Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 79 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 79

Đến nơi, tôi gửi xe rồi cầm tay nàng bước vào bên trong… Nhà hàng cũng khá lớn, trang trí đẹp và lộng lẫy… Nếu là ngày thường tôi chẳng bao giờ đến nơi sang trọng như vậy… Nhưng lỡ hẹn với nhỏ Hân rồi, chẳng lẽ lại thôi…

Vừa bước vào bên trong…tôi thấy ngay nhỏ Hân đang đứng ở cửa chờ chúng tôi… Bên cạnh nhỏ là một đứa con trai trông cũng cao ráo, mặt mũi sáng sủa… đang ngó nghiêng xung quanh…trông cũng khá thân thiện đây…

– Chào Hân…! – Tôi giơ tay chào em ấy, còn Mai Trang đang ngơ ngác nhìn quanh…

– A cậu đây rồi…! – Nhỏ reo lên, kéo tay bạn trai của em ấy chạy đến chỗ tôi…

– Chào hai bạn…! – Nàng bối nói…

– Chào cậu…cậu là bạn gái của An à…? – Ngọc Hân mỉm cười nhìn nàng…còn thằng bạn trai nhỏ đang ngẩn ngơ nhìn nàng…

– Ừa…! – Nàng gật đầu nhẹ…

– Chào…mình là Tiến…rất vui được gặp hai bạn…! – Thằng Tiến bắt tay tôi và nàng…

– Ừa…mình là Trang…! – Nàng mỉm cười…

– Chúng ta đi ăn thôi chứ…mình sắp chết đói rồi nè…! – Nhỏ Hân nhìn chúng tôi chờ đợi…

– Ừa…tất nhiên…bàn này nhé…! – Tôi kéo ghế cho cả bốn đứa rồi tất cả cùng ngồi xuống…Tôi ngồi cạnh nàng còn Ngọc Hân ngồi cùng thằng Tiến…

Mai Trang có vẻ vẫn còn ngại, nàng thì thầm vào tai tôi:

– Anh…lát nữa mình đi riêng được không…em không thích nhiều người đi…!

– Tất nhiên rồi em…giờ ngồi ăn nói chuyện một lúc thôi…! – Tôi gật đầu…

– Ừa…dạ…em lấy gì cho anh nha…! – Nàng nhìn lên bảng giá rồi quay sang hỏi tôi…

– Ừa…nhưng để anh lấy cho…! – Tôi định đứng lên…nhưng nàng cứ níu tay tôi lại, lắc đầu…thằng Tiến ở phía bên kia cũng đang định đứng lên giống tôi…và cũng bị người yêu mình giữ lại…

– Để mình lấy…cậu đứng nãy giờ mệt rồi…! – Nhỏ Hân lắc đầu…

– Hai bạn cứ ngồi đi…để bọn tôi đi lấy…! – Tôi lắc đầu, kéo thằng Tiến đi cùng luôn…

Trong lúc xếp hàng, chúng tôi tranh thủ trò chuyện với nhau. Nhìn quanh, tôi khều thằng Tiến lại rồi bắt đầu:

– Ông yêu nhỏ Hân được lâu chưa? – Tôi hỏi.

– Cũng được hơn một tháng rồi…còn ông với Trang? – Thằng này gãi đầu bối rối…

– Bọn tôi yêu nhau từ đầu năm…nhưng đến mấy hôm nay chúng tôi mới chính thức là người yêu…! – Tôi thở dài…

– Vậy à…sao hai người đến giờ mới là người yêu vậy? – Tiến ngạc nhiên.

– Haizz…lỗi tại tôi cả…! – Tôi thở dài, bắt đầu kể lại câu chuyện của mình…

Thằng Tiến im lặng, khoanh tay lắng nghe… Khi tôi kể xong cũng là lúc quầy bán hàng vắng khách… Chúng tôi gọi đồ ăn xong thì đứng im lặng…mỗi thằng theo đuổi một suy nghĩ riêng…

Đến lúc thanh toán, tôi trả tiền cho bốn đứa rồi kéo thằng Tiến về bàn… Nó ngạc nhiên:

– Sao ông trả tiền cho cả bọn tôi vậy…?

