Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 68 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 68

– An…nghe mình nói nè…! – Ngọc đã chờ sẵn ở ngay ngoài cửa trường lúc tôi vừa dắt xe vào.

 

– Nghe gì chứ…? – Tôi vờ bực bội, dắt xe đi thẳng qua mặt em ấy luôn…

 

– Hôm qua…là do mình không kiềm chế được bản thân thôi…! – Em ấy níu áo tôi lại.

 

– Vậy à? – Tôi vẫn tiếp tục dắt xe đi mà không quay đầu lại.

 

– Ừ…An đừng giận mình nhé…! – Em ấy phụng phịu.

 

– Mình có giận đâu! – Tôi thản nhiên đáp, cầm cái cặp đi thẳng lên trên lớp.

 

– Không giận sao An làm vậy? – Em ấy chạy theo tôi.

 

– Làm gì…mình vẫn bình thường mà…! – Tôi nhún vai, ôm cặp sách đi lên lớp.

 

– Sao An đi lên lớp cùng mình như hồi trước? – Em ấy thắc mắc.

 

Tôi lắc đầu, bước thẳng vào trong lớp học…

 

– Hứ…người đâu mà lạ…người ta đã xin lỗi rồi mà không chịu…! – Em ấy khó chịu nói.

 

– Chịu cái gì? – Tôi quay lại, bực mình nói…lần này là tôi bực thật…

 

– Thì…chịu bỏ qua cho mình chứ còn gì nữa? – Em ấy nhún vai.

 

– Hừ…lỗi như cậu thì bỏ qua ngay lập tức được chắc…cần thời gian nhé! – Tôi phản pháo lại.

 

– An hôm nay bị làm sao thế hả? – Em ấy gắt lên.

 

– Chẳng sao cả…ít ra mình còn bận việc khác…!

 

– Mọi hôm An đâu có nói chuyện gay gắt với mình như hôm nay chứ…An có chuyện gì hả? – Em Ngọc khó chịu đáp.

 

– Mình đã bảo là không có chuyện gì mà…! – Tôi hậm hực.

 

– Hừ…thôi được…mặc kệ cậu…tôi đi xuống catin với Minh đây…! – Như Ngọc bước thẳng ra khỏi lớp, gọi to…

 

– Minh ơi…!

 

– Gì ế? – Thằng Minh từ đâu phóng tới ngay trước mặt em ấy.

 

– Cùng mình xuống catin đi…!

 

– Ừ…nhưng…! – Thằng Minh nói nhỏ điều gì đó với em Ngọc.

 

– Haizz, thôi được rồi…cho cậu vài phút…!

 

– Ừ…cảm ơn cậu!

 

– Nhưng điều này sẽ phải chấm dứt…! – Em ấy nói.

 

– Ừ…rồi…cần thời gian…! – Hắn bối rối gật đầu.

 

Nói rồi hai người đó im lặng chờ đợi điều gì đó… Mỉm cười…Ngọc tưởng em ấy đi chơi với người khác trước mặt tôi là có thể khiến tôi khó chịu hay cảm thấy day dứt ư? Tôi đã có Mai Trang…người tôi yêu thực sự rồi…Ngọc chỉ là một cảm xúc thoáng qua mà thôi…giờ tôi mới nhận ra tình cảm của mình dành cho Ngọc không hề sâu đậm như tôi đã nghĩ một chút nào…

 

Tôi bước ra ngoài hành lang, đứng cách hai người họ một đoạn rồi nhìn vẩn vơ xung quanh. Chợt thấy nàng đến, tôi mỉm cười…

 

Nàng trông xinh đẹp và quyến rũ hơn thường ngày…khuôn mặt nàng được trang điểm nhẹ, môi cũng được bôi son nhẹ nhưng trông rất xinh… Và nét buồn trong đôi mắt nàng hầu như không còn nữa…thay vào đó là ánh nhìn ấm áp và hạnh phúc… Tôi mỉm cười lần nữa…

 

Trông thấy Trang từ xa, em Ngọc vội đi gần lại chỗ tôi đứng, nói nhỏ nhưng giọng gay gắt:

 

– Cho mình đứng nhờ…đừng tưởng mình hết giận cậu!

 

– Ừm…! – Tôi chẳng để tâm mấy, vẫn đang mải nhìn nàng.

 

Thằng Minh có vẻ ngạc nhiên khi trông thấy nàng vui vẻ và hạnh phúc như vậy… Nó tiến lại gần nàng rồi hỏi han:

 

– Trang…sao hôm nay trông cậu khác vậy?

