– Huhuhu…em không ngờ Minh lại làm thế…hức…! – Nàng khóc nấc lên.
– Anh đã bảo mà…em đừng khóc nữa…đừng tin thằng như nó! – Tôi thì thầm.
– May mà anh đến kịp…không thì…em…hức…huhu! – Nàng vẫn khóc…
– Nín nào cô bé…! – Tôi xoa nhẹ đầu nàng…
– Dạ…hức…!
– Giờ em lên phòng thay đồ đi…anh phải về buổi trưa…! – Tôi nói thầm vào tai nàng.
– Dạ…! Mà anh…đừng về…ở lại với em một lát đi! – Nàng bẽn lẽn gật đầu…hôn nhẹ lên má tôi…quệt nước mắt rồi nói…
– Nhưng anh còn ăn trưa và chuẩn bị sách vở nữa! – Tôi thở dài…
– Dạ…anh với em ra ngoài hàng ăn như hồi trước đi…rồi qua nhà anh lấy cặp. Sau đó bọn mình cùng đi học…! –
Nàng dịu dàng nhìn tôi.
– Ừ…ý hay đó…em thay đồ đi rồi hai đứa mình ra ngoài ăn…em nhớ cầm theo cặp sách nhé…! – Tôi mỉm cười, cụng nhẹ đầu tôi vào đầu nàng…
– Hi…! – Nàng nhẹ nhàng đặt lên môi tôi nụ hôn…rồi đỏ mặt chạy lên phòng…
– Chà…càng ngày em càng bạo dạn hơn đó…! – Tôi lắc đầu nghĩ thầm.
Một lát sau…thấy nàng mãi chưa xuống…tôi thở dài…con gái đúng là chuẩn bị lâu thật…đợi một lát mà tôi ngồi cả nửa tiếng rồi mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì… Tôi bước lên cầu thang…vừa đi tôi vừa gọi nàng:
– Trang…em xong chưa…sắp muộn rồi đó…! – Tôi lên đến bậc cuối cùng…
– Em đây…em xong rồi đây…! – Nàng vội vàng mở cửa rồi lao ngay ra…không để ý là tôi đang đứng ở đầu cầu thang…
Thế là tôi và nàng đều mất đà ngã xuống cầu thang… Tôi vội vàng ôm lấy nàng, giữ nàng không bị thương…còn tôi thì đập lưng vào mấy bậc cầu thang…hai chúng tôi lăn xuống mấy bậc…
– Au…! – Tôi nhăn mặt lại.
– An…anh có sao không…? Em xin lỗi…! – Nàng lại rưng rưng nhìn tôi… Em…lại sắp khóc…
– Thôi nào Mai Trang…em đừng khóc…anh vẫn ổn mà…chỉ hơi đau thôi…! – Tôi vội vàng đưa tay quệt nước mắt của nàng…
– Dạ…em xin lỗi…! – Nàng ngả đầu vào ngực tôi…thì thầm nhẹ nhàng…
– Giờ đi ăn nào…! – Tôi gượng ngồi dậy…đỡ nàng đứng dậy rồi đi xuống cầu thang…
Trong tà áo dài màu trắng…trông thật dịu dàng và bí ẩn… Nàng trông xinh đẹp và dịu dàng hơn trông tà áo dài truyền thống… Nhưng vì trời khá lạnh…nên nàng khoác thêm một chiếc áo khoác màu xanh sẫm bên ngoài…
Lấy xe ra, tôi ngồi lên trước, quay lại nhìn nàng:
– Trang…em lên xe đi…nhớ ngồi cẩn thận nhé…có gì cứ bám chắc vào anh…! – Tôi dặn dò…
– Dạ…em nhớ mà…! – Nàng mỉm cười, ngồi để hai chân sang một bên…một tay nàng ôm chặt lấy eo tôi…
Chúng tôi bắt đầu đi… Đã lâu tôi không có dịp chở nàng đằng sau…Cảm giác nhẹ nhàng…pha lẫn sự hồi hộp khi được chở người đẹp đằng sau…và lo lắng mỗi khi xe hơi xóc một chút…
Nàng…là điều quý giá nhất đối với tôi…tôi nhất quyết phải bảo vệ nàng cho bằng được…
********
Một lát sau…tôi và nàng đang đứng trước cửa nhà tôi. Tôi lo lắng quay lại…
– Em…em định vào nhà anh ngồi một lát không?
– Dạ…có ạ…hi…! – Nàng ngoan ngoãn đáp rồi bước vào bên trong…
– An…con đi đâu về mà…! – Mẹ tôi đang đứng ở ngưỡng cửa, ngạc nhiên nhìn nàng…
– Dạ…cháu chào bác…! – Nàng gật đầu chào mẹ tôi.
