– Trang ơi…em có ở trong đó không? – Tôi gõ nhẹ cửa phòng nàng.
– ……! – Không có tiếng trả lời, nhưng thỉnh thoảng tôi lại nghe được tiếng nấc lên.
– Anh vào nhé…! – Tôi thở dài rồi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng.
Mai Trang đang nằm trên giường, chùm chăn kín mít. Người nàng cứ run lên, thỉnh thoảng có tiếng nấc nghẹn…
Tôi từ từ lại gần giường nàng, đặt tay lên người nàng rồi thì thầm:
– Trang…!
– ….hức…!
– Trang…anh xin lỗi…!
– …hức…anh về đi…đừng ở lại đây nữa…! – Nàng nghẹn ngào nói.
– Nhưng mà…!
– Em muốn…hức…ở một mình!
– Không được…em đang buồn…cần có người chia sẻ…! – Tôi kéo cái chăn xuống.
Đôi mắt nàng đỏ hoe…khuôn mặt xinh đẹp lấm lem nước mắt…tóc nàng rối bời… Trông nàng đáng thương vô cùng…
Tôi nằm xuống, nàng vội vàng lùi ngay ra xa. Không để ý đến điều đó, tôi vòng tay giữ chặt lấy nàng, để nàng nằm sát vào người tôi… Mặc cho nàng cố giẫy ra, tôi vẫn giữ chặt lấy, vì tôi biết…nàng đang đau lắm…
– Bỏ em ra…bỏ em ra…! – Nàng cố gắng vùng ra.
– Không bao giờ…có chết anh cũng không bỏ…! – Tôi chợt nhớ đến câu nói của nhỏ Thư…nó cũng khá phù hợp trong hoàn cảnh này, nhẹ nhàng đáp lại.
– hức…huhuhu…! – Nàng thôi không giẫy ra nữa, nằm yên rồi áp mặt vào ngực tôi bật khóc…
– Cứ khóc đi…khóc cho nỗi buồn vơi đi…em cứ khóc đi! – Tôi vòng tay ôm chặt lấy nàng, thì thầm.
– huhu…anh…đáng ghét…!
– Ừ…lỗi của anh…chỉ vì anh sợ…nên em mới phải chịu đau khổ thế này…!
– …hức…hu…! – Nàng dần nín đi, chỉ còn những tiếng nấc lên, cả người nàng run rẩy… Tôi có thể cảm nhận được điều đó…vì vậy tôi lại càng ôm nàng chặt hơn…
Nhẹ nhàng đưa tay lên má nàng, tôi có thể thấy được một bên má của nàng đỏ hẳn lên, chắc là cái tát của em Ngọc vừa rồi… Tôi thấy nghèn nghẹn ở cổ họng, rồi mím chặt lấy môi, cố gắng ngăn dòng nước mắt có thể tuôn ra bất cứ lúc nào… Nhưng khi không thể làm được, tôi thở dài, nước mắt tuôn xuống…
– Anh…sao…anh lại khóc thế…! – Mai Trang ngạc nhiên nhìn tôi.
– …..! – Tôi im lặng không đáp.
– Em…anh…khóc là sao? – Nàng đưa tay lên mắt tôi, tôi giữ lấy tay nàng rồi đặt lên má của nàng.
– Em có đau không? – Tôi hỏi thật nhỏ.
– Anh…em đỡ rồi…chỉ hơi rát thôi! – Nàng thì thầm, mắt nhìn tôi không rời.
– Anh xin lỗi…anh xin lỗi! – Tôi mím chặt môi.
– Anh…anh cũng bị mà…sao anh…không nói gì…? – Nàng ngơ ngác.
– Anh không sao…anh chỉ lo cho em thôi…! – Tôi ghì chặt nàng vào lòng, hôn nhẹ lên trán nàng…
– Anh…đừng làm em khóc…! – Nàng run run nói.
– Là sao? – Tôi vội hỏi…
– Anh…đừng nói vậy…em…em…xúc động lắm…huhu! – Một giọt nước mắt của nàng lại rơi xuống, nàng lại khóc…tôi mỉm cười đưa một tay áp vào má nàng…
– Em…khóc từ nãy đến giờ rồi…! – Tôi nhẹ nhàng nói.
– Dạ…!
– Giờ em ngủ đi…một giấc ngủ sẽ tốt cho em…! – Tôi mỉm cười.
– Nhưng em…! – Nàng thắc mắc, nhưng tôi đã lắc đầu.
– Mọi việc anh sẽ thu xếp…em cứ ngủ đi nhé! – Tôi nâng nhẹ cằm nàng lên, nhìn sâu vào đôi mắt của nàng…
– Ừa…hì…anh…! – Nàng nũng nịu.
– Gì vậy em?
– Anh biết làm gì rồi mà…!
