Sau khi mấy đứa bạn tôi đã đi khuất tầm mắt được một lúc… Mai Trang khẽ cựa mình… Tôi lo lắng nhìn nàng… Nàng nói nhỏ…
– Ai…vậy…?
– Anh đây…! – Tôi nhẹ nhàng nói…
Nghe đến đây…nàng từ từ mở mắt ra…ngước lên nhìn tôi… nước mắt chợt trào ra …
– Anh…!
– Em không sao…ổn rồi…! – Tôi mỉm cười.
– Chúng ta thoát rồi à…?
– Ừ…ta thoát rồi…! – Tôi gật đầu.
– Chúng ta đang ở đâu vậy…? – Nàng ngẩng đầu lên nhìn quanh…
– Ở biển…nơi mà hai ta đã từng…! – Tôi ngập ngừng nói…
Nàng nhìn quanh rồi lại nhìn tôi…ánh mắt vẫn chứa chan yêu thương mãnh liệt…
– Hi…anh…! – Nàng phụng phịu…
– Ừ…! – Tôi mỉm cười…nâng nhẹ đầu nàng lên rồi từ từ cúi xuống…
Nàng nhắm mắt lại… Hơi thở có phần gấp gáp hơn…rồi môi nàng chạm vào môi của tôi…nhẹ nhàng… Tôi chợt rơi nước mắt…nhìn gần tôi mới thấy nàng có nhiều vết thương ở phần mặt và cổ…
– Anh…sao anh…! – Nàng lo lắng nhìn tôi…
– Anh xin lỗi…! – Tôi ôm chặt lấy nàng, nước mắt vẫn rơi…
– Chuyện gì vậy anh…? – Nàng run rẩy hỏi.
– Vì không bảo vệ được em…! – Tôi thì thầm…ôm nàng chặt hơn…
– …..! – Nàng chỉ im lặng mà không nói gì…
– Nhưng anh vẫn cứu được em rồi đó…em hạnh phúc lắm…! – Mai Trang chợt mỉm cười rồi nói.
– Ừa…!
– Anh…anh bị thương kìa…! – Nàng lo lắng nhìn lên má phải của tôi…
– Không sao đâu…! – Tôi lắc đầu, rút từ trong túi ra một tập khăn giấy ướt…
– Anh quên mất…! – Tôi rời nàng ra một chút, nhưng vẫn để nàng ngồi vào lòng tôi, rồi nhìn ngắm khuôn mặt của nàng…
– Anh…anh nhìn gì vậy…? – Nàng đỏ mặt, ngượng ngùng quay đi…
– Anh nhìn người yêu của anh…! – Tôi mỉm cười…
– Ghét ghê…! – Nàng lí nhí…
Tôi mỉm cười…cầm chiếc khăn rồi lau máu cho nàng… Nàng ngượng đỏ mặt, thỉnh thoảng lại đẩy nhẹ tay tôi ra…
– Anh…em ngượng lắm…!
– Kệ mọi người đi…nhìn em kìa…! – Tôi lắc đầu.
– …..! – Nàng cúi đầu…tôi nhẹ nhàng lau hết máu và nước mắt trên khuôn mặt của nàng… Vết thương ở cổ nàng tuy không sâu lắm nhưng máu vẫn rỉ ra…tôi phải giữ vết thương một lúc mới dám buông tay…
– Nhìn em bị chảy máu như vậy…anh đau lắm…! – Tôi thở dài nhìn nàng…
– …..! – Nàng im lặng nhìn tôi…ánh mắt trìu mến…rồi nàng ôm chặt lấy tôi…môi nàng lại sát vào môi tôi…nụ hôn thật nhẹ nhàng…quyến rũ nhưng say đắm đến mê lòng…
– Giờ đến lượt em…! – Nàng rời tôi ra…mỉm cười rồi rút ra một chiếc khăn giấy khác…nhẹ nhàng lau máu cho tôi…
Lúc này tôi mới biết tại sao nàng lại ngượng đến vậy… Cảm giác được người mình yêu chăm sóc mình tận tình đến vậy…chiếc khăn cứ thấm nhẹ… Tôi cũng phải đỏ mặt vì ngượng…nhưng hạnh phúc lắm…
Chợt nhớ ra món quà mà tôi đã chuẩn bị… Tôi mỉm cười, nói nhỏ:
– Em bỏ khăn xuống đi…anh có bất ngờ cho em…!
– Gì vậy anh…? – Nàng háo hức, bỏ chiếc khăn xuống ghế…
Tôi rút từ trong túi ra một món quà… Cầm lấy tay nàng…tôi nhẹ nhàng đặt món quà lên… Thì thầm…
– Em…mở quà đi…!
– ……! – Nàng vẫn đang sững người nhìn tôi…
– ……! – Tôi cũng im lặng nhìn nàng.