– À…không có gì…tôi thích vậy…! – Tôi lắc đầu…

– Ừm…cảm ơn ông…! – Nó bối rối…

– Không có gì…! – Tôi mỉm cười…

Chúng tôi lặng lẽ mang đồ ăn đến bàn của bọn tôi… Từ xa, tôi thấy nàng và nhỏ Hân đang trò chuyện khá vui vẻ, cả hai người cứ cười khúc khích suốt… Họ đã ngồi sang cùng một bên ghế… Tôi mỉm cười, ngồi xuống cạnh thằng Tiến…

– Hai người đã về rồi à…? – Nhỏ Hân cười khúc khích…

– Ừa…sao hai người lâu vậy…? – Nàng cũng mỉm cười nháy mắt trêu tôi…

– Bọn mình đứng nói chuyện một lát…! – Tôi bối rối nói thay cả hai…

– Ừm…giờ ăn đi nào…! – Hân và Trang lấy suất ăn của mình…chúng tôi vui vẻ vừa ăn vừa trò chuyện với nhau…

**********

Lát sau, khi đang đứng ở bên ngoài nhà hàng, tôi gật đầu chào hai người kia…

– Vậy…chào hai bạn…hôm nay vui lắm…!

– Hì…không có gì…cảm ơn hai người…! – Nhỏ Hân gật đầu…

– Cảm ơn ông nhé…! – Tôi bắt tay thằng Tiến…tôi chẳng biết tôi cảm ơn nó vì điều gì…có lẽ là vì hai người họ đã giúp cho Mai Trang của tôi vui hơn nhiều…

– Khi nào có dịp…tôi sẽ rủ ông đi uống café nói chuyện! – Tiến gật đầu, bắt tay tôi và nàng rồi khoác tay nhỏ Hân bước đi…

Đến khi họ đã đi khuất, nàng ôm lấy tay tôi thì thầm:

– Hì…vui thật…giờ chúng ta đi đâu hở anh?

– Ừm…em muốn đi đâu…? – Tôi mỉm cười nhìn nàng…

– Em muốn đi ăn kem…! – Nàng thì thầm khe khẽ…

– Trời lạnh vậy mà em vẫn thích kem à? – Tôi ngạc nhiên…

– Dạ…hì…! – Nàng cười khúc khích…

– Ừm…rồi đi nào…! – Tôi và nàng nắm lấy tay nhau rồi thong thả bước đi… Chiếc xe đạp tôi vẫn gửi lại ở nhà hàng, lát nữa chúng tôi sẽ qua lấy sau… Giờ tôi và nàng đều muốn đi bộ…thật chậm…để có thể cảm nhận rõ hơn…vẻ đẹp của đêm giáng sinh hạnh phúc này…

Chúng tôi đi vào một tiệm kem gần đó. Anh bán hàng nhìn tôi ngạc nhiên…

– Mấy em đi ăn kem à…?

– Dạ vâng! – Tôi gật đầu…

– Ừm…các em ăn gì…? – Anh ấy hỏi…

– Em thích gì vị gì…? – Tôi quay lại nhìn nàng…

– Cho bọn em hai ốc quế sôcôla đi anh…! – Nàng tươi cười gọi.

– Ừ…đây…! – Anh ấy đưa kem cho tôi, tôi trả tiền, chào anh ấy rồi mỉm cười nắm tay nàng thong thả đi tiếp…

– Hình như anh quên mất em thích vị này rồi thì phải…? – Nàng nhìn tôi.

– Ừa…lần ăn kem cùng em cũng lâu rồi mà…! – Tôi bối rối gãi đầu…

– Ừa…lần này em tạm tha cho anh đấy…lần sau mà quên thì em sẽ phạt anh…! – Nàng nhìn tôi mỉm cười…

– Yên tâm…em phạt gì anh cũng chịu tất…nhưng anh sẽ không quên nữa đâu…! – Tôi mỉm cười nhìn nàng…

– Hì…hứa đó…giờ ta ra biển đi…! – Mai Trang mỉm cười, kéo tôi ra ngoài biển…

– Giờ ngoài đó lạnh lắm…em ra không khéo bị cảm đấy…! – Tôi lắc đầu.

– Hì…không lạnh đâu anh…! – Nàng mỉm cười…

– Ý em là sao?