– Ừm…! – Tôi đưa lại kề môi mình vào môi của nàng…một nụ hôn nữa khiến chúng tôi quên đi hết những lo lắng hay đau buồn…thời gian như ngừng lại…chỉ có hai chúng tôi mà thôi… Nàng vòng tay ôm lấy tôi, áp mặt vào ngực tôi thì thầm:
– Anh nằm đây đến khi em ngủ nha…!
– Ừ…tất nhiên rồi! – Tôi mỉm cười.
– Hì…! – Nàng nhắm mắt lại…
– Mà…em định ăn gì đó…để anh còn đi mua?
– Em…hì…có lẽ ăn bánh mì là tiện nhất…! – Nàng cười thật xinh.
– Em muốn anh bánh mì hở…lát nữa anh mua cho…nếu cần anh sẽ mua thêm nước uống! – Tôi gật đầu.
– Ừa…anh chu đáo quá…! – Nàng hôn nhẹ lên môi tôi, thì thầm hạnh phúc.
– Không có gì đâu…! – Tôi bối rối gãi đầu.
Tôi im lặng ngắm nhìn khuôn mặt của nàng… Khuôn mặt xinh đẹp và đáng yêu…như một thiên thần…có lẽ…chỉ riêng tôi mà thôi…
– Anh nhìn em à? – Nàng thì thào, mắt vẫn nhắm nghiền.
– Ừ…! – Tôi bối rối đáp.
– Hu…em không ngủ được…anh nhìn đi chỗ khác đi…! – Nàng phụng phịu, đưa một tay che mắt tôi lại.
– Vậy à…anh xin lỗi nhé…! – Tôi bối rối nằm thẳng ra, kéo nàng sát vào người mình…
Nằm cạnh một cô nàng xinh đẹp với thân hình chuẩn như nàng, tôi thấy mặt mình cứ nóng ran hẳn lên, người cứ thấy nôn nao khó tả… Nhưng tôi không muốn làm gì nàng…vì nàng là người con gái tôi yêu thật lòng…và những cảm giác này cũng tự nhiên mà thôi… Như biết được tôi đang nghĩ gì… nàng đỏ mặt nói nhỏ:
– Anh…có định làm gì em không thế?
– Hả…! – Tôi giật mình.
– Thì…lát nữa em ngủ rồi…nhỡ anh làm gì em thì sao? – Mai Trang nhướn mày lên nhìn tôi.
– Em không được nghĩ lăng nhăng như vậy…anh yêu em…anh sẽ tôn trọng em mà! – Tôi nhăn mặt.
– Hì…nằm cạnh em anh không thấy có cảm giác gì à? – Nàng chống tay lên, dịu dàng nhìn tôi.
– Tất nhiên là có…nhưng anh không muốn làm gì em…! – Tôi đỏ mặt nhìn nàng.
– Lát nữa em dậy mà thấy có gì khác thường thì…! – Nàng nheo mắt nhìn tôi.
– Hả…làm gì có gì…! – Tôi vội xua tay.
– Thật hông đó?
– Thật mà…!
– …..!
– …..!
– Lêu…em biết anh không làm gì em đâu…trêu anh một chút thôi! – Nàng mỉm cười.
– Ừ ừ…! – Tôi bối rối gật đầu.
– Mà anh có làm gì em thì em cũng không trách anh đâu…chỉ cần anh yêu em thật lòng…không phải vì điều khác là được rồi…! – Nàng nằm xuống ôm lấy tôi.
– Thôi em đừng nói như vậy…anh yêu em thật lòng mà…! – Tôi quả quyết nói.
– Hì…!
– Ngủ đi em…! – Tôi hôn nhẹ lên trán nàng một cái, thì thầm.
Nàng gật đầu áp mặt vào vai tôi, im lặng nằm yên. Hơi thở của nàng nhẹ nhàng phả vào cổ tôi… Tôi cũng nằm im…suy nghĩ về những việc sắp tới… Nàng và tôi nên làm gì…để có thể đến bên nhau mà không gặp trở ngại…
Có lẽ không nên kéo dài tình trạng này thêm nữa… Mai Trang của tôi đã đau khổ nhiều rồi…nàng xứng đáng được hưởng hạnh phúc một cách trọn vẹn… Có lẽ để đến khi thi học kì xong thì quá lâu…nàng và tôi cần ở bên nhau trong khoảng thời gian ôn tập…để có thể giúp nhau học và làm bài… Như vậy là tốt nhất…
Tôi nhớ lại, buổi trước cô có thông báo…sau giáng sinh là sẽ bắt đầu thi môn đầu tiên…chúng tôi cần có thời gian ôn tập ngay nếu không muốn bị điểm kém… Tôi biết nàng học yếu môn tự nhiên…nhưng bù lại các môn xã hội và học thuộc lòng và môn Anh nàng học khá giỏi… Hi vọng chúng tôi có thể giúp nhau trong lúc ôn tập…
Nằm một lát, thấy hơi thở của nàng nhè nhẹ và chậm rãi, tôi quay sang… nàng đã ngủ say rồi… Từ từ ngồi dậy, tôi kéo chăn lên, đắp cẩn thận cho Trang. Mỉm cười nhìn nàng…tôi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, đóng cửa phòng cẩn thận…
Tiếng chuông điện thoại của tôi lại đổ liên hồi… Tôi vội chạy xuống nhà để không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của nàng, vừa nhìn vào cái màn hình mà nhăn mặt:
– Ai lại đi gọi vào giờ này chứ? – Tôi lẩm bẩm, là một số máy lạ hoắc.
