Tâm trạng hôm sau của tôi khá là vui. Và sáng nay, tôi còn thấy vui hơn nữa khi mẹ tôi nhận được tin nhắn hôm nay trường tôi nghỉ học một buổi.
Sau khi nhận được tin báo, tôi nghĩ ngay đến việc đi chơi điện tử, sau đó rủ Ngọc đi chơi. Nghĩ đến đây, tôi nhấc máy gọi sang nhà em ấy:
– Alô, Ngọc à?
– Ừ mình đây, An có việc gì à? – Giọng em ấy vang lên bên kia điện thoại.
– À Ngọc có muốn…đi chơi với mình không? – Tôi ngại ngùng đề nghị.
– Hôm nào vậy? – Em ấy hỏi lại.
– Sáng nay nghỉ nè, đi được không?
– Ồ xin lỗi An nha, sáng nay mình…về quê rồi! – Em ấy ngập ngừng trả lời.
– Thế…bao giờ Ngọc về? – Tôi chợt thấy buồn, dường như không muốn hỏi thêm gì nữa.
– Chắc…chiều tối nay thôi!
– Ừ thế thì thôi vậy, chào Ngọc nhé! – Tôi chán nản chào em ấy.
– Ừ chào An! – Nói rồi em ấy cúp máy luôn, tôi lại thêm hụt hẫng trong lòng.
Em Ngọc khiến tôi tụt hứng ghê gớm. Trong lúc tôi đang chán nản chưa biết nên làm gì cho hết ngày hôm nay thì thấy điện thoại reo, một số máy lạ đang gọi đến.Tôi nhấc máy:
– Alô, ai đấy?
– Có phải bạn là An không? – Một giọng con gái nghe rất dễ thương vang lên.
– Ừ mình đây, bạn là ai thế? – Tôi ngạc nhiên hỏi lại, dù trong đầu đã ngờ ngợ rađó là ai.
– Mình là Mai Trang, bạn không nhận ra giọng mình à? – Cô nàng cười khúc khích.
– À có chứ, mình đùa chút thôi mà, hì! – Tôi nói nhanh rồi cười.
– Ồ ha, hôm nay bạn rảnh không? Có phải đi học không? – Nàng hỏi.
– Ừ không, hôm nay mình nghỉ học! Mà rảnh để làm gì? – Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
– Ồ vậy lát nữa…chúng mình ra ngoài chơi nhé! – Trang ngập ngừng đề nghị.
– Lát nữa à? Để mình suy nghĩ đã nhé! – Tôi chần chừ.
– Ừ nhanh lên nhé, có gì đâu mà phải nghĩ? – Nàng có vẻ không hài lòng.
Tôi không trả lời, trong đầu đang suy nghĩ xem nên đi chơi với nàng không. Nhưng rốt cuộc trong đầu tôi chỉ nghĩ ra từ “có”. Trước đây nếu được nàng rủ đi chơi thì tôi đã nhảy cẫng lên vì vui sướng và đồng ý ngay. Nhưng giờ em Ngọc cũng đã có tình cảm với mình, và tôi cũng có tình cảm với em ấy, nếu giờ đi chơi với nàng thì lòng tôi hơi áy náy. Nhưng em Ngọc về quê rồi, làm sao mà biết được chứ,nghĩ vậy tôi liền đồng ý.
– Ok! Mình đi luôn chứ?
– Tuyệt, mấy phút gặp bạn ở góc đường hồi trước nhé! – Cô nàng reo lên.
– Ừ,mình ra ngay!
– Đúng năm phút, không thì đừng trách! – Nàng dọa.
– Mình biết mà! – Tôi lắc đầu cười trước sự trẻ con của nàng.
Cúp điện thoại rồi, tôi vội leo lên xe chạy thật nhanh ra đó cho kịp thời gian. Không thể ngờ ẩn trong vẻ lạnh lùng của nàng là một tâm hồn hồn nhiên, dễ thương đến vậy. Tôi rất thích những đứa con gái như vậy, nhưng chỉ lát sau nàngđã làm tôi tụt hứng trước sự vụng về và hậu đậu của mình…
Tôi vừa đến được ngã tư đó thì đã thấy nàng đứng sẵn đó từ bao giờ. Trông thấy tôi,nàng vẫy vẫy tay. Hôm nay nàng trông rất đẹp với váy hồng, hình như nàng lại còn trang điểm thêm, khiến cho người đi đường cứ quay ra nhìn nàng, và rồi đơ hết cả người.
May mắn là tôi đã gặp nàng nhiều nên đỡ bị sốc hơn, nhưng vẫn không tránh được đờ người mất gần chục giây. Định thần lại, tôi đến gần nàng thì thấy nàng đang nhìn mình tủm tỉm cười. Tôi bối rối:
– Trang…cười gì thế?
– Thấy An đơ người trông buồn cười lắm, hì! – Nàng cười.
– Đâu, mình đơ người làm gì? – Tôi ngượng .
