Chợt nhớ còn điều quan trọng nữa tôi muốn nói với nàng, tôi từ từ rời môi nàng, nhưng vẫn ôm chặt lấy nàng…ấm áp đến không ngờ…
– Trang…một điều nữa mình muốn nói với cậu…! – Tôi thì thầm vào tai nàng, cảm thấy người mình run lên vì hồi hộp và lo lắng
– Là gì vậy An? – Nàng ngước lên nhìn tôi…ánh mắt hạnh phúc…nhưng không được tập trung cho lắm…chắc nàng vẫn đang chìm trong giây phút vừa rồi…
– Mình…anh…yêu em! – Tôi thì thầm, rồi lùi lại, trìu mến nhìn khuôn mặt nàng đang sững sờ trước câu nói của tôi.
– A…An…An nói gì…cơ? – Trang run run hỏi lại, mắt nhìn tôi nửa như hoảng hốt nửa như lo lắng.
– Mai Trang…anh yêu em! – Tôi bình tĩnh nhắc lại.
– A…An…đừng đùa như vậy…chứ…mình…không thích đâu…! – Nàng lắp bắp nói.
– Ai bảo với em là anh đùa…điều này là sự thực…anh yêu em! – Tôi thở dài lắc đầu.
– Thật….thật…không? – Nàng run rẩy nhìn tôi, nước mắt chợt trào ra.
– Điều này là sự thực…!
– Không…phải là…An muốn mình….vui chứ…? – Nàng đưa tay che miệng, ngăn lại tiếng nấc nghẹn.
– Không hề…anh thực sự yêu em…! – Tôi lắc đầu, nắm lấy bàn tay của nàng, rồi cúi xuống hôn lên môi nàng.
– Mình…em…! – Trang lắp bắp rồi chợt…nàng ngã vật xuống giường…
– Chậc…mới thế mà nàng đã xỉu rồi! – Tôi lẩm bẩm, mỉm cười nhìn nàng.
Thở dài…không hiểu bao giờ nàng mới tỉnh lại nữa…Tôi lại lấy chăn đắp lên người nàng thật cẩn thận, rồi bước xuống dưới nhà, mang chiếc bánh lên phòng ngủ…để lát nữa chúng tôi còn ăn…cả buổi tối ăn mỗi mấy miếng bánh nên giờ tôi khá đói.
Chợt thấy trong người khá mệt, tôi lên phòng của nàng, nhưng không dám ngủ chung vì sợ nàng lây ốm nên tôi ra ghế ngồi đọc sách…rồi ngủ gục lúc nào không hay…
Bất chợt…một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người…tôi giật mình tỉnh giấc… Mai Trang đã tỉnh lại, nàng đang đắp chăn cho tôi rồi vội vàng quay mặt đi…nàng đang khóc… Nàng lặng lẽ đến đứng bên cạnh cửa ban công, nhìn ra bên ngoài…
Lấy làm lạ, tôi mở mắt ra, đặt chiếc chăn xuống ghế rồi từ từ lại gần Trang…
– Trang…sao em khóc vậy? – Tôi thì thầm.
Nàng giật mình quay lại, khuôn mặt đẫm nước mắt, nàng thổn thức:
– Anh thôi ngay trò đùa này đi…!
– Đùa gì? – Tôi ngạc nhiên hết mức, chẳng lẽ nàng không tin tôi hay sao.
– Anh biết tôi yêu anh thế nào…anh lại còn đùa nữa là sao?
– Đây là thực mà! – Tôi từ tốn giải thích…
– Thật ư? Hay là anh chỉ cố làm tôi vui trong ngày sinh nhật…rồi ngày mai lại bỏ mặc tôi? – Nàng nấc lên, quay mặt ra phía cửa.
– …..! – Tôi ngơ ngác.
– Chắc anh thương hại tôi chứ gì…! Tôi không cần cái điều đó…!
– Nhưng…!