– Ừ…chào cháu…hai đứa vào nhà đi…! – Mẹ tôi mỉm cười nhìn nàng.
– Dạ…! – Tôi định bước vào theo nàng nhưng bị mẹ tôi giữ lại…
– Bạn con à…?
– Dạ…thực ra là người yêu con ạ! – Tôi gãi đầu…ngượng ngùng thú nhận…
– Vậy à…thế còn con bé hồi trước đâu?
– Dạ…bạn ấy có người khác rồi…mà con cũng chẳng muốn nhắc đến nữa…! – Tôi thở dài.
– Con…liệu mà học đấy…suốt ngày yêu đương lăng nhăng…! – Bà nhíu mày rồi bước lên nhà.
– Dạ…! – Tôi bối rối gãi đầu…bước vào bên trong nhà…tôi đã thấy nàng đang ngồi nói chuyện với em Thủy…
– Hì…em biết hai anh chị sẽ sớm là một đôi mà! – Thủy cười khúc khích.
– Hi…vậy à? – Nàng mỉm cười.
– Dạ … qua thái độ của anh An đối với chị suốt thời gian em ở cùng với anh ấy…em nhận thấy được điều đó sớm muộn gì cũng xảy ra mà thôi…!
– Vậy à…em nhận ra anh ấy có tình cảm với chị từ lúc nào vậy? – Trang tò mò hỏi.
– Em đã đoán được…từ lúc anh An ở trong bệnh viện thăm chị…qua đêm…! – Em ấy nói nhỏ.
– Em nghĩ anh ấy có tình cảm với chị từ lúc đó à…chị cứ nghĩ lúc đó chỉ có mỗi chị là thích anh ấy…còn những gì anh ấy làm chẳng qua chỉ như là một người bạn thân mà thôi…! – Nàng đỏ mặt…
– Haiz…thực ra anh đã thích em ngay từ lần đầu tiên gặp em rồi…! – Tôi thở dài, ngồi xuống và kéo nàng dựa sát vào người tôi…
– Hì…vậy à…vậy mà em tưởng anh…! – Mai Trang ngước nhìn tôi…đỏ mặt nói thầm…
Hai chúng tôi lại im lặng nhìn nhau… Có lẽ chúng tôi sẽ muộn giờ học nếu như em Thủy không hắng giọng:
– E hèm…hai anh chị sắp muộn rồi đó…!
Cả hai chúng tôi đều giật mình, đỏ mặt quay đi… Tôi bối rối cầm cặp sách lên, kéo tay nàng ra bên ngoài…
– Con chào mẹ…anh chào Thủy nhé…! – Tôi gọi với lên rồi nắm tay nàng bước ra bên ngoài…
Một ngày học nữa lại bắt đầu…
*********
Tôi để nàng lên lớp trước…còn tôi đứng chờ cho nàng đã vào hẳn trong mới lò dò đi lên…
– Chào! – Tiếng của em Ngọc… Em ấy đang đi cạnh thằng Minh…trông em nó vui lắm… Còn thằng Minh mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào…dù tôi với nó vừa đánh nhau ở nhà nàng sáng nay xong…
– Chào cậu! – Tôi gượng cười…rồi đi vội lên phía trên… Tôi cảm nhận được… thằng Minh đang có một kế hoạch nào đó…nhưng nhằm vào ai thì tôi cũng chưa rõ…thế nên tôi lại càng cần để mắt đến Mai Trang hơn…
Không hiểu sao hôm nay trước cửa lớp tôi khá đông con trai của các lớp khác… Tôi tiến đến gần một thằng rồi hỏi:
– Bọn mày tập trung ở đây làm gì vậy?
– Em Trang vừa mới chia tay Minh xong… Bọn tao định hỏi han em nó! – Nó chau mày nhìn tôi…
– Ờ…thoải mái…! – Tôi thờ ơ đáp rồi bước vào lớp…mặc cho ánh mắt ngạc nhiên của vô số đứa…
Tôi biết nàng luôn lạnh lùng với bất cứ ai…trừ tôi ra… Và nàng yêu tôi rất nhiều mà…tôi đâu cần lo lắng đến những đứa con trai đang đứng ngoài kia…
– Trang ơi…có đứa gửi cho cậu món quà này…! – Một nhỏ bạn của nàng cầm một hộp quà to đùng tiến lại gần chỗ nàng…
Tôi lo lắng theo dõi thái độ của Trang…nàng nhíu mày nhìn nhỏ bạn, giọng lạnh lùng:
– Cậu đem trả giùm mình người đó được không…!
– Nhưng…!
