Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 71 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 71

– Mày bình tĩnh…em nó không có lỗi…tại tao mà thôi! – Nó thở dài rồi ngồi xuống ghế.

 

– Chuyện thế nào? – Tôi thả mình xuống ghế đối diện nó, thẫn thờ hỏi.

 

– Haiz….chuyện là thế này…! – Nó hắng giọng rồi bắt đầu…

 

– Tao và em Trang gặp nhau cách đây khoảng vài năm, hồi em ấy ở bên Pháp…!

 

– Khoan…em ấy ở bên Pháp là sao? – Tôi ngạc nhiên.

 

– Em nó chưa kể à…gia đình nó sang Pháp từ khi em ấy vừa mới sinh ra…!

 

– Ừm…rồi sao…?

 

– Lúc đầu mới gặp cô nàng, tao đã phải sững sờ trước vẻ đẹp của người con gái đó… Tao cũng được nhiều đứa theo đuổi…tất cả đều xinh nhưng không ai xinh bằng em Trang…!

 

– …..!

 

– Và rồi…tao đã làm quen với em ấy…hì…! – Thằng này chợt bật cười khi nói đến đó.

 

– Có gì mà mày cười thế? – Tôi nhăn mặt.

 

– Em nó kiêu lắm…cực kì kiêu luôn…phớt lờ mọi đứa con trai lăm le theo đuổi mình… Tính của em ấy khá là khó chịu, tao được cô bạn của em nó cho biết em ấy hay than thở về cuộc sống…hay cằn nhằn người khác…nghe đến phát mệt…!

 

– Vậy à? – Tôi thở ra.

 

– Nhưng bằng lòng quyết tâm…tao đã quyết định phải tán được em nó…vậy là một buổi chiều, tao cầm một chồng sách dày, rồi em nó chạy vội qua và va phải người tao… Cả chồng sách đổ ập xuống… Em nó nhăn mặt nhìn tao:

 

– Bạn đi không nhìn đường à?

 

– Hơ…sao bạn chạy mà không để ý đến người xung quanh à?

 

– Ừ đấy…có sao không? – Em nó lại bắt đầu kiêu.

 

– Sách của thư viện…hỏng quyển nào cậu đền quyển đó nhé! – Tao nhíu mày, tất nhiên không khỏi ngẩn ngơ trước sắc đẹp của nàng.

 

– Rồi…cứ để đó…! – Nói rồi em nó lại chạy đi tiếp, tao thu dọn đống sách và thầm nghĩ “Cơ hội sắp tới rồi”. Sau buổi chiều hôm đó, tao đã lượn lờ xung quanh lớp học của em nó, ngày nào cũng chỉ đứng chờ để có thể được chào em nó một tiếng… Lúc đó Trang có vẻ khó chịu khi cứ gặp tao hoài, nhưng về sau điều đó dần mất đi…thay bằng niềm vui khi có người quan tâm đến mình… Và rồi bọn tao đi ăn…đi chơi cùng nhau…và đã chính thức nói lời yêu sau hơn hai tháng làm quen…! – Nó trầm ngâm kể lại.

 

– Vậy…ai nói trước…? – Tôi thẫn thờ hỏi.

 

– Tất nhiên là tao phải nói rồi…rằng…”Cậu làm bạn gái mình nhé…!”… Em nó đỏ mặt, bối rối nhìn quanh rồi gật đầu đồng ý…!

 

– …..!

 

– Quen em ấy rồi…tao mới nhận ra em nó không hề như vẻ bề ngoài…khá tinh nghịch, đáng yêu như trẻ con vậy…thật sự em Trang rất dễ thương… Tao với em nó đi dạo hàng tiếng đồng hồ mà không thấy chán…!

 

– …..!

 

– Rồi một ngày…tao thấy chán…không hiểu sao nữa…nhưng tao không thích em nó nữa…có lẽ là do em nó không chịu cho tao hôn…chỉ thơm má thôi…!

 

– …..!

 

– Tao có người khác…một người sẵn sàng chiều tao…nhưng tao vẫn giấu em Trang…!