– Ờ thôi, đi với mình đến quán này đi! – Em ấy kéo tay tôi.
– Xa đây không? – Tôi hỏi.
– Khoảng tầm…vài km! – Nàng suy nghĩ một lát.
– Thế giờ đi bộ hay đi xe nào? – Tôi vờ hỏi lại.
– Thì…đi xe cho nhanh chứ đi bộ bao giờ mới đến chứ? – Nàng ngạc nhiên nhìn tôi.
– Bạn làm gì có xe mà đi? – Tôi trêu.
– Ừ thì…nhưng An có xe mà? – Cô nàng bối rối.
– Mình…không đèo bạn đâu, hay là mình đến trước rồi bạn đi bộ theo sau vậy? –Tôi giỡn quá mức.
– …..– Nàng chỉ im lặng nhìn tôi không nói gì.
Tôi thì hơi ngạc nhiên khi cứ nghĩ là nàng sẽ giận dỗi mà trách cứ tôi chứ. Và rồi không ngờ nàng nói:
– Ừ….vậy cũng được, bạn…ra trước đi! – Nàng nói nhỏ, trông nàng có vẻ buồn lắm.
Lúc đó tôi mới biết mình đã quá đà, vội vàng nói ngay:
– Thôi mình đùa thôi, Trang lên xe đi!
– Thôi, mình tự đi được! – Nàng lắc đầu.
– Không, nếu bạn đi bộ thì mình cũng đi cùng luôn! – Tôi nói dứt khoát và mang xe ngay ra chỗ gửi gần đó. Trông thấy tôi dứt khoát như thế, nàng cản lại:
– Thôi chúng mình đi xe đi!
– Ừ vậy mới đúng chứ! – Tôi cười.
Nàng ngồi lên sau xe tôi, tôi từ từ chạy xe đến quán đó. Hai đứa cứ ngại ngùng, im lặng không nói gì. Đi đường mà người ta cứ nhìn mình khiến tôi thấy hơi khó chịu. Định quát một đứa có vẻ nhỏ hơn tôi mà vừa đi vừa săm soi mình thì nàng vội ngăn lại:
– Đừng mà! Không nên chấp nó làm gì! Nó còn trẻ con!
– Ừm! – Tôi đành hậm hực cho qua, trong đầu thầm nghĩ lần sau mà gặp thằng nhóc thì tôi sẽ cho nó một bài học, lần này vì nể nàng nên tôi không làm gì.
Theo chỉ dẫn của nàng, chúng tôi đặt chân đến một quán cafe. Tôi thì không để ý đến tên quán mà chỉ vội gửi xe rồi đi theo nàng vào trong.
Bên trong khá vắng vẻ, tôi chọn một bàn gần cửa rồi hai đứa ngồi xuống. Nàng hỏi:
– An…thích uống gì?
– Tùy Trang, bạn uống gì mình uống đó! – Tôi trả lời.
– Thế mình uống nước lọc, hì! – Nàng mỉm cười.
Tôi thì không thích uống nước lọc lắm, ở nhà thiếu gì, nhưng lỡ nói rồi thì đành phảiuống thôi. Trông thấy tôi có vẻ ngán ngẩm, nàng cười rồi gọi cho hai đứa cốc…cà phê Cappuccino. Cà phê vừa mang ra, nàng hấp tấp đưa tay cầm lấy, làm cho cốc cà phê đổ cả ra bàn. Không dừng lại ở đó, trong lúc nàng vội lấy khăn thì lại làm đổ nốt cốc còn lại tôi đang để trên bàn lên người tôi. Nàng vội nói:
– Xin lỗi An, mình…mình không cố ý đâu!
Tôi thì chán nản khi thấy nàng hậu đậu đến như vậy nên chỉ im lặng không đáp. Trông thấy tôi chỉ im lặng mà không nói gì, nàng lặng lẽ lấy một chiếc khăn rồi đưa cho tôi. Nhưng khi tôi không cầm, nàng đành đặt nó xuống rồi im lặng cúi mặt.
Tôi yên lặng nhìn nàng, rồi gọi cho hai đứa hai cốc khác, quay sang nhìn thì thấy nàng vẫn im lặng, thỉnh thoảng lại có vài giọt nước mắt rơi xuống. Tôi thì bối rối vì chưa gặp chuyện này bao giờ, bèn cất tiếng gọi:
– Trang à?
– …… – Nàng vẫn im lặng không đáp.
– Trang, nhìn mình này! – Tôi chạm nhẹ vào vai nàng.
Chợt nàng ngẩng đầu lên, mắt long lanh nước, khiến tôi càng bối rối hơn.
– Bạn…không sao chứ?
– An…chắc An thấy mình vụng về lắm đúng không? – Nàng chợt hỏi.
– Ừ, nhưng…! – Tôi ngập ngừng.
– Mình biết mà, mọi người thân của mình đều thất vọng về mình! – Nước mắt lăn dài trên má nàng.