– Alô, ai vậy? – Tôi hỏi.
– Mình nè…Hân đây! – Một giọng con gái vang lên.
– Hân nào thế? – Tôi thắc mắc…
– Hừ…cậu quên hôm mình đánh võ với cậu rồi à?
– À…cậu là Ngọc Hân…! – Tôi ngớ người ra.
– Ừ…mình đây…!
– Gọi điện cho mình làm gì?
– Thì…mình định để cậu đền bù cho mình cái vụ đánh nhau đó…!
– Tại cậu gây sự trước…đâu phải mình! – Tôi nhăn mặt.
– Không biết… cậu đánh mình đau hết cả người, hôm đó về mình lại bị bố mẹ mắng… chán quá à!
– Để lúc khác được không…giờ mình không tiện…! – Tôi thở dài.
– Cậu tên gì ấy nhở…? – Nhỏ đó thắc mắc.
– Mình là An…! – Tôi bối rối nói.
– Đang làm gì thế An…?
– Mình đang ở nhà bạn gái! – Tôi thành thật trả lời.
– Vậy à…đang định rủ cậu đi cùng bọn mình…!
– Các cậu gồm những ai?
– Mình và bạn trai mình! – Nhỏ bật cười.
– Ừm…đi chơi với bạn trai cậu đi…mình đi không tiện! – Tôi lắc đầu.
– Thôi được…lần khác mình sẽ rủ cậu đi riêng! – Nhỏ thở dài.
– Được rồi…để mình suy nghĩ sau! – Tôi gật gù.
– Ừm… giờ mình đi chơi với bạn trai đây…bye! – Hân vội vàng chào tôi, có tiếng con trai lẫn vào điện thoại…
– Ừm…bye! – Tôi tắt cái điện thoại đi, rồi mở cửa chạy ra bên ngoài…
Cũng phải chật vật mất một lúc tôi mới mua được bánh và nước, vì nhà nàng ở trong ngõ nên không có ai bán, tôi phải chạy tận ra bên ngoài đường mới có chỗ bán…
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh. Trời càng về đêm càng lạnh hơn…gió thổi rất buốt. Tôi nhanh chóng cầm đồ ăn về nhà nàng.
Quay người đóng cửa thật cẩn thận, tôi bước vào phòng khách và ngồi xuống ghế salon, dỡ đồ ăn ra… Trong lúc tôi không để ý, một bóng đen từ bên trong bếp lao vụt ra và nhảy bổ vào tôi.
– Bịch…! – Tôi và tên đó ngã lăn xuống dưới sàn.
– Mày là thằng nào mà vào đây? – Tiếng một đứa con trai hậm hực nói.
– Câu đó tao phải hỏi mày mới đúng! – Tôi đẩy mạnh thằng đó ra rồi đứng dậy.
– Mày là bạn em Trang phải không…sao ở đây vào đêm hôm như vậy…?
– Thế sao mày lại vào đây? Mà mày vào bằng cách nào…! – Tôi ngơ ngác.
– Tao có chìa khóa nhà Trang…mày là bạn em nó à? – Thằng đó lườm tôi, trông mặt hắn không thân thiện một chút nào…toàn sát khí…
– Tao là người yêu của Trang…nhưng sao mày có chìa khóa…!
Thằng này sững sờ…nhìn tôi trân trối…chùm chìa khóa rơi xuống đất…
– Cheng…!
– Mày là ai mà có chìa khóa nhà người yêu tao? – Tôi bước đến gần rồi hỏi…
– …..mày không muốn biết đâu! – Nó thở dài.
– Là sao? – Tôi thắc mắc.
– Tao…là người yêu của em nó…! – Nó lại thở dài.
– Thật chứ…Trang có đồng ý không? – Tôi bình tĩnh hỏi lại, trường hợp tự nhận này tôi gặp khá nhiều…
Và rồi rất từ từ…hắn gật đầu…
Tôi sững sờ…choáng váng…loạng choạng đi lùi lại…
Chẳng lẽ…nàng…đã từng có người yêu rồi hay sao…