Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 73 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 73

Giáng sinh đã đến…!

 

Mọi cửa tiệm mà tôi đi qua đều được trang hoàng lộng lẫy… Mọi người có vẻ háo hức đón chờ ngày hôm nay…

 

Những người đang yêu chắc cũng vậy… Trời cũng ngày càng lạnh hơn… Thời tiết như thế này thật phù hợp cho một buổi tối lạnh giá nhưng không kém phần lãng mạn…

 

Sáng hôm đó…tôi dậy khá sớm…nhanh chóng đưa em Thủy đi học rồi chạy đến những cửa hàng bán đồ lưu niệm ở gần đó… Bằng mọi cách…tôi phải mua bằng được quả cầu pha lê…

 

Bước vào một cửa hàng…một giai điệu piano nhẹ nhàng vang lên… Tôi giật mình nhận ra…là bài Kiss The Rain mà tôi đã từng nghe hôm nào… Giai điệu thật du dương và sâu lắng…

 

Nhưng hầu hết các cửa hàng đều không có thứ mà tôi đang cần… Không hiểu sao họ lại không bán…hoặc có lẽ mọi người đã mua hết rồi… Tôi chán nản đi vào một cửa hàng cuối cùng… hi vọng mong manh rằng nó sẽ có…

 

– Bịch…! – Tôi va phải một người con gái.

 

– Cậu đi không nhìn à? – Sẵn tâm trạng đang khó chịu nên tôi bực mình nói.

 

– Mình xin lỗi…! – Nhỏ đó ngước mắt lên…chúng tôi sững sờ nhìn nhau…

 

Là nhỏ Ngọc Hân…nhỏ mang một vẻ đẹp mộc mạc, khác biệt so với những người con gái mà tôi đã từng gặp…

 

Thấy tôi cứ nhìn mãi, nhỏ đỏ mặt nói:

 

– An à…nhìn cái gì mà nhìn…!

 

– Cậu…cậu làm gì ở đây vậy? – Tôi bối rối quay đi.

 

– Mình đi kiếm hàng lưu niệm để tặng bạn trai…Mình đang định tự làm…chỉ mua thêm vài thứ nữa là xong…!  Nhỏ mỉm cười.

 

– Ừm…vậy à…?

 

– Ừ…An ở đây làm gì vậy? – Hân thắc mắc.

 

– Mình…đi mua quà cho bạn gái…! – Tôi ngập ngừng.

 

– Hì…tuy cậu không tự làm được…nhưng ít ra cậu là người chủ động…!

 

– …..!

 

– Thế cũng tốt…bạn trai mình hay quên lắm…haiz! – Nhỏ thở dài.

 

– Ở đây có bán quả cầu pha lê không nhỉ? – Tôi tranh thủ hỏi.

 

– Món đó giờ hầu như không còn nơi nào bán đâu…dịp giáng sinh mà! – Ngọc Hân lắc đầu.

 

– Chán nhỉ! – Tôi thở hắt ra…chẳng biết làm sao nữa…

 

Có lẽ trông thấy bộ dạng khá thê thảm của tôi lúc đó, nhỏ Hân mỉm cười nói:

 

– Mình biết một chỗ vẫn còn bán…!

 

– Ở đâu vậy? – Tôi vội vàng túm lấy vai em ấy, hỏi lại.

 

– Nhưng xa đây lắm…! – Em Hân nhăn mặt, đập nhẹ vào tay tôi.

 

– Xa đến mấy cũng được…mình đi được mà…! – Tôi buông tay xuống, nói ngay.

 

– Nhưng mà…mình còn phải về…làm quà nữa…! – Em ấy nhíu mày.

 

– Cậu chỉ cần chỉ đường cho mình thôi…mình sẽ tự đi ra…! – Tôi thở dài.