– Cậu cứ nói là mình cảm ơn…nhưng không nhận quà của ai hết…! – Nàng lắc đầu rồi lại cúi xuống xem lại quyển vở…
– Chẳng lẽ cậu sau khi chia tay Minh mà lại suy sụp vậy sao…! – Nhỏ bạn cũng kì…nàng đã không nhận rồi mà cứ cố gắng năn nỉ…
– Mình chẳng bận tâm đến chuyện chia tay đó…mình là người chủ động mà! – Nàng nhún vai đáp.
– Hôm nay là giáng sinh đó cậu ơi…chẳng lẽ cậu định cô đơn sao…! – Nhỏ thở dài…
– Mình không cô đơn đâu…bên cạnh mình vẫn luôn là anh ấy…! – Nàng đỏ mặt nói rồi hắng giọng…
– Thế nhé…cậu đem trả quà lại đi…! – Nàng kiên quyết lắc đầu…đúng lúc trống báo hiệu vào giờ vang lên…
Tôi đứng im lặng theo dõi cuộc nói chuyện của hai người con gái…lòng tôi càng thêm tin tưởng nàng hơn…và tôi càng thấy mình yêu nàng hơn bao giờ hết… Cảm ơn em…người yêu của anh…
*********
– Anh đưa em về nhà một lát đi…! – Nàng thì thầm với tôi…
– Em định mấy giờ sẽ đi chơi? – Tôi thắc mắc…
– Dạ…em định khoảng tầm hơn một tiếng nữa là đi…giờ em còn về nhà chuẩn bị nữa…! – Nàng mỉm cười…
Giờ trời đã tối om…gió cũng lạnh buốt hơn… Tôi và nàng run lên vì lạnh…
– Vậy…một lúc nữa anh sẽ gọi điện lại cho em nhé…giờ anh về đây…! – Tôi định quay xe đi luôn…nhưng nàng đã níu tay tôi lại…
– Sao vậy em…? – Tôi chưa kịp thắc mắc…nàng đã kéo tôi lại thật sát…
– Anh…ôm em đi…! – Nàng run run nói…
Tôi hơi ngạc nhiên…nhưng cũng làm theo lời nàng… Vòng tay…tôi ôm chặt lấy nàng… Người nàng cứ run lên từng hồi…
– Em sao vậy…sao người em run vậy? – Tôi lo lắng nhìn vào mắt nàng…
– Không…em sợ lắm…em linh cảm có chuyện không lành…! – Nàng giữ chặt lấy tôi…sợ hãi nói nhỏ…
– Vậy à…? – Tôi lo lắng…
– Vâng…anh ở lại với em đi…đừng về…em sợ…sợ lắm anh ơi…! – Nàng ôm chặt lấy tôi, người nàng run rẩy…
Cảm thấy người nàng run lên một cách đáng lo ngại…nàng sợ thực sự chứ không còn là run vì lạnh nữa…nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ là nàng vẫn bị ám ảnh bởi việc xảy ra buổi sáng hôm nay…chứ đâu ngờ rằng…linh cảm của nàng…sắp xảy ra…
– Mai Trang…em bình tĩnh nào…đừng sợ hãi quá…ảnh hưởng đến buối tối của chúng ta…! – Tôi thì thầm…nàng vẫn run…
– Trang ơi…em bình tĩnh…! – Tôi thở dài…
– Em xin lỗi…em sợ lắm…hức…! – Nàng lại nấc lên…
– Thôi nào em yêu…em phải bình tĩnh…nếu hôm nay em sợ quá thì anh sẽ ở lại nhà em…! – Tôi trấn an nàng, ôm nàng thật chặt…
– Dạ…! – Nàng thở ra…người cũng bớt run hơn…
Tôi đứng ôm nàng thêm một lúc nữa… Sau cùng, tôi nhẹ nhàng thì thầm:
– Vậy anh về nha…lát nữa anh qua đón em…! – Tôi mỉm cười.
– Dạ…anh nhớ qua đón em…! – Nàng lo lắng nhìn quanh, rồi sợ sệt nhìn tôi.
– Yên tâm…anh qua sớm thôi…! Em vào nhà đi…nhớ khóa cửa…! – Tôi gật đầu.
– Dạ…! – Nàng vội đi vào trong nhà.
Tôi đứng đợi cho nàng khóa cửa thật cẩn thận rồi mới quay xe đi về… Tôi cũng có linh cảm một chuyện gì đó chẳng lành…nhưng tôi không tài nào lí giải được chuyện đó là chuyện gì nữa…
Và chỉ một lát nữa thôi…chuyện đó cũng xảy ra…
“Em ở đâu…hãy nói cho anh…dù chỉ một lời thôi…!”