 

– Rồi một hôm…em nó đang đi dạo quanh hồ…đúng lúc tao với người yêu mới của tao đang tình tứ…thế là em nó nhìn thấy…và…em nó bật khóc, quay người bỏ chạy… Tao lúc đó chỉ ngồi im, không đuổi theo em nó…nhưng biết đâu được… Rồi em nó biến mất khỏi cuộc sống của tao… lúc đó tao mới nhận ra…tao yêu em nó nhiều lắm…

 

Tao không hiểu sao em nó lại quay về Việt Nam nữa…chắc là có chuyện gì đó liên quan đến gia đình…Một hôm đi ngang qua nhà Trang, tao thấy em nó khóc rất nhiều… Tí thì ngất đi khi nghe được tin dữ từ người đưa thư…

 

– Tin gì hả mày? – Tôi vội vàng hỏi…

 

– Haizz…tao cũng không rõ nữa…em nó không nói…!

 

– Vậy là em nó suy sụp hoàn toàn…rơi vào tuyệt vọng đến cùng cực…rồi Trang về Việt Nam…và những gì sau đó…mày ở đây chắc biết! – Nó thở dài…

 

– Ừm…cảm ơn mày đã cho tao thêm thông tin…quả thực tao thấy thoải mái hơn khi nghe những điều đó…! – Tôi thở dài, đứng dậy bước ra bên ngoài…

 

– Tao ra ngoài một chút…có gì mày với Trang cứ nói chuyện đi…! – Tôi gật đầu.

 

– Rồi…cảm ơn mày…! – Nó gật đầu rồi dựa lưng vào ghế.

 

– Không có gì…! – Tôi thẫn thờ đáp rồi bước ra bên ngoài…

 

Vừa đi…tôi vừa suy nghĩ về những gì thằng người yêu cũ của nàng vừa chia sẻ… Quả thực…tôi thấy nàng hơi kín tiếng về quá khứ của mình…dù gì chúng tôi cũng đang là người yêu của nhau rồi mà…sao nàng phải giấu chứ? Dù nó có đau thương đến như thế nào…thì tôi vẫn sẽ yêu nàng cơ mà… Mà tin dữ nàng nhận được là gì? Nàng đang giấu tôi bí mật gì ghê gớm đến vậy…?

 

Ngẩn ngơ đi vài vòng, tôi lại quay lại căn nhà của nàng… Thấy có tiếng nói, tôi dừng lại và lắng nghe:

 

– Cậu mới về Việt Nam à? – Tiếng của Mai Trang vang lên.

 

– Ừ…mình mới về sáng nay!

 

– Sao cậu biết nhà mình ở đây? – Nàng thắc mắc.

 

– Mình dành cả ngày để dò tên cậu trong danh sách các trường cấp ba ở Việt Nam…! – Tiếng thằng kia thở dài.

 

– Cậu đến đây làm gì? Tưởng bọn mình đã kết thúc rồi cơ mà…!

 

– Mình…mình muốn…! – Nó ấp úng.

 

– Cậu muốn gì? – Nàng lạnh băng.

 

– Mình…muốn xem cậu có ổn không…! – Nó thở dài.

 

– Vậy à…cảm ơn nhé…mình vẫn ổn…!

 

– Ừm…thế thì tốt quá…!

 

– Cậu về đi…người yêu mình mà bắt gặp cậu thì sao? – Nàng nhíu mày.

 

– Đừng lo về chuyện đó…mình đã gặp người yêu cậu lúc nãy rồi! – Thằng này thở ra, rồi rầu rầu nói.

 

– Vậy à? – Nàng tái mặt đi.

 

– Ừ…vừa nãy xong…! – Nó gật đầu thú nhận.

 

– Cậu nói gì với người yêu mình vậy? – Nàng lo lắng hỏi ngay.

 

– Thì…mình chỉ nói…hồi trước mình và cậu…hồi ở bên Pháp ấy!

 

Nàng nhìn nó sững sờ, rồi chợt run run hỏi lại…

 

– Vậy…vậy anh ấy phản ứng thế nào?

 

– Thì…người yêu cậu thở dài, rồi cảm ơn mình, rồi bỏ ra ngoài đường rồi…!