 

– Hì…ý cậu là sao? – Nàng nháy mắt với tôi rồi vờ ngơ ngác hỏi lại.

 

– Trông…cậu xinh và vui vẻ hơn hẳn mọi khi…!

 

– Hì…Minh thấy vậy à? – Nàng mỉm cười, tôi lại thấy hơi khó chịu trong lòng một chút…

 

– Ừ…thật đấy…bộ có chuyện gì à? – Hắn tò mò hỏi.

 

– Không…mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường mà…có gì đâu? – Mai Trang nhẹ nhàng đáp lại.

 

– Thật à…! – Nó nói rồi vòng tay ôm lấy nàng, tôi quả này cực kì khó chịu…và thấy khó thở…nhưng vẫn phải cố kìm mình lại.

 

Nàng vội đẩy thằng Minh ra…đưa mắt nhìn tôi đầy lo lắng… Biết ý nàng, tôi gật đầu nhẹ ra hiệu cho nàng nói với nó…

 

Ngọc và Minh vẫn đang mải nhìn nàng nên không để ý đến tôi…

 

– Trang…cậu sao vậy? – Thằng Minh ngạc nhiên.

 

– Mình…thấy hơi khó chịu trong người…! – Nàng lắc đầu.

 

– Vậy à? – Nó hỏi.

 

– Ừa…vậy nên mình vào lớp đây…đứng mãi ngoài này rồi! – Trang mỉm cười rồi bước thẳng vào trong lớp.

 

– Ừm…chào Trang nhé…! – Thằng Minh gọi với theo.

 

Ngay khi Trang vừa bước vào trong lớp, Như Ngọc vội rời tôi ra và bước đến bên cạnh thằng Minh…

 

– Ta đi được chưa…mất thời gian với bạn ấy quá!

 

– Ngọc ăn nói cẩn thận nhé…! – Nó hậm hực nói rồi kéo tay em ấy xuống dưới nhà, mặc cho Ngọc ngơ ngác không hiểu chuyện gì…

 

Bọn bạn tôi ở trong lớp nhìn hai nàng với ánh mắt khó hiểu…

 

– Hai em ấy sao lại đi thích thằng Minh chứ?

 

– Nó có gì đặc biệt lắm sao? – Một thằng thắc mắc.

 

– Chắc là nó được cái đẹp trai chứ gì?

 

– Mày đi hỏi cái thằng đang đứng ngoài kia kìa! – Một đứa chỉ tay ra phía tôi đang đứng.

 

– Ừ…thằng An hồi trước được hai em ấy thích…giờ thì chắc chán rồi! – Nghe một đứa nói mà tôi muốn lao vào đấm cho nó một trận… Toàn những đứa không biết gì mà cứ nói nhiều…

 

Đứng ở ngoài tôi ngày càng thấy lạnh hơn mà chẳng có gì để nhìn, tôi quay người bước vào trong lớp…

 

Mai Trang đi ngang qua tôi, nàng cố ý đánh rơi mấy quyển sách đang cầm trên tay xuống, tôi và nàng cúi xuống nhặt sách, nhưng thật ra là để nói chuyện với nhau…

 

– Em xin lỗi…! – Nàng nhìn tôi đầy hối lỗi.

 

– Về chuyện gì? – Tôi hỏi.

 

– Vì để Minh ôm em!

 

– Anh hiểu…không có gì đâu…đó cũng là chuyện bình thường mà…! – Tôi mỉm cười, nhưng vẫn thấy khó chịu trong lòng.

 

Như đọc được suy nghĩ của tôi, nàng lo lắng thì thầm:

 

– Lát nữa gặp em ở sau trường…!

 

– Anh không sao mà…em cứ đi lại bình thường với nó đi…kẻo lát nữa nó nghi ngờ! – Tôi thở dài.

 

– Kệ Minh…anh quan trọng hơn…! – Nàng lắc đầu.

 

– Anh không sao mà…để hôm khác ta nói chuyện! – Tôi thở dài.

 

– Vâng…! – Nàng miễn cưỡng gật đầu.

 

Tôi và nàng cùng đứng dậy, tôi vờ bối rối nói:

 

– Của bạn đây…lần sau nhớ cẩn thận…!

 

– Mình biết rồi…không cần An nhắc đâu! – Nàng lại nháy mắt với tôi một cái, vờ giọng khó chịu nói rồi bước ra bên ngoài.

