Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 81 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 81

Cuối cùng thì đợt ôn thi của chúng tôi đã bắt đầu kết thúc… Những môn phụ bắt đầu thi đầu tiên…hai môn toán và văn sẽ thi sau cùng… Tôi không được giỏi Văn…nhưng bù lại với khả năng toán học hiện tại…có lẽ tôi cũng vượt qua nó mà không gặp nhiều khó khăn cho lắm…

Mai Trang thì ngược lại…nàng giỏi Văn…giỏi tất cả những môn xã hội…nhưng lại khá yếu những môn tự nhiên… Ngày học chung đầu tiên của chúng tôi bắt đầu…

– Anh không thuộc được phân tích à…? – Nàng thở dài…

– Ừa…nó…khó thuộc quá…! – Tôi gãi đầu…

– Anh có tập trung học không hay lại…! – Mai Trang ngước mắt nhìn tôi…

– Có mà…anh ngồi từ sáng đến lúc đi học…cố gắng học hết…! – Tôi thở ra…

Chúng tôi đang ngồi học cùng nhau ở nhà của Trang… Giờ đang là buổi tối…trời bên ngoài khá lạnh… Vì sợ nàng đi đường giữa trời lạnh như vậy…tôi không nỡ nào… vậy nên tôi mới phải chủ động chạy sang nhà nàng…

– Sắp thi rồi…anh định làm sao…? – Nàng nhìn tôi lo lắng.

– Thì…những ngày cuối…anh cố học thôi…! Còn em thì sao…?

– Em thuộc hết rồi…anh kiểm tra nha…! – Nàng mỉm cười đưa quyển vở cho tôi…

Tất nhiên là nàng đọc trôi chảy không mắc một chỗ nào… Tôi nhìn nàng mà nửa vui nửa buồn… Vui vì tôi có một cô người yêu rất chăm học và ngoan ngoãn…buồn vì mình quá lười học…không xứng với nàng…

Đến khi nàng đọc xong…tôi đặt quyển vở xuống…thở dài nói…

– Có lẽ anh phải học lại thôi…! – Tôi lôi quyển vở của mình ra, bắt đầu ghi chép lại những phần còn thiếu…

– Ủa…nhưng còn những môn tự nhiên…giờ anh giúp em đi…! – Nàng ngơ ngác…

– Hôm nay cứ học Văn đi em…ngày mai ta sẽ học các môn tự nhiên…! – Tôi ủ rũ đáp, chán nản cầm bút chép bài…

Có lẽ nhìn tôi trông thảm quá hay sao mà Mai Trang nhìn tôi mỉm cười…nàng thì thầm:

– Anh…để em chép hộ cho…!

– Hở…em ấy à? – Tôi giật mình nhìn lên.

– Ừa…để em giúp cho…nhìn anh trông tội quá…em không nỡ…! – Nàng cắn môi nhìn tôi, rồi cầm lấy cây bút và bắt đầu viết…

– Ừa…em giúp anh nha…! – Tôi buông bút xuống, ngả người ra đằng sau…

Nhìn nàng cần mẫn chép bài hộ tôi…nàng viết khá nhanh và đẹp…tự dưng tôi lại thấy thương nàng… Chỉ vì tôi không tập trung nên giờ đây nàng là người phải chép giúp tôi bài… Chắc nàng cũng mệt lắm…cả ngày chép bài ở trên lớp…rồi giờ lại chép mấy trang phân tích giúp tôi… Có lẽ nàng đuối lắm…nhưng Mai Trang vẫn không ngại giúp tôi… Nhìn nàng…tôi tự hứa với lòng mình…sẽ tập trung hơn trong giờ học… và sẽ giúp nàng tận tình…để bù lại những gì nàng đã làm cho tôi hôm nay…

Tôi nhẹ nhàng đặt tay mình lên đôi tay đang viết bài của nàng… Mai Trang ngạc nhiên ngước lên nhìn tôi…má đỏ hồng…

– Anh…anh làm gì vậy?

