Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 74 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 74

– Ngay hôm nay hở anh…? – Nàng nghiêng đầu nhìn tôi.

 

– Đúng vậy…em sẽ không bị mang tiếng là bắt cá hai tay…và chúng ta sẽ có thêm thời gian bên nhau…! – Tôi mỉm cười nhìn nàng.

 

– Dạ…em vui lắm anh à…! – Mai Trang ôm chầm lấy tôi, sung sướng nói.

 

– Sao vậy? – Tôi ngạc nhiên.

 

– Cuối cùng thì em chính thức là người yêu của anh rồi…em vui lắm…! – Nàng mỉm cười thật hạnh phúc, tôi nhìn nàng xúc động…

 

– Em…thực sự em vui đến vậy sao…? – Tôi không ngờ nàng lại bộc lộ tình cảm của mình nhiều đến vậy…

 

– Em yêu anh…em yêu anh…em chẳng biết dùng từ nào hơn nữa…nhưng em yêu anh…! – Nàng ngồi hẳn vào trong lòng tôi…vòng tay ôm tôi thật chặt… Ngả đầu vào vai tôi nhẹ nhàng nói…

 

– Anh cũng yêu em…! – Tôi đỏ mặt thì thầm…nàng thật là…trẻ con quá đi…

 

Nhưng tôi biết…tôi yêu tính cách của nàng…tôi yêu mọi thứ thuộc về nàng…bất kì điều gì…

 

Hai chúng tôi im lặng nhìn nhau… Ánh mắt nàng trìu mến nhìn tôi… Hơi thở nhẹ nhàng… Mùi nước hoa nhẹ nhàng lan tỏa…tôi thấy mình thật hạnh phúc khi có được nàng… Nàng… nhìn gần… nàng thật xinh đẹp… đáng yêu và rất quyến rũ… Rồi thật chậm…nàng từ từ ghé sát môi nàng vào môi của tôi… Khi chúng tôi chuẩn bị hôn nhau lần nữa…khi mà tôi đã kéo sát nàng lại gần hơn…khi môi chúng tôi sắp chạm vào nhau…thì…

 

– Kính coong! – Tiếng chuông cửa nhà nàng vang lên.

 

Cả tôi và nàng đều giật mình nhìn lên… Nàng đỏ mặt nhìn tôi, lí nhí:

 

– Em xin lỗi…!

 

– Ừm…!

 

– Để lúc khác em bù cho anh…!

 

– Không sao mà…! – Tôi cũng ngượng ngùng đáp.

 

– Ai vậy? – Nàng gọi với ra bên ngoài, giọng có chút bực mình…

 

– Minh đây…Trang mở cửa cho mình nào…! – Tiếng thằng Minh từ ngoài vọng vào trong nhà.

 

Cả tôi và nàng đều không hẹn mà quay lại nhìn nhau… Nàng lo lắng nói:

 

– Anh…anh lên phòng của em đi…!

 

– Ừa…được thôi…! – Tôi gật đầu…

 

– Em…có nên nói lời chia tay với Minh ngay bây giờ không? – Nàng nhìn thắc mắc tôi.

 

– Tùy em…nhưng anh nghĩ là nên ngay bây giờ…thì tối nay chúng ta sẽ được ở bên nhau lâu hơn rất nhiều…!   Tôi thở hắt ra, quay lại nhìn nàng.

 

– Ừa…em thích vậy…giờ em ra mở cửa đây…anh lên phòng đi nha…! – Mai Trang nói nhỏ rồi bước ra ngoài.

 

Tôi bước lên phòng, ngồi xuống bàn học của nàng rồi im lặng suy nghĩ… Không biết có chuyện gì xảy ra ở bên dưới… Vì tôi đã đóng cửa phòng nàng lại để có thể yên lặng suy nghĩ về buổi tối hôm nay…

 

Theo như lời nàng kể lại…nàng vừa mở cửa cho thằng Minh…nó đã ôm chầm lấy nàng, kiên quyết đặt lên môi nàng một nụ hôn… Nàng cố gắng chống cự… Hắn cũng giữ chặt lấy tay của nàng…

 

– Minh…cậu làm cái gì vậy? – Nàng nhìn nó hốt hoảng…

 

– Mình chỉ định hôn cậu thôi mà…! – Ánh mắt của hắn…sự ham muốn mãnh liệt…

 

– Minh…nếu cậu không thôi ngay…thì mời cậu về đi…mình không thích vậy! – Nàng nghiêm giọng nói.