 

Tôi lắc đầu cười rồi bước vào trong lớp. Thằng Thắng từ đâu bay tới, vỗ vai tôi:

 

– Mày với hai em có chuyện gì vậy?

 

– Mọi chuyện vẫn bình thường mà! – Tôi nhăn mặt.

 

– Thằng Minh kéo em Ngọc của mày xuống catin mà mày vẫn thấy bình thường à? – Nó ngạc nhiên.

 

– Bạn bè mà…đâu cần phải lo lắng…! – Tôi ám chỉ cả hai người họ…không riêng gì thằng Minh…nhưng chắc mấy đứa bạn tôi cũng chỉ nghĩ là tôi đang nói đến thằng Minh…

 

– Hừ…mày không cẩn thận…nó sẽ sớm chia tay mày thôi!

 

– …..! – Tôi nhún vai rồi bước xuống chỗ ngồi.

 

– Cẩn thận không quay lại hội F.A đấy! – Nó lo lắng.

 

– Mày yên tâm…không đến nỗi đó đâu! – Tôi mỉm cười.

 

Một lát sau, khi tôi đang ngồi học bài thì em Như Ngọc đi lên lớp, trông em ấy có vẻ vui vui… Ngồi xuống cạnh tôi, em ấy mỉm cười nói:

 

– Hì…xuống catin vui thật!

 

– Ừm! – Tôi ậm ừ.

 

– An…nhất định không bỏ qua cho mình hả…? – Em ấy nhíu mày.

 

– Cái đấy cần thời gian…Ngọc nghĩ mình dễ dàng vượt qua sao? – Tôi vờ hậm hực nói.

 

– Với An điều gì chẳng dễ…! – Em Ngọc nhún vai đáp.

 

Tôi im lặng không đáp… Cảm thấy hơi khó chịu một chút…nhưng nghĩ tới Trang…tôi lại thở dài…

 

Trong giờ học, cả lớp đang yên lặng nghe giảng thì… Tiếng chuông điện thoại của tôi chợt đổ liên hồi… Giật mình, tôi vội vàng cúi xuống tắt ngay cái điện thoại…nhưng hậu quả nó để lại là:

 

– Em nào bật điện thoại trong giờ học vậy? – Cô giáo nhướn mày lên nhìn quanh lớp.

 

– Dạ…bạn An cô ơi! – Tôi giật mình…là Như Ngọc vừa nói…

 

– An…đứng dậy…! – Cô giáo gọi tên tôi.

 

– Dạ…! – Tôi run run đứng dậy, nhưng lo lắng về hình phạt thì ít mà bực về em Ngọc thì nhiều… – Có đúng là điện thoại của em không? – Cô hỏi.

 

– Dạ…vâng…! – Tôi gật đầu dứt khoát.

 

– Em không tắt điện thoại à? – Cô nhíu mày.

 

– Dạ…vâng…em quên…! – Tôi gãi đầu, còn em Ngọc lẩm bẩm…

 

– Quên gì mà quên…chắc lại nhắn tin với em nào chứ gì…tôi lạ gì ông? – Em ấy nói đủ to để cho cả dãy bàn của tôi nghe được…cả bọn phá ra cười…cô cũng mỉm cười rồi nhìn tôi nghiêm giọng…

 

– Em…như vậy là không được đâu…lần sau mà còn tái phạm thì vào sổ đấy…giờ em ngồi xuống đi! – Cô cảnh cáo.

 

– Dạ…em xin lỗi cô! – Tôi bối rối ngồi xuống, em Ngọc ở bên lại nói to như lúc nãy…

 

– Cô cho bạn ấy vào sổ cho chừa…au! – Em ấy đang nói thì bị một quyển sách từ đâu bay tới đập thẳng vào mặt. Ngọc ôm lấy mặt nhăn nhó vì đau…

 

– Trang…em làm gì vậy? – Cô ngạc nhiên.

 

– Dạ…em xin lỗi cô…! – Mai Trang đáp.

 

– Lát cô phải ghi em vào sổ đầu bài thôi…ném sách trong giờ là sao? – Cô lắc đầu nhìn nàng.

 

– Dạ…! – Nàng buồn bã đáp.