– Không có gì…chỉ là anh muốn em nghỉ tay thôi! – Tôi lắc đầu…

– Dạ…em không sao đâu anh…! – Nàng mỉm cười lắc đầu.

– Không…cả ngày ở trên lớp em phải chép rồi…giờ tạm nghỉ đi…! – Tôi cầm tay nàng lên, đặt cây bút xuống…

– Anh…! – Nàng phụng phịu…đôi má đỏ rực…

Tôi vòng tay kéo nàng lại gần…một tay vẫn nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng… Mai Trang ngại ngùng thì thầm… Rồi tôi nghiêng người ôm trọn nàng vào lòng…cảm nhận niềm hạnh phúc trong tôi đang dâng tràn…

– Kìa anh…ta đang học bài mà…!

– Anh biết…chỉ là anh muốn ôm em một chút…cả ngày hôm nay anh không được ôm em rồi…!

– Hì…!

– Anh bỗng cảm thấy…! – Tôi ngập ngừng nói…

– Anh thấy sao hở…? – Nàng đỏ mặt ngước nhìn tôi.

– Anh cảm thấy trống vắng…nhớ em…!

– ……!

– Mỗi khi không thấy em…anh càng nhận ra…anh yêu em nhiều thế nào…!

– Dạ…hì…! – Nàng càng đỏ mặt hơn…nhìn tôi mỉm cười…

– Vì vậy…anh chỉ xin em một điều thôi…!

– Dạ…là gì ạ…? – Nàng thắc mắc…

– Đừng rời xa anh…em nha…! – Tôi ghì chặt nàng vào lòng…thì thầm…

– Dạ…em hứa…! – Mai Trang cũng ôm lấy tôi…nàng thỏ thẻ.

– Cảm ơn em…vì đã đến bên đời anh…! – Tôi xoa nhẹ đầu nàng…nói nhỏ…

– Hi…em cũng phải cảm ơn em…vì đã đến bên em…! – Nàng dụi đầu vào ngực tôi…nhẹ nhàng nói…

Hai chúng tôi ngồi yên lặng ôm nhau… Được một lúc thì nàng thì thầm:

– Hôm nay ta học đến đây thôi…anh nhớ về học bài nha…!

– Ừa…em cũng ôn bài nha…ngày mai anh sẽ giúp em ôn tập các môn còn lại…! – Tôi hôn nhẹ lên trán nàng một cái…

– Dạ…hì…anh về cẩn thận nha…! – Tôi và nàng đứng dậy, nàng bước ra mở cổng, quay lại nhìn tôi…

– Ừa…! – Lúc tôi đi ngang qua…Mai Trang kiễng chân hôn nhẹ lên má tôi một cái…đỏ mặt quay vội vào trong nhà…

Tôi chỉ mỉm cười…ngồi lên xe và chạy đi…không quên nhắc nàng…

– Em đóng cửa cẩn thận đấy…!

– Dạ…chào anh…! – Nàng đứng tựa cửa nhìn theo bóng tôi đang chạy xa dần… Rồi Mai Trang quay vào trong…mỉm cười…

**********

– Em giải cho anh bài này xem nào…! – Tôi đưa cho nàng một bài toán…

– Khó quá anh ơi…em không biết làm…! – Nàng nhăn mặt nhìn tôi…

– Em đã nghĩ chưa…?

– Dạ…em nghĩ rồi mà…! – Nàng thở dài…

– Em…theo anh em chỉ mới nhìn đề bài đã nói là khó…chưa nghĩ gì hết…vậy sao giỏi được đây…! – Tôi ngả người ra sau lưng…chán nản nói…

– Nhưng mà…nó khó thật mà…! – Nàng phụng phịu.