– Lúc nghe anh nói…anh yêu tôi…lúc đó tôi cứ như một đứa ngốc…ngập tràn trong hạnh phúc…!
– …..!
– Nhưng sau nghĩ lại…tôi thấy anh không bao giờ dám làm điều đó thực sự đâu! – Nàng nấc nghẹn, áp mặt vào cửa kính mà khóc.
– …..! – Tôi cảm thấy nàng nói đúng…dù điều đó khiến tôi khá đau lòng…nàng không tin tôi…
– Chỉ là đùa trong ngày sinh nhật chứ gì?
– ……!
– Tôi không thích đùa giỡn kiểu đó…hức…!
– ……!
– Anh có biết…anh đùa như vậy…khiến tôi đau lắm không hả! – Nàng quay sang nhìn tôi, ánh mắt đầy uất ức và giận dữ…
– Nghe mình nói…! – Tôi thở dài, dùng lại cách xưng hô bạn bè để nói với nàng.
– Hay…anh còn mục đích gì khác? Anh thỏa thuận với ai…với Minh à? – Trang nấc lên.
– Không…nghe mình…! – Tôi lắc đầu.
– Anh định để tôi chết vì tuyệt vọng…rồi đưa Minh vào thế chỗ…trong khi anh vui vẻ bên người khác à?
– Trang…nghe mình đi…! – Tôi bắt đầu nóng mặt, quát lên.
– Anh về đi…đừng bao giờ nhìn tôi nữa…! – Nàng cũng hét lên, nhìn tôi tóe lửa rồi quay mặt đi…òa khóc…
Tôi thở hắt ra…nàng không tin tôi thì tôi cũng không bắt ép…những điều nàng nói ra khiến tôi bị tổn thương khá nhiều… Tuy nhiên tôi vẫn cố gắng nói…
– Trang…quả thực mình rất thất vọng về cậu…!
– …..! – Nàng ngước lên nhìn tôi.
– Cậu có biết những điều cậu nói ra khiến mình tổn thương thế nào không?
– …..!
– Cậu không tin mình ư…không nghĩ rằng mình thật lòng với cậu ư?
– …..!
– Cậu…cậu…mình không còn gì để nói với cậu nữa…! – Tôi thấy nghèn nghẹn ở cổ họng, nhìn nàng đầy thất vọng.
– …..! – Nàng ngơ ngác nhìn tôi.
– Mình đã nghĩ…sẽ là người che chở và bảo vệ cho cậu…sẽ là người yêu cậu…từ ngày hôm nay…!
– …..!
– Vậy mà…cậu lại…!
– An…! – Nàng run run nói, nhưng tôi đưa tay ra dấu ngăn lại.
– Mình đã muốn được yêu cậu…vậy mà…!
– …..!
– Nếu cậu đã không tin…thì mình cũng chẳng còn gì để nói nữa…tất cả…kết thúc…! – Tôi lắc đầu…quay người đi…lòng đau như cắt…
– …..!
– Thôi…mình về đây…chào cậu…! – Tôi thở dài rồi quay người bước ra khỏi phòng, mặc kệ nàng phản ứng thế nào… tôi không cần nữa…người tôi yêu thật lòng không tin tôi thì còn gì nữa…
Nhưng…nếu chuyện kết thúc ở đó…thì tôi đã chẳng có những sóng gió sau này…
Tôi vừa bước ra khỏi cửa thì…
– An…đừng đi…! – Mai Trang hét lên, rồi nàng chạy đến và…ôm chầm lấy tôi từ phía sau…nước mắt lăn dài…
– huhu…em xin lỗi…anh đừng bỏ em…hức…! – Nàng nấc lên, ôm chặt lấy tôi.
– …..! – Tôi thở dài.
– Em xin lỗi…em là đồ ngốc…anh đừng đi…huhu…! – Trang thổn thức.
– …..!