 

Tôi biết là nàng đã cố tình ném cả quyển sách vào mặt Như Ngọc sau khi em ấy tiếp tục chế giễu tôi… Tôi lại để nàng phải chịu thiệt thòi nữa rồi… Cơn tức giận với em Ngọc ngày càng tăng lên…sao hồi trước tôi thấy em ấy dễ thương như vậy mà bây giờ khó chịu đến vậy…

 

– Sao lỡ tay không vào đứa nào lại đi vào mình…đồ…! – Em Ngọc định nói xấu nàng câu gì đó, đến lúc này thì tôi không kiềm chế được nữa, đập xuống bàn một cái thật mạnh…

 

– Dẹp đi…đừng có mà nói nữa…! – Tôi gằn giọng, ánh mắt tóe lửa nhìn em ấy.

 

Cả lớp im lặng, nín thở theo dõi chúng tôi… Em Ngọc không vừa, phản pháo ngay:

 

– Mình nói thì ảnh hưởng gì đến cậu không mà cậu đập bàn với đập ghế như vậy!

 

– Cậu…! – Tôi hằm hè, nếu em ấy không phải con gái thì tôi đã đánh từ lâu rồi…

 

– Thôi ngay…cả hai anh chị ra khỏi lớp cho tôi…lát nữa tôi ghi sổ cả hai…làm loạn giờ học…! – Cô chỉ tay ra ngoài cửa, hai chúng tôi không hẹn mà cùng rời khỏi chỗ ngồi và đi thẳng ra bên ngoài…

 

Tôi dựa người vào tường, khoanh tay nhìn xuống dưới đất…cơn tức giận vẫn chưa chấm dứt…

 

– Anh…đừng…! – Nàng lo lắng nói.

 

– Bọn mình ra sau trường đi…mỗi đứa đi một hướng…! – Tôi cố lấy lại bình tĩnh, nói thật nhanh rồi bước vội đi…

 

Ra đến sau trường, tôi tức giận đứng lặng đi…nhìn thẳng xuống đất. Rất nhẹ nhàng, nàng vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau…đầu nàng tựa vào vai tôi, thì thầm:

 

– Anh…đừng giận Ngọc làm gì…!

 

– Em có biết nó nói xấu em không…! – Tôi gằn giọng đáp.

 

– Em biết…nhưng anh đừng đánh mất bản thân mình như vậy! – Nàng thì thầm thật khẽ.

 

– ……!

 

– Em biết anh giận lắm…nhưng đừng làm mất hình ảnh của mình trong lòng người khác…! – Mai Trang run run nói.

 

– ……!

 

– Nếu anh vẫn còn giận…có thể trút giận lên em…em sẵn sàng chịu…chỉ cần anh đừng như vậy…em không thể chịu được khi thấy anh như vậy…! – Nàng ôm chặt lấy tôi.

 

Cơn giận của tôi chợt biến mất hẳn khi nghe những điều nàng vừa nói… Thương nàng quá…nàng yêu tôi nhiều đến như vậy…làm sao tôi có thể giận được nữa chứ… Xoay người lại, tôi vòng tay ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ về:

 

– Anh xin lỗi…anh xin lỗi…!

 

– ……! – Trang im lặng, nàng cũng ôm chặt lấy tôi.

 

– Anh…không biết có chịu nổi nữa hay không…nhưng anh vẫn sẽ đợi đến lúc đó…! – Tôi thì thầm…không phải vì tôi lo cho Ngọc nữa…em ấy đã khiến tôi vô cùng khó chịu rồi…mà là thằng Minh…nó vẫn còn yêu Trang…nếu nàng chia tay nó…nó sẵn sàng làm hại nàng… Tôi có thể nói chắc điều đó…

 

– …..! – Nàng im lặng.

 

– ….cảm ơn em vì vụ ném sách…anh cũng thấy đỡ bực hơn…!

 

– Hì…không có gì đâu anh! – Nàng mỉm cười.

 

– Em có buồn không nếu bị vào sổ? – Tôi lo lắng cho nàng mà quên mất là tôi cũng bị ghi vào sổ.

 

– Hì…có anh vào chung rồi…em không thấy buồn nữa…! – Nàng ôm lấy tay tôi thì thầm.

 

– Hừ…thế hóa ra em cầu cho anh vào sổ à? – Tôi vờ nhíu mày.

 

– Không…em không có ý đó…! – Nàng vội vàng lắc đầu ngay.

 

– Ừm…! – Tôi thở dài.

 

– Giờ lên lớp nha…lát nữa về gặp anh sau! – Nàng hôn nhẹ lên má tôi một cái rồi đi lên lớp, còn tôi thì đứng ngẩn

ngơ trước nụ hôn đầy bất ngờ của nàng…

 

Và rồi tôi mỉm cười…nàng…đúng là thiên thần của anh…!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.