– Bài này mà khó thì bài nào dễ nữa…! – Tôi hơi nóng mặt một chút…

– Dạ…hì…em không biết…! – Nàng tưởng tôi đang đùa nên mỉm cười nhìn quanh…

Lúc này…quả thực tôi hơi mất bình tĩnh…và chính vì lẽ đó mà mấy ngày sau tôi phải hối hận rất nhiều…

– Mai Trang…em làm hết chỗ bài tập này đi…không thì đừng gặp anh nữa…! – Lúc đó tôi chỉ nghĩ là làm vậy sẽ tạo động lực cho nàng…nhưng không ngờ nó phản tác dụng đến vậy…

Trang chợt tắt hẳn nụ cười…thay vào đó là sự hoảng sợ…nàng run run nhìn tôi…

– Ý anh…là sao…?

– Em làm hết từng này bài tập…thì hãy gặp anh…còn nếu chưa xong thì ta tạm ngừng gặp nhau…!

– Dạ…sao…đừng mà…em…em làm mà…anh đừng làm vậy…! – Nàng vội níu tay tôi…hoảng hốt nói…

Tôi lắc đầu…chán nản nói:

– Phải như vậy thì em mới có động lực để làm bài…chứ không thì…!

– Đừng…em hứa sẽ xong bài mà…!

– Em phải tự làm…không được nhờ ai giúp…! – Tôi nói, rồi đứng lên…

– Dạ…em biết…anh đừng…! – Nàng vẫn bám lấy tôi…

– Anh về đây…em học đi…! – Tôi lắc đầu ngán ngẩm…quay người bước về…

Lúc đó tôi đã chạy thẳng xe về nhà…không biết rằng đằng sau… Mai Trang của tôi đang cắn môi nhìn theo bóng tôi đang xa dần…rồi một giọt nước mắt rơi xuống… Nàng mím chặt môi…thở ra rồi quay vội vào trong nhà và bắt đầu ngồi xuống làm bài…

*********

– Em làm sao vậy…? – Tôi ngạc nhiên nhìn Mai Trang đang lầm lũi bước vào lớp…nàng cúi mặt…tránh ánh nhìn của tôi… Trông nàng đang rất mệt mỏi…có thể ngủ gục bất cứ lúc nào…

– Em không sao…! – Nàng đáp và lướt qua tôi…

– Trông em mệt mỏi vậy mà…? – Tôi ngơ ngác…

– Em không sao…chỉ hơi mệt thôi…! – Nàng lắc đầu…lặng lẽ ngồi xuống bàn…

– …..! – Tôi im lặng…đưa ánh mắt khó hiểu nhìn nàng…

– Em chắc chứ…? – Tôi vẫn tiếp tục hỏi…

– Em không sao mà…anh cứ về chỗ đi…! – Nàng ủ rũ lắc đầu…cắm cúi viết gì đó…

– Vậy thôi…chào em…anh về! – Tôi thản nhiên buông một câu…Mai Trang ngước lên nhìn tôi…khuôn mặt xinh đẹp chợt sững lại…

– ……!

– Em mà ngủ gục là không được đâu…giờ đang giai đoạn ôn thi học kì đấy…! – Chẳng hiểu sao lúc này tôi vô tâm đến vậy…chẳng để ý cô bạn gái của mình sắp khóc đến nơi…

– …..! – Nàng mím chặt môi…có giọt nước mắt lăn xuống…nàng vội vàng đứng dậy đi ra khỏi lớp…xô mạnh vào người tôi một cái…

Đi ngang qua thằng lớp trưởng…nàng nói bằng một giọng nghèn nghẹn…

– Lát nữa nói với cô mình xuống phòng y tế…! – Nói rồi nàng chạy vội đi…thằng lớp trưởng mặt nghệt ra chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra…

Tôi lùi lại một chút…lắc đầu nhìn Mai Trang…

– Em lại gặp chuyện gì vậy…Trang…? – Tôi thở dài…quay người bước vể chỗ…gần đây chúng tôi đã đổi chỗ…tôi ngồi cạnh một đứa con trai…em Ngọc ngồi cùng một nhỏ bạn thân… Còn Mai Trang giờ ngồi một mình một bàn…

Tôi cứ đinh ninh chỉ tầm khoảng hơn một tiết là nàng sẽ lên lớp… Nhưng không…đến giờ ra chơi rồi mà vẫn chưa thấy nàng đâu…