 

– Ừm…cũng khó đây…cậu đi xe đạp có thể mất cả tiếng mới đến được…! – Nhỏ cầm một cái bản đồ ở bên cạnh ra rồi bắt đầu chỉ đường cho tôi…

 

Nghe em ấy chỉ đến đâu, tôi cũng lấy giấy bút ra ghi lại cẩn thận… Hơi hoảng trước quãng đường mà tôi phải đi và về trong một buổi sáng…nhưng nghĩ đến Mai Trang…tôi quyết tâm…phải mua được…dù có phải nghỉ học buổi ngày hôm nay đi chăng nữa…

 

– Cảm ơn cậu…! – Tôi gật đầu chào em Hân.

 

– Hì…không có gì…! – Em ấy mỉm cười.

 

– Để lúc nào mình mời cậu đi ăn…!

 

– Tối nay luôn được không…? – Hân hỏi.

 

– Tối nay á? – Tôi ngạc nhiên.

 

– Ừ…tối nay…ở một nhà hàng gần đường mà hôm trước bọn mình gặp nhau…! – Em ấy cười cười.

 

– Nhưng mà…còn…! – Tôi bối rối.

 

Dường như biết tôi nghĩ gì, nhỏ Hân lắc đầu, nhẹ nhàng đáp:

 

– Không sao…cậu đi cùng bạn gái cậu đi…mình đi cùng bạn trai mình tới đó…rồi cả bốn người cùng ăn luôn…! – Nhỏ quả là tinh ý…vừa giúp tôi tránh bị mang tiếng là ngoại tình vừa mới được cả Trang của tôi đi cùng nữa…

 

– Hì…vậy ổn rồi…mình đi đây! – Tôi mỉm cười, gật đầu chào em ấy một lần nữa rồi bước ra bên ngoài…

 

– Khi nào ăn mình sẽ gọi điện cho cậu…nhớ nhé…! – Em ấy gọi với theo.

 

– Yên tâm…! – Tôi vội vàng đạp xe đi theo chỉ dẫn của Ngọc Hân, lo lắng không biết cửa hàng đó còn không hay cũng hết như các cửa hàng mà tôi vừa vào…

 

Sau khoảng một tiếng mệt mỏi, cuối cùng tôi cũng đến được cửa hàng đó… Dựng xe trên vỉa hè, tôi vội vào lao vào trong…

 

– Chị ơi…ở đây có bán quả cầu pha lê không ạ…! – Tôi hồi hộp hỏi chị thu ngân ở ngay ngoài cửa.

 

– Có em à…bên trong kìa…! – Chị ấy chỉ vào bên trong…tôi nhìn theo hướng đó…tí nữa thì té ngửa trước số lượng quả cầu pha lê có trong cửa hàng…quá nhiều…đủ mọi hình bên trong…

 

Tôi thẫn thờ bước đến bên cạnh kệ đó, hoa mắt trước mọi loại hình có bên trong… Có hình một ngôi nhà bằng gỗ phủ tuyết…một cây thông giáng sinh trắng xóa…mấy người tuyết đứng cạnh nhau… Sau một lúc suy ngẫm…cuối cùng tôi đã chọn được một quả cầu ưng ý nhất…rất đẹp…

 

Đó là quả cầu pha lê…bên trong có hình trái tim… Có lẽ đây là quả cầu pha lê duy nhất trong cửa hàng có hình này…còn lại tất cả hầu như không có…

 

– Chị ơi…em chọn quả cầu này! – Tôi đặt nó lên bàn.

 

– Em tìm được nó à…đây là quả cầu duy nhất có trái tim đấy…nhiều người đã vào mà không ai tìm được…! – Chị ấy ngạc nhiên.

 

– À dạ…vậy ạ? – Tôi ngạc nhiên…rồi mỉm cười…mình thật may mắn…

 

– Ừm…tổng tiền là từng này nhé…! – Chị đưa cái hóa đơn ra.