Tôi biết nàng đang rất xúc động nhìn tôi…ánh mắt nàng đầy yêu thương…nước mặt rưng rưng nơi khóe mi… Nàng cúi xuống…run rẩy gỡ từng lớp giấy bọc ra… Đến khi nàng sắp mở nắp hộp ra… Tôi nhẹ nhàng giữ tay nàng lại, thì thầm:
– Trang…anh nói với em một điều trước khi em mở hộp ra…!
– Dạ…!
– Em có đồng ý…làm người yêu của anh không…? – Tôi nói…
– Nhưng ta đã yêu nhau rồi mà…? – Nàng nhìn tôi ngạc nhiên…
– Nhưng anh chưa tỏ tình với em bao giờ…giờ là lúc thích hợp nhất! – Tôi từ tốn giải thích…
– Hi…em xin lỗi…anh hỏi lại một lần nữa đi…! – Trang bẽn lẽn đáp.
Hít môi hơi thật sâu…thu hết can đảm của mình…tôi nói:
– Mai Trang…em có đồng ý…làm bạn gái của anh không? – Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng…
– Dạ…em đồng ý…! – Nàng mỉm cười nhìn tôi…nụ cười hạnh phúc…ánh mắt của nàng chứa chan yêu thương…
Tôi cũng mỉm cười…nàng thật đáng yêu… Nhẹ nhàng thu tay lại, tôi nói nhỏ:
– Vậy…em mở quà đi…!
– Dạ…! – Nàng nói nhẹ trong hơi thở, run rẩy đưa tay mở hộp quà ra…từ từ cầm quả cầu pha lê lên bằng đôi tay run run…nàng ngẩn ngơ ngắm nhìn nó…quả cầu thật sự rất đẹp…
– ……! – Tôi im lặng theo dõi nàng.
– Anh…! – Nàng run run nói.
– Sao vậy em…? – Tôi thắc mắc…
– Em…em…hạnh phúc…quá…! – Mai Trang run rẩy nói hết câu, rồi chợt bật khóc…ôm chặt lấy tôi…quả cầu đặt vào giữa hai chúng tôi…
– Kìa em…sao lại khóc rồi…! – Tôi ôm chặt lấy nàng, ngạc nhiên hỏi…
– Em…em xin lỗi…hức…hi…em xúc động…hức…quá…! – Nàng nấc lên, cười rồi lại khóc…cô nàng thất thường quá đi…
– Ừa…đừng khóc nữa…anh yêu em mà…! – Tôi dỗ dành…đưa tay quệt nước mắt cho nàng…
– Hức…hi…em yêu anh…yêu anh rất nhiều…! – Nàng dụi mắt, ngước nhìn tôi đầy trìu mến…
Tôi mỉm cười, đặt quả cầu sang một bên rồi ôm chặt lấy nàng, đặt lên môi nàng một nụ hôn nữa…chúng tôi hôn nhau không biết chán…lúc nào tôi cũng cảm thấy điều đó thật mới mẻ…
– Reng…! – Chuông điện thoại của tôi lại bắt đầu kêu, tôi bối rối rời nàng ra…
– Anh xin lỗi…!
– Ừa…không sao đâu anh! – Nàng mỉm cười nhìn tôi…
– Alô, ai vậy…! – Tôi nhăn mặt.
– Mình nè…Hân nè…! – Tiếng nhỏ Ngọc Hân từ trong điện thoại vang ra…
– Ừ…chào cậu…có việc gì không? – Tôi thắc mắc.
– Tối nay mình rủ cậu với bạn gái đi ăn cùng bọn mình mà…cậu quên rồi à? – Em ấy thở dài…
– À ừ…mình quên mất…! – Tôi gãi đầu…quả thực ngày hôm nay có chuyện với nàng nên tôi quên mất cả lời hẹn sáng nay với nhỏ Hân…
– Giờ cậu ra được chưa?
– Từ từ Hân…một lát nữa mình ra nhé…! – Tôi nhíu mày nhìn nàng rồi nói.
– Rồi nhớ đúng giờ đấy nhé…30 phút nữa có mặt tại nhà hàng ở đường đấy nhé…! – Em ấy nói xong tắt điện thoại luôn…
Tôi quay sang nhìn nàng… Chắc chúng tôi phải về nhà nàng để thay đồ…nàng trông thảm quá… Nắm lấy tay nàng, tôi nhẹ nói:
– Giờ về nhà em nhé…!
– Nhưng…để làm gì ạ? – Nàng ngạc nhiên.
– Em phải thay đồ đi…nhìn như vậy không đi chơi được…! – Tôi nhìn nàng thở dài…
– Dạ…hi…! – Mai Trang mỉm cười rồi ngồi lên sau xe tôi…
Tôi chạy xe về nhà nàng. Nàng vừa bước xuống xe, lo lắng bám lấy tôi…
– Anh…em sợ…!
– Em sợ gì…mọi chuyện kết thúc rồi mà…! – Tôi ngơ ngác.
– Em…em không biết…tự dưng nhìn lại nơi vừa xảy ra…em lại sợ…! – Nàng lắc đầu.
– Vậy…giờ em định làm gì? – Tôi quay sang nhìn nàng.