 

Hắn nói đến đây thì chợt ngừng lại…Bờ vai nàng run lên, mắt rưng rưng nhìn nó, nàng sắp khóc…

 

– Cậu…cậu biết làm vậy đã để lại hậu quả gì không? – Nàng cố gắng nói.

 

– Sao…? – Nó ngạc nhiên hết mức…

 

– Anh ấy mất lòng tin vào mình… vậy làm sao mình có thể hạnh phúc nữa đây…hức…! – Nàng đưa tay che miệng ngăn tiếng nấc…

 

– Sao…mình nghĩ người yêu cậu không mất lòng tin vào cậu đâu…không thể nào…vì người đó chỉ hơi buồn khi nghe quá khứ của cậu thôi…! – Nó cố gắng giải thích.

 

– Như vậy là đủ rồi…cậu hiểu chưa…đủ để anh ấy mất đi sự tin tưởng vào mình…cậu không hiểu được anh ấy đâu…hức…!

 

– Ý cậu là thế nào…!

 

– Mình khó khăn lắm mới có được anh ấy…vậy mà giờ cậu lại…hức…huhu! – Nàng òa khóc, gục đầu xuống cánh tay nấc lên.

 

Tôi đứng bên ngoài, thấy lòng mình chùng hẳn lại… Nàng hiểu tôi…nàng biết tôi sẽ như vậy sao? Nàng biết được mọi cảm xúc đang chế ngự tôi lúc này hay sao… Nàng sợ rằng…tôi sẽ lại bỏ rơi nàng như hồi trước hay sao… Vì có lẽ…điều đó gần như đúng với tôi lúc này… Tôi đã từng cố gắng…nhưng đều không thành công…để có thể dễ dàng tha thứ cho bất kì người nào… Có thể tôi ích kỉ…chỉ biết đến bản thân…nhưng có lẽ…điều đó là đúng…

 

Và những lời nói tiếp theo giữa nàng và thằng kia khiến tôi càng thêm giận nàng hơn…có lẽ tôi ghen…khi thấy nàng bên người con trai khác…ghen đến mức tức điên lên…

 

– Cậu đừng khóc như vậy…! – Nó đưa tay lên giữ lấy tay nàng, nhưng bị nàng gạt ra.

 

– Hức…tại cậu đấy…giờ cậu về ngay đi…! – Nàng nấc lên.

 

– Không…nghe mình nói…! – Nó ngồi xuống cạnh nàng và kéo nàng vào lòng…

 

Nàng cố gắng đẩy nó ra, nhưng thằng này giữ chặt lấy nàng rồi nói:

 

– Nếu tính của người yêu cậu như vậy…thì cậu yêu nhầm người rồi…!

 

– Gì cơ…?

 

– Người yêu cậu không có lòng vị tha…chỉ biết nghĩ đến bản thân mình mà thôi…điều đó là không thể chấp nhận được ở một người đàn ông…! – Nó vỗ ngực nói, còn tôi đứng ngoài bực tức nghĩ thầm…

 

– Còn hơn người đi với người khác ngay trước mặt người yêu mình…!

 

– Thật ư…? – Nàng ngước lên nhìn nó, đã thôi không kháng cự nữa.

 

– Cậu không tin ư…? Vậy sau này…người đau khổ sẽ chính là cậu mà thôi! – Nó thở dài…

 

– Cậu…không được nói vậy với người yêu mình…! – Nàng yếu ớt nói.

 

– Cậu yêu hắn lắm sao? – Nó nhếch mép cười.

 

– Mình yêu anh ấy…yêu rất nhiều…hơn cả cậu…và mình…mình…! – Nàng ngập ngừng thút thít.

 

– Cậu làm sao? – Nó thở hắt ra…

 

– Mình sẵn sàng hi sinh vì anh ấy…tất cả…! – Nàng nói mà không ngại ngùng một chút nào.