 

– Vâng…cảm ơn chị…! – Tôi trả tiền rồi gật đầu chào mọi người, cầm túi xách bước ra khỏi cửa hàng…

 

Tôi phải về nhà cất món đồ này đi…tối đi cùng nàng tôi sẽ tặng nàng và tỏ tình sau…

 

Về đến nhà, tôi vội bước lên phòng, cất quả cầu vào tủ rồi khóa lại… Không được để Thủy biết…không em nó lại đi báo cho Mai Trang…có lẽ chuyện giữa tôi và Mai Trang…em nó cũng biết rồi…

 

– Chào anh! – Tôi vừa đóng tủ lại…đúng lúc em Thủy bước vào phòng tôi…

 

– Ừ…chào em! – Tôi quay lại, gật đầu chào em nó.

 

– À…anh ơi…em dường như đã biết được hầu hết về chị Ngọc rồi…anh có muốn xem không?

 

– …..! – Tôi ngẩn người ra suy nghĩ…

 

Nếu là mấy ngày trước…thì có lẽ tôi đã háo hức đòi em ấy cho xem luôn… Nhưng giờ đây…tôi với em ấy…mỗi người một nơi rồi…có biết thì cũng chẳng để làm gì nữa… Kết thúc rồi mà…

 

Thở dài lắc đầu, tôi nói:

 

– Thủy…anh chẳng muốn biết nữa…!

 

– Tại sao ạ? – Em ấy ngơ ngác.

 

– Chuyện giữa anh và Ngọc…tưởng em biết rồi chứ? – Tôi vẫn đinh ninh em ấy hay trò chuyện với nàng…

 

– Không…em có biết gì đâu? – Thủy lắc đầu.

 

– Vậy à? Tưởng em hay nói chuyện với chị Trang mà…? – Tôi ngạc nhiên.

 

– Vâng…nhưng chị ấy không nói gì về chuyện giữa anh và Ngọc cả…!

 

– Thế chuyện giữa anh và chị ấy…em biết chưa…?

 

– Dạ…em có biết…nhưng em hỏi rõ thì chị ấy đỏ mặt không nói nữa…!

 

– Chị ấy cho em biết gì?                                                                                      

 

– Thì…anh và chị ấy hiện đang yêu nhau…vậy thôi anh! – Em ấy mỉm cười.

 

– Ừm…giờ anh đi gặp Trang đây…những gì em thu thập được về Ngọc…cứ để đó nhé…! Khi nào rảnh anh sẽ đọc sau…! – Tôi mỉm cười, bước ra khỏi phòng…

 

– Vâng…chào anh! – Em Thủy đi theo tôi ra khỏi phòng.

 

Tôi đạp xe đến nhà nàng thì đã gần 12h trưa…sắp đến giờ đi học rồi… Không hiểu tôi có vể nhà kịp để ăn bữa trưa hay không…

 

– Kính coong! – Tôi bấm chuông, và ngay lập tức, một giọng nói dễ thương vang lên…

 

– Ai vậy…?

 

– Anh đây…!

 

– Anh…anh đến nhà em có việc gì không? – Nàng vội vàng đi ra mở cửa.

 

Nàng vừa mở cửa ra, tôi đã lại gần, một tay ôm lấy nàng, một tay đẩy cửa khép lại, tôi từ từ cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên môi của nàng một nụ hôn… Trang lúc đầu còn sững người không hiểu chuyện gì, nhưng chỉ vài giây sau, nàng đứng yên trong vòng tay tôi, đáp lại nụ hôn một cách nồng nhiệt…

 

– Việc của anh đấy…em thấy sao? – Tôi rời nàng ra, mỉm cười nháy mắt.

 

– Anh…hì…anh vào đi…! – Nàng đỏ mặt nói nhỏ rồi đóng cửa lại.

 

Trông nàng hôm nay xinh lắm…rất quyến rũ…khuôn mặt xinh đẹp có trang điểm nhẹ…trông đáng yêu đến lạ lùng…

 

– Anh…sao hôm nay anh lạ vậy…mọi ngày đâu có chủ động với em đâu? – Nàng ngượng ngùng nhìn tôi.