 

– Ừm…thôi được rồi…vào nhà nói chuyện nghiêm túc nào! – Hắn phất tay một cái rồi bước vào bên trong…

 

Trang đóng cửa lại rồi bước vào trong nhà… Thằng Minh đang ngồi im lặng trên một cái ghế… Nàng rót nước ra, rồi ngồi xuống đối diện với Minh…

 

– Cậu đến đây có việc gì?

 

– Mình muốn bàn đến chuyện đi chơi tối nay…! – Nó thở ra rồi nhìn nàng.

 

– Minh định đi đâu à? – Nàng hỏi.

 

– Mình…định rủ cậu đi một chỗ này…hay lắm…đảm bảo cậu sẽ thích…! – Nó cười cười.

 

– Sau đó thì sao?

 

– Sau đó mình sẽ đưa đi cậu lòng vòng ở đâu đó…có thể là ngoài biển…rồi về nhà…! – Nó mỉm cười.

 

– Trời này đi biển lạnh lắm…mình không thích…! – Nàng ngập ngừng nói…

 

– Ừm…vậy thôi…mình đi ăn uống gì đó rồi đi dạo cũng được…! – Nó thở dài.

 

– Kế hoạch của cậu nghe ổn đấy…! – Nàng mỉm cười.

 

– Ừm…tất nhiên rồi! – Nó vui mừng nói.

 

– Nhưng…mình không đi đâu…! – Nàng lắc đầu…

 

– Sao…Trang bận việc gì à? – Thằng Minh sững sờ nhìn nàng.

 

– Đúng vậy…giờ nghe mình nói này…! – Mai Trang lo lắng nói.

 

– Sao…cậu định nói gì? – Nó thẫn thờ hỏi.

 

– Bọn mình…chia tay đi…! – Nàng bình tĩnh nói.

 

Thằng Minh sững người lại…nó lắp bắp:

 

– Trang…cậu…cậu nói gì cơ?

 

– Mình nói là…bọn mình chia tay đi…! – Nàng nhắc lại.

 

– Sao…sao tự dưng cậu lại…! – Hắn sững người…

 

– Mình…không nói được…nhưng…! – Nàng chưa nói hết câu, thằng Minh đã xen vào…

 

– Vì thằng An…có phải không? – Nó giận dữ nhìn nàng.

 

– Sao…Minh nói gì? – Nàng sững người.

 

– Mình biết mà…cậu với thằng An chắc lại hay qua lại với nhau chứ gì? – Nó vỗ vỗ trán…nói nhẹ nhàng…

 

– Minh…cậu lấy đâu ra thông tin đó mà nói vậy…? – Nàng gằn giọng nói.

 

– Mình chỉ đoán thôi…không ngờ cậu phản ứng như vậy…vậy có nghĩa là chuyện đó đúng rồi…! – Nó thở dài, giải thích…

 

– …..! – Nàng im lặng…vì không thể chối được nữa…

 

– Nói đi…vì sao cậu lại bỏ mình để đi theo nó…!

 

– …..! – Nàng im lặng nhìn nó.

 

– Nói đi…tại sao hả? – Nó gằn giọng nói.

 

– Vì anh ấy tôn trọng mình…và mình yêu anh ấy…vậy thôi! – Nàng nói không chút ngại ngùng.

 

– Cái gì…vậy cậu không yêu mình sao? – Nó thẫn thờ hỏi.

 

– Không…mình chẳng hề yêu cậu…! – Nàng thở dài…

 

– Vậy tất cả thời gian qua…cậu đến với mình vì điều gì…tiền ư? – Thằng Minh giận dữ đập bàn một cái.

