Chuông báo thức reo lên…
Tôi hé mắt ra…trời khá âm u…dù đã hơn 8h sáng…
Tôi quay sang…mỉm cười… Mai Trang đang nằm yên trong vòng tay tôi, ngủ say… Tôi không đánh thức nàng ngay…mà yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt của nàng…
Lúc nàng ngủ…trông thật đáng yêu…và dễ thương… Tôi đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc phía trước trán nàng…
Thật hạnh phúc…thật yên bình…cảm giác khác hoàn toàn với lúc tôi ở bên Như Ngọc…
Nhìn nàng nằm trong vòng tay tôi…tự nhiên tôi thấy trách nhiệm của mình…cũng rất lớn…Tôi phải bù đắp cho nàng…những tổn thương mà tôi gây ra từ trước đến nay… Nàng đã buồn…đã đau rất nhiều…tôi không muốn nàng phải chịu thêm thiệt thòi gì nữa…vậy là quá đủ rồi…
Mỉm cười, tôi ôm lấy nàng, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi nàng…nàng khẽ cựa mình, lăn sang bên kia, nhẹ nhàng kêu khẽ:
– Ưm…ư…!
– Dậy đi nàng…sáng rồi này! – Tôi mỉm cười.
– Ư…để người ta ngủ thêm một lát…! – Nàng nói bằng giọng ngái ngủ.
– Dậy đi Trang…gần 8h sáng rồi này! – Tôi định gượng ngồi dậy, nhưng nàng đã kéo xuống.
– Ủa…8h sáng rồi à…? – Mai Trang quay sang phía tôi.
– Ừ…muộn rồi đó! – Tôi mỉm cười.
– Hì…giúp em dậy đi…! – Nàng nhõng nhẽo.
– Giúp em…á? – Tôi ngạc nhiên.
Nàng gật gật đầu, cười thật xinh. Tôi bật cười, nói nhỏ:
– Ừ được thôi…! – Nói rồi tôi đứng dậy, vòng qua chỗ nàng đang nằm rồi bế nàng lên… Cô nàng đúng là trẻ con thật…
– Hi…! – Nàng cười khúc khích, ôm lấy cổ tôi rồi nhẹ nhàng đặt lên môi tôi nụ hôn…
– Em…anh hơi mệt…em ngồi xuống một chút nha…! – Tôi nhíu mày…thấy người khá mệt, chắc là tôi vẫn đang bị ốm.
– Ừa…không sao đâu anh! – Mai Trang ngồi xuống giường, lo lắng đưa tay lên trán tôi.
– Anh vẫn sốt à?
– Chắc anh đỡ hơn rồi! – Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.
– Ừa…anh nhớ giữ gìn sức khỏe nha…trời lạnh lắm đó…! – Nàng ôm lấy một bên tai tôi, ngẩng đầu lên phụng phịu.
– Ừ…anh nhớ mà…cả em cũng vậy nhé! – Tôi xoa đầu nàng.
– Vâng…! – Nàng thì thầm rồi tựa vào người tôi.
– Giờ ta bàn kế hoạch nhé! – Tôi thở ra rồi bắt đầu.
– Kế hoạch gì hở anh? – Trang ngạc nhiên hỏi tôi.
– Kế hoạch để hai ta có thể đến được với nhau…mà không bị rành buộc với người còn lại! – Tôi gật đầu.
– Hì…anh chuẩn bị rồi à? Nói em nghe đi!
– Ừm…nhưng trước khi nói…ta nên ăn một chút! Anh đói quá! – Tôi nhìn quanh.
– Anh…ăn gì để em nấu? – Nàng thắc mắc.
– Bọn mình ăn nốt cái bánh hôm qua đi…thế là đủ rồi…! – Tôi cầm cái đĩa bánh mà tối hôm qua mang lên.
– Hì…anh ăn đi…em không đói đâu!
– Hừ…hôm qua em ăn ít…không đói mới lạ…! – Tôi nhăn mặt, cầm lấy một miếng bánh.
– Em…có…nhưng nhường cho anh cái bánh đó…lát em ăn ở trường sau…! – Nàng đỏ mặt thì thầm.
– Em phải ăn chung với anh! – Tôi nhất quyết nói, rồi vòng tay qua người nàng, giơ miếng bánh ra trước mặt nàng…
– Anh…hôm qua anh làm kem dính hết lên mặt em…! – Nàng lắc đầu phụng phịu.
– Anh bảo ăn phải ăn…không cãi…! – Nói rồi tôi đưa miếng bánh lại gần, nàng miễn cường nhắm mắt lại rồi ăn hết miếng bánh đó.
– hu…mặt em dính đầy kem rồi nè! – Trang nũng nịu.
