôi thở dài…
– Anh…có phải anh không còn cảm giác như trước hay không…? – Nàng ngước nhìn tôi…
– Anh…có lẽ…! – Tôi lại thở dài…
– Có phải…anh đã chán làm điều đó với em rồi đúng không…? – Nàng nhìn sâu vào đôi mắt tôi…mắt nàng long lanh…
– Anh…không phải…! – Tôi nhận thấy nàng sắp khóc…vội vàng chữa lời…
– Có phải anh đã chán em…?
– Không phải vậy…chỉ là…! – Tôi bắt đầu nhận thấy tình hình xấu đi…
– Có phải anh hết yêu em rồi không…sau những gì ta đã cùng trải qua…? – Đôi mắt nàng rưng rưng…long lanh nước mắt…
– Không…Mai Trang…nghe anh nói…! – Tôi vội vàng đưa tay nắm lấy tay nàng…
– Anh nói gì nữa…tất cả đã rõ như vậy còn gì…? – Nàng vội rút tay lại…ánh mắt buồn bã…
– Không…anh yêu em mà…! – Tôi hoảng hốt vội nói ngay…
– Anh về đi…để em một mình…! – Nàng vội vã quay vào trong nhà…
– Đừng…Trang…nghe anh giải thích…! – Tôi vội níu tay nàng lại…
– Anh về đi…để em yên…! – Nàng thì thầm…cố gắng rút tay lại…
– Mai Trang…nghe anh này…em đừng có trẻ con như vậy nữa…! – Tôi khó chịu nói to…kéo nàng lại gần… Mai Trang quay lại nhìn tôi…hàng nước mắt vẫn đang nhạt nhòa trên gương mặt xinh đẹp như thiên thần…
– Anh yêu em…nhiều lắm…em có biết không…?
– …..!
– Em đừng trẻ con như vậy…điều này không hề ảnh hưởng đến tình yêu anh dành cho em…! – Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng…nàng có chút bối rối…
– …..!
– Vậy nên em không nên nói những điều như vậy…anh sẽ không để em phải chịu tổn thương thêm một lần nào nữa…! – Tôi kéo nàng lại và ôm chặt vào lòng…
Lúc đầu nàng còn đẩy tôi ra một cách yếu ớt…nhưng chỉ vài giây sau…nàng nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy tôi…áp mặt vào vai tôi thì thầm…
– Em xin lỗi…!
– …..!
– Chỉ là tại em sợ mất anh thôi…!
– …..!
– Cho em xin lỗi…em hứa sẽ không trẻ con như vậy nữa…!
– …..!
– Tại em yêu anh nhiều lắm…lúc nào em cũng sợ anh sẽ biến mất khỏi cuộc đời em như những người…của em…! – Nàng ngập ngừng…
– Người gì…của em…? – Tôi thắc mắc…
– ….! – Nàng im lặng lắc đầu…mặt áp vào vai tôi…đôi mắt nhìn tôi trìu mến…
– Kể cho anh đi…! – Tôi năn nỉ…
– Em xin lỗi vì đã giấu anh…nhưng một lúc khác…em sẽ nói hết cho anh…! – Nàng hôn nhẹ lên má tôi…thì thầm…
– Hứa nhé…đừng giấu nỗi buồn đấy…hãy chia sẻ với anh…! – Tôi dặn nàng…
– Dạ vâng…! – Nàng thỏ thẻ…
– Anh về nha…! – Tôi siết chặt người nàng lần cuối rồi nhẹ nhàng rời ra…mỉm cười quay đi.
– Anh về cẩn thận…mai lại qua nhà em…! – Nàng nhỏ nhẹ nói…đứng tựa đầu vào cửa nhìn tôi… Trông Mai Trang dễ thương đến lạ…
– Ừ…được thôi…chào em! – Tôi mỉm cười rồi chạy xe đi…
Bỗng dưng tôi lại không muốn về nhà ngay mà lại chạy qua thư viện trả lại sách tôi đã mượn hôm trước… Bước vào bên trong…không gian tĩnh mịch của buổi tối khiến cho tôi có cảm giác gì đó bất an… Không khí yên ắng quá mức…ánh đèn dịu nhẹ nhưng không sáng lắm… Tự dưng lại khiến tôi liên tưởng đến những phim kinh dị đã từng xem…
Tôi hơi run khi nghĩ đến việc phải leo lên mấy tầng…đi ngang qua những căn phòng tối om… Lúc đó tôi đã định bỏ về luôn…nhưng cuối cùng…tôi thu hết can đảm mà chạy nhanh vội lên tầng…băng thật nhanh qua mấy căn phòng đó…giả cho có ai nhát ma tôi lúc này thì chắc tôi lăn ra xỉu mất…
Trả sách xong…tôi vội vàng chạy xuống dưới nhà…định vội vàng chạy ra cửa mà phóng xe về luôn…
– Bốp…! – Tôi va phải một đứa con gái trong lúc vội vàng xuống cầu thang…
Chồng sách trên tay người con gái đó rơi xuống dưới cầu thang…cả tôi và em ấy đều bị ngã…lăn xuống…cũng may chúng tôi chỉ cách chiếu nghỉ chừng hai ba bậc cầu thang nên chỉ bị thương nhẹ…
– Xin lỗi…xin lỗi…cậu…tại mình vội quá…! – Tôi gãi đầu ấp úng nói…loay hoay nhặt hộ sách giúp em ấy…
– Ơ…! – Em ấy ngạc nhiên nhìn tôi…tôi thì im lặng không nói gì…tiếp tục nhặt nốt sách rồi đem trả lại cho người con gái đó…
Tất nhiên là người tôi va phải chính là người con gái hôm trước tôi gặp trong thư viện…quả thực không biết có phải tình cờ hay không nữa…
– Là cậu à…? – Nhỏ ấy ngạc nhiên nhìn tôi…
– Ừ…chào cậu…! – Tôi vội vàng đỡ em ấy dậy…đặt chồng sách vào tay em ấy rồi định chạy ra xe thì…
– Từ từ…cậu lên đây với mình một chút được không…? – Em ấy hỏi…
– Nhưng…giờ cũng muộn rồi…với lại mình cũng phải về…! – Tôi bối rối…
– Đi mà…chỉ vài phút thôi…rồi cậu về luôn cũng được…! – Em ấy năn nỉ…nhìn trông tội tội…thế nên tôi đành gật đầu…thở dài…
– Thôi được rồi…chỉ vài phút thôi đấy…!
– Hi…lên đây nào…! – Em ấy kéo tay tôi chạy lên tầng…
Và thế là chúng tôi dần bước vào một cuộc phiêu lưu…