 

– Xin lỗi…mình chẳng đến với cậu vì tiền… số tiền mà mình đã dùng…mình sẽ trả lại toàn bộ cho cậu…! – Mai Trang nói.

 

– Vậy…cậu đến với mình vì mục đích gì? – Nó sững sờ.

 

– Cậu…mục đích chính của mình…là để xem An phản ứng ra sao…để mình có thể biết được tình cảm của cậu ấy dành cho mình…! – Nàng thẳng thắn nói.

 

– Vậy…mình chỉ là một phần của kế hoạch đó sao? – Nó run run nhìn nàng.

 

– Cậu có thể gọi là kế hoạch…nhưng với mình đó chỉ là phép thử mà thôi! – Nàng lắc đầu.

 

– Phép thử ư?

 

– Đúng vậy…phép thử giúp cho An nhận ra được…anh ấy thực sự yêu ai…! – Nàng mỉm cười.

 

– ……!

 

– Và cuối cùng…anh ấy đã nhận ra…anh ấy yêu mình…! – Nàng mỉm cười hạnh phúc…

 

– Haizz…thôi được rồi! – Nó thở dài rồi đứng dậy…

 

– Cậu…không nói gì ư? – Nàng ngạc nhiên.

 

– Có gì để nói chứ…dù sao cậu cũng không yêu mình mà… Có lẽ ta giờ là bạn thôi! – Nó quay người ra phía cửa.

 

– Ừm…mình xin lỗi…! – Nàng thì thầm, lại gần thằng Minh…

 

– Giờ mình sẽ…! – Nó nhếch mép cười…

 

– Cậu định về à…? – Nàng lại gần nó hơn…đột nhiên nó quay lại xô mạnh Mai Trang ngã xuống đất…

 

– Minh…cậu…? – Trang còn chưa hết sững sờ, nàng định gượng dậy thì thằng Minh đã vòng tay bế nàng lên rồi thả nàng rơi xuống cái ghế salon…

 

– Minh…dừng lại đi…! – Nàng hốt hoảng nói, nhưng thằng Minh ngồi đè lên chân nàng, dùng một tay giữ chặt hai tay nàng, một tay nâng đầu nàng lên…

 

Mặc cho Mai Trang giẫy dụa vô ích…hắn vẫn kề sát môi của hắn vào môi nàng… Nàng lúc đó chống cự khá mạnh, thoát được một tay, nàng ngay lập tức tát cho thằng đó một cái…

 

– Đồ tồi…anh làm cái gì vậy hả? – Nàng tức giận nhìn nó…

 

– ….! – Nó im lặng không đáp, rồi mặt nó nóng dần lên… Hắn tức giận rít lên…

 

– Tôi bực với cô lắm rồi đấy! – Hắn giận điên lên, dùng một tay giữ chặt lấy hai tay của nàng, một tay giật tung chiếc áo mà nàng đang mặc…

 

– Đừng mà…xin cậu…! – Nàng rưng rưng nhìn nó… Nhưng nó vẫn tiếp tục…giữ chặt lấy tay nàng, hắn dùng tay xé lớp áo bên trong của nàng…

 

– Đừng…xin cậu đấy…hức…! – Nàng bật khóc, cố gắng vùng vẫy một cách vô ích…

 

– Hừ…vô ích thôi…không có ai ở đây để cứu cô đâu…!

 

– Hức…xin cậu…đừng làm thế…! – Nàng nấc lên, ánh mắt nhìn nó van xin…

 

– Thằng An của cô không có ở đây để cứu cô đây! – Hắn luồn tay vào bên trong… đến khi sắp chạm được vào nàng… Nàng đã khóc thét lên:

 

– An ơi…cứu em…huhuhu…!