 

Mọi sự tức giận…mọi điều khiến tôi khó chịu…chợt biến mất hẳn khi tôi nghe nàng câu này… Thay vào đó…sự yêu thương mãnh liệt…yêu nàng vô cùng lại trỗi dậy… Nàng yêu tôi quá nhiều…làm sao tôi có thể giận nàng được chứ… Nhưng có lẽ…sau khi nghe thằng kia nói, tôi thực sự cần thời gian suy nghĩ về điều này… tôi cần thêm thời gian để suy nghĩ…

 

Thở hắt ra, tôi bước vào phòng… nhắm mắt lại rồi nói:

 

– Hai người…đủ rồi đó…! – Tôi mở mắt ra, thấy nàng vội vàng đẩy thằng kia ra, ngước mắt nhìn tôi…

 

– Anh…để em giải thích…! – Nàng run run nói.

 

– Bạn người yêu cũ của Trang…ông về đi…!

 

– Ừ ừ…! – Nó bối rối gật đầu chào hai chúng tôi rồi bước ra ngoài cửa.

 

Cánh cửa khép lại, chỉ còn hai chúng tôi ngồi im lặng nhìn nhau… Nàng nhìn tôi, đôi mắt ngấn nước…

 

– Anh…!

 

– Mình cần thời gian suy nghĩ…! – Tôi thở dài.

 

– Anh…nhìn em đi…! – Nàng nắm lấy tay tôi.

 

Tôi nhìn thẳng vào mắt nàng…tôi hiểu nàng yêu tôi đến mức nào…nhưng tôi nhắm mắt lại rồi nói nhỏ:

 

– Mình cần thời gian…cậu cho mình thêm thời gian được không?

 

– Nhưng…anh…ta có thể như mấy ngày vừa qua được không…? – Nàng ôm lấy tôi, lặng lẽ khóc…

 

Thở dài…tôi nhẹ lắc đầu…

 

– Sau ngày mai…mình sẽ nói với cậu…giờ cậu ăn một mình đi…mình về đây! – Tôi thở dài, gỡ tay nàng ra rồi đứng lên.

 

– Anh…đừng bỏ em lại một mình…huhu…! – Nàng nhất quyết không chịu rời tôi ra, vẫn cố gắng ôm chặt lấy tôi.

 

– Mai Trang…bỏ mình ra đi…mình còn phải về…!

 

– Nhưng…nhưng…anh đã định ở đây với em hôm nay mà…huhu…! – Nàng vẫn ôm chặt lấy tôi, khóc nức nở…

 

– Đó là trước khi mình gặp người yêu cũ của cậu…giờ cậu bỏ ra đi…ngày mai nói sau…! – Tôi lắc đầu rồi gỡ tay nàng ra, bước ra ngoài…

 

– Xin anh…em xin anh…huhu…! – Nàng gần như quỳ hẳn xuống để van xin tôi…

 

Tôi đau lòng lắm…nàng yêu tôi đến vậy mà tôi không thể tha thứ cho nàng hay sao… Nhưng tôi cần thời gian…tôi thực sự cần thời gian… Tôi cũng yêu nàng lắm… Trước khi nàng quỳ hẳn xuống, tôi vội vàng ôm lấy nàng thì thầm:

 

– Em…đừng như vậy…anh xin lỗi…!

 

– Anh…đáng ghét…lắm…huhuhu…! – Nàng òa khóc, vòng tay ôm chặt lấy tôi, áp mặt vào ngực tôi nức nở…

 

– Nhưng…anh cần thời gian…thực sự rất cần thời gian để suy nghĩ…đến ngày mai…anh sẽ nói với em sau…! –

 

Tôi nói thầm vào tai nàng.

 

– Vậy…hôm nay anh không ở lại với em sao…hức…?

 

– Anh phải về…qua quán làm nốt việc…phải về nhà…em…chịu khó ở lại một mình…rồi mai anh sẽ dẫn em đi chơi cả đêm…!

 

– Anh hứa…nhé…hức…! – Nàng nấc lên, ngước mắt nhìn tôi.

 

– Anh hứa…anh hứa mà…! – Tôi thấy khóe mắt cay cay…mỉm cười…

 

– Đền bù cho em đi…hi…hức…! – Nàng mỉm cười trong nước mắt…rồi thì thầm thật nhẹ…

 

– Anh biết mà…! – Tôi từ từ cúi xuống…và…nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại… Bờ môi tôi lại chạm vào môi nàng…lúc nào cũng ngọt ngào và quyến rũ vô cùng…tôi biết…tôi yêu nàng rất nhiều…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.