– Hì…dạ…có anh ở bên cạnh rồi…em không sợ nữa…! – Nàng mỉm cười, kéo tôi bước đi…

Tôi nhìn nàng xúc động… Nhẹ nhàng kéo nàng lại và ôm chặt vào lòng…tôi mới thấy hết được ý nghĩa của một cái ôm ấm áp đến thế nào… Nàng yên lặng trong vòng tay tôi…thỉnh thoảng lại thở ra khe khẽ…

– Anh…ra ngoài đó đi…! – Nàng thì thầm…

– Ừa…để anh cõng em nha…! – Tôi cúi xuống nhìn nàng…

– Hi…! – Nàng cười hạnh phúc…ánh mắt nhìn tôi dịu dàng… Rồi nàng nhẹ nhàng leo lên lưng tôi, vòng tay ôm lấy người tôi…thật chặt… Nàng áp mặt vào vai tôi… thì thầm khe khẽ…

– Anh biết không…?

– …..!

– Cứ mỗi lần em được anh cõng đi…em hạnh phúc vô cùng…! Vì có một người luôn sẵn sàng bảo vệ em…!

– …..!

– Anh…ra biển nào…! – Nàng thì thầm vào tai tôi…

– Ừ ừ…! – Tôi ngẩn ngơ trước lời nói của nàng, bước thật chậm ra biển…khoảng không gian thật tĩnh lặng…

Ra đến biển…gió thổi mạnh khiến tôi hơi run người vì lạnh…

– Anh…ra hàng ghế ta đã từng ngồi đi anh…! – Nàng thì thầm…

– Ừ…! – Tôi chậm rãi bước ra hàng ghế đó… Đặt nàng ngồi xuống trước…tôi thả mình xuống ngay cạnh nàng…

Mai Trang nhắm mắt lại, tựa đầu vào vai tôi nằm im…

– …..!

– …..!

Chúng tôi ngồi yên lặng…thỉnh thoảng nàng lại thở nhẹ ra… Người nàng hơi run một chút… Tôi định vòng tay ôm nàng vào lòng…nhưng nàng đã nhanh hơn tôi… Mai Trang quay người lại, vòng tay ôm chặt lấy tôi… Nàng rúc người vào lòng tôi…nằm im… Tôi mỉm cười nhẹ, vòng tay kéo nàng thật sát vào người tôi…

– Em yêu anh…!

– Anh cũng yêu em…rất nhiều…!

– Đừng rời xa em…anh nha…! – Nàng nói thầm khe khẽ…

– Ừa…em cũng vậy nhé…! – Tôi cụng nhẹ đầu mình vào đầu nàng…mỉm cười…

– Hi…em hứa…! – Trang mỉm cười…

– Em đừng khóc nữa…có được không? – Tôi tha thiết nói…

Nàng ngước lên nhìn tôi…ánh mắt dịu dàng yêu thương… Rồi mỉm cười…nàng nói thật nhỏ…

– Hì…em không chắc về điều đó…nhưng em sẽ cố gắng không khóc nữa…chỉ lúc nào em thực sự đau mà thôi…!

– Em đừng giấu nỗi buồn, nỗi đau vào lòng nhé…hãy chia sẻ với anh…được không…? – Tôi đan tay tôi vào tay nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh ấy…

– Dạ…! – Nàng gật đầu…

– Ừa…! – Tôi nâng nhẹ cằm nàng lên… Mai Trang ngẩng đầu lên…đôi mắt từ từ khép lại…chúng tôi hôn nhau thật lâu…thật lâu…

Gió chợt thổi qua…rất lạnh…nhưng tôi đã ôm chặt lấy nàng…giữ nàng thật chặt trong vòng tay của tôi…che chở và bảo vệ cho người con gái mà tôi yêu thương đó… Nàng đưa tay lên áp vào má tôi…rời ra mỉm cười…rồi nàng lại nhẹ nhàng hôn tôi…nụ hôn rất dài…cảm xúc trong tôi ngày một dâng trào hơn nữa…

Và rồi…bất chợt một giai điệu nhẹ nhàng vang lên…tha thiết…nhẹ nhàng…tiếng sóng xô vào bờ từng đợt…tạo nên một không gian lãng mạn nhất mà tôi từng biết…

Chúng tôi vẫn nhẹ nhàng hôn nhau…thời gian như ngừng lại…điều tuyệt vời đó…tôi mãi mãi không quên… Cả hai chúng tôi đều run lên…người nóng ran… Mai Trang chợt rời tôi ra…nàng nhìn sâu vào đôi mắt của tôi…nhẹ nhàng thì thầm… Gương mặt xinh đẹp chợt đỏ ửng lên…

– Anh…nếu anh muốn…!