– Vậy là sao nhỉ…? – Tôi bắt đầu lo lắng…vội chạy xuống phòng y tế xem sao…

Không có ai ở đó…chỉ có căn phòng tắt điện tối om…chẳng có một bóng người…

Tôi bắt đầu lo lắng thực sự…nàng không vào phòng y tế…vậy nàng đi đâu… Tôi chạy vòng khắp sân trường cả mười lăm phút mà vẫn không tìm thấy nàng… Lúc này tôi bắt đầu hối hận vô cùng…đáng lẽ tôi không nên nói những lời như vậy… Người yêu của tôi dễ bị tổn thương rồi…giờ nàng chắc đang buồn lắm đây…

– Em ở đâu… Mai Trang ơi…! – Tôi đứng tựa người vào tường…thở dốc…

Đúng lúc trống báo hiệu hết giờ ra chơi vang lên… Tôi mới giật mình nhớ ra…còn một chỗ sau trường mà tôi chưa đến… Chỗ mà chúng tôi đã từng cùng nhau chia sẻ…lúc cả hai đứa bị phạt đứng ngoài cửa lớp…

– Chỉ còn nơi đó mà thôi…! – Tôi vội vàng chạy thật nhanh…chạy như chưa bao giờ được chạy…phóng như bay đến nơi đó…

Và cảnh tượng tôi thấy ngay sau đó là… Mai Trang đang sợ hãi lùi dần vào góc tường… Xung quanh nàng…ba đứa con trai tiến lại gần… Một thằng bật cười hềnh hệch… Tôi cẩn thận vừa đi vừa nấp vào sau tường…đề phòng ba đứa kia phát hiện ra tôi thì nàng sẽ gặp nguy hiểm…

– Con nhỏ này đẹp quá vậy bọn bay…!

– Ờ…đúng…xử nó đi…!

– Hehe…để tao giữ em nó…! – Thằng nhỏ con nhanh chóng tiến lại gần và định giữ lấy tay nàng… Nàng sợ hãi hét lên…

– Cứu tôi với…! – Nàng vừa hét lên…tôi thấy tim mình thắt lại…định lao ra ngay lập tức nhưng có một thằng chợt liếc mắt xung quanh… Tôi vội nấp lại vào sau tường…ngó nghiêng tìm cách hạ gục ba tên này thật nhanh…

– An ơi…cứu em…! – Nàng run rẩy hét lên lần nữa…lần này thì tôi chẳng còn bình tĩnh nữa…vội vàng lao ra…

– Bọn kia…mày mà đụng đến cô ấy thì đừng có trách tao…! – Tôi hét lên…đồng thời lao ra…vung tay gạt mạnh một đứa con trai ra…khiến nó ngã lăn ra đất…đưa chân đạp mạnh bụng hai thằng kia…bọn chúng ngã lăn xuống…không kịp phản ứng…

– Em lùi lại…nấp đằng sau anh…! – Tôi kéo nàng lại gần… Mai Trang sợ hãi bám lấy tôi…

Nhưng chẳng có gì đáng lo nữa…bọn chúng lườm lườm tôi rồi vội vàng kéo nhau bỏ chạy lên lớp…chắc bọn nó biết tôi có võ…không địch lại được nên mới bỏ chạy như vậy…

Thở phào một cái…tôi quay sang nhìn Mai Trang…nàng nhìn tôi…đôi mắt nửa chứa chan yêu thương…nửa đầy bất nhẫn…rồi bất ngờ…nàng đẩy mạnh người tôi một cái rồi quay người bỏ chạy…

– Anh…đồ đáng ghét…! – Nàng nghẹn ngào nhìn tôi…đôi mắt ngấn nước…rồi vùng chạy đi…

– Mai Trang…nghe anh…! – Tôi vội vàng đuổi theo nàng…

Lần này…dù có thể nào…tôi cũng không để nàng biến mất lần nữa… Nhất định anh sẽ giữ được em…Mai Trang à…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.