 

– Thằng kia…mày dừng lại ngay không đừng trách tao…! – Tôi từ trên phòng nghe thấy tiếng nàng vội vàng lao ngay xuống nhà…

 

Trông thấy cảnh nàng bị hắn giữ chặt hai tay…chiếc áo rách tả tơi… Lòng tôi đau như cắt…

 

– Thả cô ấy ra ngay…! – Tôi lao thẳng vào hắn, xô thằng Minh ngã lăn xuống sàn…đồng thời đẩy nàng lại phía sau tôi…

 

– Mày…! – Nó sững người nhìn tôi…

 

– Ra khỏi đây ngay đi…đồ tồi…huhu…! – Nàng nấc lên…

 

Thằng Minh đứng dậy, ngay lập tức nó vung tay định ra đòn với tôi.

 

– Chát…! – Tôi chặn được cú đánh của nó bằng một tay, đồng thời dùng tay kia đấm móc một cú từ bên phải sang…

 

– Bốp! – Tôi nện một cú thật mạnh vào mặt hắn, đồng thời dùng chân đạp một cái mạnh vào bụng thằng này…

 

– Hự…! – Hắn ôm bụng lùi lại, cúi xuống cầm cái đĩa lên định đánh tôi.

 

– Bốp! – Tôi dính một đòn từ hắn vào mặt, tôi lảo đảo lùi lại…

 

– An…! – Nàng sợ hãi hét lên, lao ra đỡ lấy tôi…

 

– Anh không sao…em lùi lại đi…! – Tôi lại đẩy nàng ra xa, nhảy vào hắn và xô hắn ngã ra ngoài cửa…

 

– Hự…!

 

– Choang…! – Hắn làm rơi cái đĩa, đồng thời ngã lăn ra thềm nhà…

 

– Mày…cú này là vì mày dám giở trò với cô ấy! – Tôi đấm một cái thật mạnh vào mặt nó…

 

– Hự…! – Thằng Minh nhanh chóng quay mặt đi…né được một phần cú đấm của tôi.

 

Tôi định đấm cho nó một cái nữa thì…

 

– Á…! – Tôi bị nó tung hạt tiêu ra…cay xè đôi mắt…tôi hắt hơi liên tục… Nước mắt cứ liên tục chảy ra… Tôi nhắm chặt cả mắt lại… Nước mắt ràn rụa…

 

Đến khi tôi mở mắt ra thì thằng Minh đã biến mất… Tôi lảo đảo đứng lên, quay lại nhìn nàng…

 

– Huhuhu…em sợ quá anh ơi…! – Nàng vẫn thút thít khóc… ôm chầm lấy tôi…cả người nàng run lên…

 

– Em…em có sao không…? Trời lạnh như vậy…! – Tôi vội vàng bỏ áo khoác mà tôi mặc ngoài cùng ra, khoác lên người nàng…

 

– Huhu…em không sao…! – Nàng nghẹn ngào nói, ngả đầu vào vai tôi mà khóc…

 

– Bình tĩnh nào Mai Trang…hắn đi rồi…! – Tôi ôm chặt lấy nàng…vỗ về…

 

– Huhu…anh có sao không…hức…nhìn anh…! – Nàng ngước lên nhìn tôi…đôi mắt vẫn ngấn nước…

 

– Anh không sao…anh chỉ sợ hắn làm gì em…! – Tôi đưa tay quệt nước mắt cho nàng…ôm chặt nàng vào lòng…

 

– Em…em sợ lắm…hức…anh! – Nàng thút thít…

 

– Không sao…có anh rồi…em đừng sợ…! – Tôi vỗ về nàng an ủi…

 

– …..! – Nàng im lặng…hai tay vẫn giữ ôm chặt lấy tôi…

 

Tôi thở dài…từ giờ mình phải cẩn thận hơn với thằng Minh mới được… Hắn thực sự rất nguy hiểm… Điều tôi lo nhất là nàng…nàng có thể bị hắn hại bất cứ lúc nào…có lẽ từ giờ tôi phải luôn bảo vệ nàng mới được…

 

Nhưng…lúc đó tôi nghĩ là một chuyện…còn thực tế…lại là một chuyện khác… và sau lần đó…tôi càng phải giữ nàng chặt hơn… để nàng không bao giờ bị hại nữa…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.