– …..! – Tôi im lặng…nhìn nàng chờ đợi…

– ….em sẽ là của anh…mãi mãi…! – Nàng nhìn tôi ngại ngùng nói…

– Anh…! – Tôi ngơ ngác không hiểu nàng đang nói gì…

– Sao hở anh…? – Nàng ngạc nhiên…

– Ý em là sao…?

– Ngốc…anh thực sự không hiểu à…? – Nàng mỉm cười…

– Ừ…! – Tôi bối rối…

Và rồi nàng ngả vào lòng tôi…ghé sát vào tai tôi thì thầm:

– Anh…em cho anh điều quý giá nhất của em…! – Nàng nói rồi vội vàng rúc vào lòng tôi…mặc cho tôi đang sững người chưa biết nên nói gì…

Tuy bất cứ người đàn ông nào cũng ham muốn điều đó…tôi cũng không là ngoại lệ…nhưng vì tôn trọng người yêu nên tôi không bao giờ muốn làm một việc như vậy… Nhưng giờ đây nàng đã sẵn sàng…đã cho tôi điều quý giá nhất của một người con gái… Tôi cũng hơi nghi ngờ đây là một phép thử của nàng nên tôi rất cảnh giác…nỡ làm người con gái tôi yêu bị tổn thương thì…

– Sao hở anh…anh muốn điều đó không…? – Nàng ngước lên nhìn tôi…

– Anh…anh cũng muốn…nhưng mà…! – Tôi chưa nói hết câu thì nàng đã buông thõng tay xuống, tựa hẳn người vào lòng tôi…

– Em sẵn sàng rồi…! – Nàng hôn nhẹ lên môi tôi, thì thầm…

– Bọn mình về nhà rồi tính tiếp nha…! – Tôi thở dài…chưa chắc tôi đã làm được…nhưng cứ về nhà đã rồi tính…

– Ừa…em buồn ngủ quá…! – Nàng gật đầu…mắt nhắm mắt mở…

Tôi mỉm cười…nhẹ nhàng để nàng trèo lên lưng tôi… Mai Trang vòng tay ôm chặt lấy tôi…áp mặt vào lưng tôi ngủ gục…

Tôi chậm rãi cõng nàng về nhà… Chiếc xe đạp để ở kia tôi sẽ lấy sau…giờ mà nàng vừa ngồi xe vừa ngủ gật thì dễ ngã lắm… Về đến nơi…tôi mở cửa, bước vào trong nhà nàng…

Đặt nàng lên giường, tôi đắp chăn cho nàng thật cẩn thận. Mỉm cười…hôn nhẹ lên trán nàng một cái…tôi bước ra khỏi nhà nàng…đóng cửa thật chắc… Khóa tôi vừa mới mua xong…giờ thay lại cho nàng…

Xong xuôi…tôi chạy bộ ra con đường đó để lấy chiếc xe đạp của mình… Trong lúc tôi đang đi…có tiếng điện thoại reo…là nàng… Tôi vội vàng nghe máy:

– Alô…em à…?

– An ơi…em sợ…! – Nàng nói nhỏ trong điện thoại…

– Có chuyện gì vậy…? – Tôi lo lắng…

– Anh đi đâu vậy…anh hứa là sẽ ở lại nhà em đêm nay cơ mà…! – Nàng dỗi…

– Anh đi lấy xe đạp…mấy phút nữa anh về…em cứ nằm ngủ đi…! – Tôi thở dài…

– Sau những gì vừa xảy ra…em sợ lắm…anh mau về nha…!

– Ừ ừ anh đang lấy xe rồi! Lát nữa gặp em…! – Tôi vội vàng trả tiền xe rồi nhanh chóng chạy xe về nhà nàng…

Mai Trang…đừng sợ nhé…anh đang về với em…!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.