– Hì…! – Tôi bật cười, lấy một tờ giấy ăn rồi lau kem đang dính trên mặt nàng.
– Hứ…giờ đến lượt em! – Nàng cầm một miếng khá to rồi đưa vào miệng tôi…chưa bao giờ tôi thấy bánh lại ngon đến vậy… đó thực sự là một điều kì diệu…
– Ngon lắm…! – Tôi gật gù.
– Thật hở…? Em thấy…! – Nàng ấp úng nói, nhưng tôi đã giơ tay ra hiệu cho nàng đừng nói nữa, rồi mỉm cười.
– Có thể em vẫn còn áy náy về việc này…nhưng với anh…nó thực sự ngon rồi! – Tôi gật đầu nhìn nàng trìu mến.
– Vậy…ạ? – Trang thì thầm.
– Ừm…thật! – Tôi gật đầu.
– Ừa…hi…vậy anh ăn nốt đi nè…!
– Thôi để lát nữa…giờ ta bàn việc nhé! – Tôi lắc đầu, vòng tay kéo nàng vào lòng…
– Dạ…hi…! – Nàng đặt lại miếng bánh lên bàn, ngước nhìn tôi mỉm cười.
– Bây giờ…ta phải giải quyết thằng Minh và Ngọc…! – Tôi thở ra.
– Vâng…! – Nàng thì thầm.
– Về phần em trước nhé…thằng Minh…theo như cách nói của nó hôm qua…nó cũng yêu em…nhưng chắc là em cũng không…nên nó mới cần thời gian để nói chia tay vậy! – Tôi thấy khá khó chịu trong người khi nói đến thằng Minh, nhất là đoạn tôi nói nó yêu nàng…có lẽ là ghen…
– Hì…em mà…em thực sự…! – Mai Trang ngập ngừng.
– Thực sự gì cơ? – Tôi hỏi lại.
– Hì…thực ra em cũng có yêu Minh đâu…!
– Thật à! – Tôi giật mình.
– Anh đừng ghen nha…em không yêu nó đâu…tuy nói là người yêu nhưng thực chất như một người bạn mà thôi! – Nàng trìu mến nhìn tôi.
– Ừm…thế là phần em xong rồi…còn phần anh…! – Tôi bối rối nhìn nàng, biết ý nàng mỉm cười nói.
– Em không trách anh đâu…nhưng đó là điều đã qua rồi mà anh! – Nàng thì thầm.
– Ừm…cảm ơn em…! – Tôi cảm khái nói, thấy lòng nhẹ nhõm hẳn, cảm giác lâng lâng vì được người mình yêu tin tưởng…
– Hì…không có gì ạ! – Nàng ôm lấy tôi thì thầm.
Tôi xoa nhẹ đầu nàng, thở dài rồi nói:
– Ngọc…theo như hôm qua anh thấy thì…Ngọc cũng yêu anh…! – Tôi chợt ngừng lại khi thấy nàng nhăn mặt.
– Em ghen à? – Tôi nhẹ véo má nàng một cái.
– Hì…vâng…nhưng anh nói tiếp đi! – Nàng mỉm cười rồi đẩy đẩy vào tay tôi.
– Ngọc cũng yêu thằng Minh nữa…không hiểu thế nào nữa…nhưng anh đã quyết định rồi!
– Quyết định gì vậy anh? – Nàng hỏi, dù tôi biết thừa là nàng đã đoán được câu trả lời.
– Anh…sẽ chia tay với Ngọc…còn em…chia tay với thằng Minh…!
– Hì…bao giờ thì thực hiện hở anh?
– Ừm…theo em thì bao giờ nên làm? – Tôi nhìn thẳng vào nàng.
– Hì…theo em…ta nên làm ngay hôm nay đi anh…! – Nàng ngẩng đầu lên, dịu dàng nói.
Tôi nhíu mày suy nghĩ. Không phải là tôi không muốn chia tay ngay hôm nay…tôi muốn ở bên nàng sớm được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu… Nhưng cái chính là tôi cũng nghĩ đến người kia… Họ cũng yêu chúng tôi…với lại giờ cũng sắp hết học kì rồi…nếu chia tay ngay bây giờ…hoàn toàn có thể ảnh hưởng đến việc học của hai người…tôi không thích điều đó một chút nào…
Chỉ còn một tuần nữa là bắt đầu thi học kì…tôi cũng chưa muốn chia tay ngay…sợ làm ảnh hưởng đến người kia…
Với lại nếu chia tay ngay hôm nay, thằng Minh và em Ngọc sẽ biết ngay tôi là đứa khởi xướng vụ này, vì tôi đã nhìn thấy hai người họ tình cảm với nhau… Điều tôi lo là thằng Minh…nó đang yêu Trang mà…sau khi chia tay không cẩn thận nó lại làm hại nàng thì… Tôi biết nó không từ bất cứ việc gì… Vì vậy, tôi thở dài rồi nói:
– Trang…anh nghĩ thế này…!