– Anh…vào cùng em đi…! – Nàng nhẹ kéo tay tôi…
– Ừa…! – Tôi gật đầu rồi bước vào nhà cùng nàng…
Nhìn căn phòng khách đồ đạc tan hoang, nàng chợt trào nước mắt…mím chặt môi lại nhìn một lượt… Nhìn cảnh này ai cũng đau lòng…và nàng không là ngoại lệ… Tôi từ từ kéo nàng lại rồi ôm chặt vào lòng…tay xoa nhẹ đầu nàng an ủi… Thương nàng quá…sao nàng phải chịu nhiều đau khổ đến vậy chứ… Nàng áp mặt vào ngực tôi…nước mắt vẫn không ngừng rơi…
– Em lên thay đồ đi…anh sẽ dọn dẹp lại giúp em…! – Tôi nhẹ nhàng thì thầm…
– Dạ…! – Nàng nói nhỏ, quệt nước mắt rồi bước vội lên trên phòng…nàng không muốn nhìn cảnh này thêm nữa…
Tôi thở dài, bắt tay vào việc dọn dẹp lại căn phòng cho nàng… Nhiều đồ đạc bị vỡ, tôi đặt chúng riêng ra một chỗ… Còn lại tôi sắp xếp ngăn nắp đâu ra đó… Cũng phải mất nửa tiếng tôi mới dọn xong… Nhìn căn phòng đã trở lại như hồi trước, tôi mỉm cười…lòng vui và hạnh phúc…
Vài phút sau…nàng từ trên tầng bước xuống dưới… Nàng mặc sơ mi trắng, khoác thêm chiếc áo khoác màu nâu…quần bò màu xanh nước biển… Trông khá trẻ trung và năng động… Mai Trang đưa mắt nhìn căn phòng một lượt rồi lại nhìn tôi như ngỡ ngàng…
– Anh…anh dọn lại hết rồi à…? – Nàng run run hỏi…
– Ừa…! – Tôi mỉm cười nhìn nàng…
Nàng không nói gì mà lại gần rồi ôm nhẹ lấy tôi… Vai áo tôi lại ướt…vì nàng lại khóc nữa…
– Kìa Mai Trang…sao em khóc vậy…? – Tôi ngạc nhiên…
– hức…em cảm ơn anh…em thực sự không chịu nổi khi nhìn những đồ đạc của mình bị…vậy…! – Nàng thút thít…
– Thôi em khóc hoài à…nín nào cô bé…! – Tôi hôn nhẹ lên trán nàng một cái, thì thầm…
– Dạ…! – Nàng đưa tay dụi mắt…rồi lại tựa người vào lòng tôi…
Hai chúng tôi im lặng một lúc…không ai biết nên nói với ai câu nào… Cuối cùng thì nàng mở đầu trước…
– Giờ ta đi đâu hở anh…? – Nàng ngước lên nhìn tôi.
– Ừm…giờ anh sẽ đưa em đi ăn…rồi sau đó ta đi chơi đến khuya…! – Tôi mỉm cười…
– Hi…em thích vậy…! – Nàng cười nhẹ…
– Ừm…sau đó ai về nhà người nấy nhé…! – Tôi bẹo má nàng một cái nhẹ, thì thầm…
Ngay lập tức…nàng giữ chặt lấy tôi, run rẩy nói:
– Đừng mà…đừng bỏ em ở nhà một mình…em sợ…!
– Nhưng mà…anh còn phải về nữa…! – Tôi ngạc nhiên…
– Anh xin phép đi ba mẹ anh cho anh đi chơi qua đêm đi…! – Nàng thì thầm…
– Nhưng…!
– Đi mà anh…em sợ…! – Nàng áp sát vào người tôi…người nàng run rẩy…tim đập liên hồi…nàng đang sợ thực sự…
Tôi nhìn nàng…gật đầu thở ra…
– Thôi được rồi…anh sẽ gọi điện…giờ đi với anh đến nhà hàng chứ…? – Tôi đứng lên, kéo nàng theo…
– Dạ…nhà hàng ở đâu vậy anh…? – Nàng thắc mắc.
– Ở đường mà lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ấy…! – Tôi quay lại nhìn nàng…
– Dạ…! – Nàng bối rối đi theo tôi…
Lát sau, khi chúng tôi đang trên đường đến đó, nàng đập nhẹ lưng tôi hỏi:
– Mà lúc nãy ai gọi vậy anh…?
– Bạn anh…mời hai bọn mình đi ăn hàng ấy mà…!
– Dạ…hì…bạn tốt thật đó anh…! – Nàng mỉm cười, áp mặt vào lưng tôi…
– Tốt gì đâu em ơi…anh lại phải trả tiền cho cả bốn đứa ấy chứ…! – Tôi thở dài nghĩ thầm…
Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện mãi như vậy…trong một không gian lãng mạn của buổi tối giáng sinh…
Tôi vẫn chưa thể ngờ hết được…tương lai chúng tôi vẫn còn nhiều sóng gió đang đợi phía trước…