– Trang, đừng tự trách mình như thế! Đâu phải mỗi mình Trang bị đâu, đúng không? Mình thấy điều đó là chuyện bình thường, và mình không trách bạn! – Tôi an ủi.
– ….. – Nàng im lặng nhìn tôi.
– Bạn đừng buồn nữa, được không? – Tôi kiên nhẫn hỏi.
– Mình…mình không biết…! – Nàng cúi mặt.
– Mai Trang này, bạn có thể hứa với mình rằng bạn sẽ không bao giờ buồn vì chuyện này nữa, mà hãy cố gắng sống thật tốt, đó mới là điều quan trọng!
– Mình…mình hứa! – Cô nàng lau nước mắt, khẽ nói.
– Ừm thôi, uống cà phê đi nào! – Nói rồi tôi đưa cho Trang cốc cà phê mới.
Em bối rối nhận lấy cốc cà phê từ tay tôi, chợt mỉm cười, rồi nhìn vu vơ ra bên ngoài. Tôi thì ngồi im lặng vừa uống vừa quan sát nàng. Thỉnh thoảng nàng hỏi tôi một vài câu, tôi trả lời ngắn gọn rồi lại lặng yên nhìn nàng…
Chỉ một lát sau, hai đứa đã ra gần biển chơi. Lúc nãy chúng tôi tranh dành nhau trả tiền, khiến mọi người trong quán cứ tủm tỉm cười. Cuối cùng thì nàng cũng đành chấp nhận chỉ trả tiền cho cốc cà phê của nàng làm đổ, còn lại tôi dành hết phần còn lại. Đang chở nàng ra biển thì hình như tôi thoáng thấy Ngọc đang đứng bên kia đường. Tôi giật mình, không biết vì sao em ấy lại về sớm như vậy, sao thấy bảo chiều mới về cơ mà? Trông thấy tôi đang chở một đứa con gái khác sau lưng,em ấy nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn. Mai Trang thì thấy tôi giật mình khi nhìn thấy Ngọc, liền nheo mất về hướng đó. Bắt gặp ánh nhìn tóe lửa, nàng chỉ im lặng cúi gằm mặt không nói gì.
Tôi chạy xe lại gần Ngọc, lo lắng hỏi em ấy:
– Ngọc sao về sớm vậy? Không báo với mình à? – Tôi giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
– Ai đang ngồi đằng sau An kia? – Em ấy không trả lời mà hỏi lại, đồng thời đưa mắt nhìn Mai Trang.
– Ờ bạn mình mới quen ấy mà, có gì đâu? – Tôi vội giải thích.
– Thế hai người ra đây làm gì?
– Bọn mình…ra ngoài này chơi thôi mà! – Tôi hơi hoảng trước câu hỏi của Ngọc.
– Chào bạn! Mình là Trang! Rất vui được làm quen với bạn! – Mai Trang chợt lên tiếng.
Như Ngọc quay sang nhìn nàng bằng ánh mắt khó chịu, em nói giọng lạnh tanh:
– Mình không hỏi bạn, và mình cũng không muốn làm quen với bạn! – Em ấy nói khiến hai chúng tôi đều ngỡ ngàng trước thái độ bất lịch sự đến vậy.
Thế là Mai Trang đành im lặng không nói gì, tôi biết nàng cảm thấy bị xúc phạm trước lời nói của em Ngọc. Đang định tìm cách đỡ lời cho nàng thì Ngọc liền lên tiếng trước:
– Được rồi, hai người cứ đi chơi đi, mai đến lớp nói chuyện! – Nói rồi em ấy đi thẳng luôn, không thèm nhìn tôi thêm lần nữa.
Tôi thì cảm thấy lo lắng không yên, và thấy hối hận vì đã đi chơi với người con gái khác trong khi hai đứa gần như đang yêu nhau. Thấy tôi đưa ánh mắt thẫn thờ nhìn em ấy, Mai Trang khẽ đập vai tôi hỏi:
– Bạn ấy có phải là… – Nàng không nói hết câu.
– Là người yêu mình không à, ừ đúng vậy! – Tôi tiếp lời nàng, giọng đầy chán nản.
Nàng im lặng không gì nữa…
Thấy vậy, tôi nghĩ nàng đang cảm thấy bị tổn thương nên an ủi:
– Cho mình xin lỗi. Vì bạn ấy mà Trang phải buồn!
– Không…mình đáng bị như vậy! Hôm nay mình chỉ toàn đem rắc rối đến cho An thôi, mình mới phải xin lỗi! – Nàng run run khẽ nói.
– Không, không phải bạn đâu! Bạn không đáng bị như vậy! – Tôi quả quyết.
– Thôi mình về đây, lúc khác…gặp bạn nhé! – Nói rồi nàng xuống xe luôn bỏ luôn về, tôi chỉ biết lặng lẽ nhìn nàng lững thững bước đi.
Nàng đang buồn, nhưng tôi không hiểu được nàng buồn vì điều gì. Vì ngày hôm nay, vì chuyện vừa xảy ra hay…vì một lí do nào khác?