– Gì ạ? – Nàng thắc mắc.
– Có lẽ…ngay hôm thi học kì xong…ta sẽ nói lời chia tay với người kia…!
– Ơ…sao lại phải đợi lâu vậy ạ? – Nàng ngạc nhiên, nhưng tôi đã cúi xuống, đặt lên môi nàng một nụ hôn dài…cảm giác thật tuyệt vời…
Rời nhau ra, tôi thì thầm:
– Em có tin anh không?
– Dạ…tất nhiên rồi ạ! – Mai Trang ngả vào lòng tôi nói nhỏ.
– Ừm…vậy em sẽ đợi anh chứ?
– Dạ…tất nhiên rồi ạ…em yêu anh mà! – Nàng nhẹ nhàng đáp lại.
– Ừm…anh cũng yêu em…thế nên kế hoạch như vậy nhé…! – Tôi gật đầu.
– Hì…em đồng ý…vậy trước tết ta sẽ công khai chuyện này chứ? – Nàng phụng phịu.
– Ừm…đồng ý…! – Tôi mỉm cười.
– Giờ em phải làm gì đây? – Nàng lo lắng.
– Em…giờ ra bên ngoài…chúng ta sẽ đối xử với nhau như những người bạn…để mọi người không nghi ngờ…nhất là hai người kia! – Tôi dặn nàng.
– Vâng…! – Trang gật đầu.
– Em…nếu có thể…em cứ đối xử bình thường với thằng Minh…sau khi thi học kì xong…em sẽ nói chia tay với thằng Minh!
– Dạ…!
– Còn anh…cũng tỏ ra bình thường với Ngọc…em đừng ghen nhé…! – Tôi ôm nàng vào lòng, áp mặt vào mái tóc của nàng thì thầm.
– Hi…em chịu điều đó lâu rồi…chắc không sao đâu anh…! – Nàng thì thầm.
– Anh xin lỗi…! – Tôi hôn nhẹ lên tóc nàng, lo lắng nói.
– Không sao đâu anh…giờ anh là của em rồi…em chỉ buồn một chút thôi!
– Ừ…sau này anh sẽ bù đắp cho em…! – Tôi rời ra, nhìn thẳng vào mắt nàng.
– Hì…anh hứa nhé…!
– Ừ! – Tôi gật đầu, cảm nhận được niềm hạnh phúc đang ngập tràn…
– Hôm giáng sinh…anh có dự định gì không?
– Anh định đưa Ngọc đi một chút…rồi sẽ đi chơi với em! – Tôi gật gù.
– Em…cũng định đi với Minh một lát…rồi đi với anh luôn! – Nàng mỉm cười.
– Ừm…hôm đó ta sẽ bàn sau nhé…giờ anh chuẩn bị về đây! – Tôi nhìn đồng hồ, hơn 9h sáng rồi.
– Ừa…hôm đó…mà thôi…! – Nàng định nói gì đó nhưng lại thôi.
– Gì hở em?
– Hì…anh tự biết là gì rồi đó…hôm đó nhớ có bất ngờ nha…!
– Ừa…được rồi…em yên tâm…! – Tôi mỉm cười, nàng đang nhắc khéo đến chuyện quà tặng đây mà…
– Hi…!
– Hãy coi như những gì mà anh kể hôm qua…em chưa hề biết nhé…hãy cư xử bình thường! – Tôi nhắc nhở.
– Hi…em nhớ mà! – Nàng gật gật đầu.
– Ừm…! – Tôi mỉm cười đứng dậy.
– Nhớ giữ liên lạc với em nha…! – Mai Trang cũng đứng dậy.
– Yên tâm…anh không quên đâu! – Tôi bật cười.
– Hì…!
– Giờ anh về nhé…em nhớ những gì anh dặn nhé! – Tôi bước xuống cầu thàng, quay lại nhìn nàng.
– Vâng…anh yên tâm…em nhớ mà! – Nàng mỉm cười.
Lúc ra đến ngoài cửa, tôi quay lại ôm lấy nàng rồi thì thầm:
– Em chịu khó một chút nha…rồi ta sẽ được bên nhau!
– Hì…em biết mà! – Nàng mỉm cười, ngước nhìn tôi.
Tôi cúi xuống…nhẹ nhàng đặt lên môi nàng một nụ hôn nữa… Nàng nhẹ nhàng ôm lấy tôi…chúng tôi trao nhau nụ hôn dài nữa…
Hạnh phúc đơn giản đó…xin hãy là mãi mãi…!