 

– Lát nữa anh sẽ nói với em…! – Tôi mỉm cười nói.

 

– Hi…! – Nàng lắc đầu cười rồi bước vào trong.

 

– Em đang làm gì vậy? – Tôi thắc mắc.

 

– Em…đang làm bài…mà Toán khó quá anh à…! – Mai Trang phụng phịu nói.

 

– Đâu…đưa anh giảng lại cho…! – Tôi mỉm cười.

 

– Dạ…đây…! – Nàng xụ mặt nhìn đống bài, rồi đưa cho tôi quyển vở.

 

Tôi cầm quyển vở của nàng lên, đăm chiêu suy nghĩ…bài cũng không khó lắm… Thở hắt ra, tôi một tay cầm vở, một tay kéo nàng vào lòng… Khi nàng đã tựa đầu vào vai tôi rồi, tôi mới nói nhỏ:

 

– Anh có đề xuất thế này…!

 

 

– Dạ…là gì vậy anh? – Nàng thì thầm hỏi nhỏ.

 

– Đợt ôn thi học kì lần này…anh sẽ sang nhà em ôn tập…!

 

– Tất nhiên rồi ạ…em cũng đang định nói với anh…nhưng…anh nói trước rồi…hì! – Nàng ôm lấy một bên tay tôi cười khúc khích.

 

– Vậy à?

 

– Vâng…!

 

– À…còn mấy điều nữa…! – Tôi đặt quyển vở xuống.

 

– Anh cứ nói đi…việc gì phải úp mở vậy…? – Nàng ngước lên nhìn tôi.

 

– Anh vừa chia tay Ngọc ngày hôm qua…! – Tôi mỉm cười nhìn nàng.

 

– Vậy ạ…? – Nàng sững người lại một chút.

 

– Ừa…!

 

– Ai chủ động hở anh? – Trang nhìn tôi thắc mắc.

 

– Ừm…là Ngọc…! – Tôi ngập ngừng nói.

 

– Hì…vậy anh không bị mang tiếng rồi…hì…! – Nàng ôm lấy tôi cười thật xinh.

 

– Ừa…giờ còn em nữa thôi…anh thấy lo cho em đấy! – Tôi ôm nàng thì thầm.

 

– Dạ…có lẽ em phải nói thôi…Minh không bao giờ chịu nói đâu…trừ khi cậu ấy hết yêu em…!

 

– Ừm…anh hi vọng hắn không làm gì em…!

 

– Hì…anh yên tâm…Minh không dám làm gì em đâu…! – Nàng mỉm cười.

 

– Tối nay em định đi thế nào? – Tôi quay sang nhìn nàng.

 

– Dạ…chắc em phải đi với Minh một lúc… Em sẽ cố gắng về sớm để đi với anh! – Nàng chợt buồn…

 

– Em…sao em buồn vậy? – Tôi ngạc nhiên.

 

– Nếu mọi người biết…em sẽ bị mang tiếng là bắt cá hai tay…em không muốn vậy…! – Nàng thì thầm.

 

– Ừ…em nói cũng phải…anh xin lỗi…! – Tôi hôn nhẹ lên trán nàng thì thầm.

 

– Giờ tính sao hở anh? – Nàng buồn bã đáp…

 

– Có lẽ…! – Nghe nàng nói thằng Minh sẽ không dám làm gì nàng, tự nhiên tôi thấy vui hẳn lên.

 

– Có lẽ sao hở anh? – Nàng ngước mắt lên thì thầm.

 

– Có lẽ…em chia tay với thằng Minh ngay hôm nay đi…! – Tôi mỉm cười, nhìn nàng trìu mến…

 

Nàng cũng im lặng nhìn tôi…không nói gì… nhưng qua ánh mắt của nàng…tôi đủ biết… nàng yêu tôi đến nhường nào…mà sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì tôi…cũng như tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì nàng vậy…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.