– Anh…tha lỗi cho em nha…hức…huhu…xin đừng bỏ em lại…!
Tôi chỉ im lặng…không biết nên nói gì nữa…dù sao thì lòng tôi cũng thấy nhẹ nhõm hẳn đi…niềm vui cũng sắp đến rồi đây…có lẽ tôi giữ lấy cơ hội này…đừng để nó tuột mất…
Xoay người lại, tôi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng đang đẫm nước mắt, nhẹ nhàng đưa tay gạt đi giọt nước mắt đang lăn xuống má, tôi thì thầm…
– Anh…em đừng khóc nữa…anh không giận đâu!
– Thật hở anh…hức…? – Nàng ngước nhìn tôi.
– Ừ…là thật…em có tin anh không? – Tôi hỏi lại.
– Em tin anh…em tin anh mà! – Nàng ôm tôi chặt hơn nữa.
– Thôi được…anh sẽ không bỏ em lại đâu…! – Tôi mỉm cười…
– hức…anh hứa nha…!
– Ừ…anh hứa với em đó! – Tôi gật đầu.
– hức…hi…anh…! – Nàng quệt nước mắt, nũng nịu nói nhỏ.
– Gì hở em? – Tôi thì thầm.
Nàng không đáp, đặt một ngón tay lên môi tôi… Mỉm cười…tôi nhìn thẳng vào mắt nàng…tôi thấy được…niềm hạnh phúc vô tận của nàng…niềm vui và phấn khích… Và rồi thật chậm…tôi cúi xuống và hôn lên môi nàng…nàng im lặng…đáp lại nụ hôn của tôi một cách nồng nhiệt…
Hai chúng tôi cứ đứng hôn nhau như vậy…còn gì hạnh phúc hơn được ôm và hôn người mình yêu nhất… Môi nàng mềm mại và ươn ướt…tôi hôn mãi mà không biết chán…
Rời môi nàng ra…tôi định nói lời yêu nhưng nàng đã nhanh hơn tôi:
– Em yêu anh…! – Nàng thì thầm khe khẽ, dụi đầu vào ngực tôi.
– Anh yêu em! – Tôi mỉm cười.
– Anh…! – Nàng lại nói nhỏ.
– Gì vậy em?
– Em buồn ngủ quá…!
– Ừ…anh cũng vậy…! – Tôi gật đầu.
– Ngủ với em nha…!
– Em không sợ anh làm gì chứ? – Tôi nheo mắt hỏi.
– Hì…em tin anh sẽ không làm gì em đâu! – Nàng mỉm cười.
– Thật hở…?
Nàng gật gật đầu, mỉm cười ôm lấy tôi…
– Vậy em xem đây! – Tôi cười rồi vòng tay bế nàng lên.
– Hì…thích quá anh ơi…nhưng em ngượng lắm! – Nàng đỏ mặt nói thật nhỏ, nhưng vẫn tựa đầu vào vai tôi nằm im.
– Ngượng gì mà ngượng…! – Tôi đặt nàng xuống giường.
– Hì…!
Nàng kéo tôi nằm xuống cùng, lấy chăn chùm lên người hai đứa rồi vòng tay ôm tôi thật chặt:
– Hì…ấm quá…! – Mai Trang khẽ.
– Em ơi…để anh bỏ bớt áo đã…nóng quá! – Tôi lắc đầu cười trừ, ngồi dậy bỏ cái áo khoác ngoài ra, treo lên cái mắc ở ngay cạnh giường nàng rồi nằm xuống…
Vòng tay ôm nàng vào lòng, để đầu nàng kê lên tay tôi, cả hai đứa im lặng nhìn nhau…
– Anh…còn chuyện với…Ngọc thì tính sao? – Nàng đưa một tay lên áp vào má tôi.
– Anh đã suy nghĩ hết rồi…sáng mai dậy anh sẽ bàn với em! – Tôi mỉm cười.
– Cả với Minh nữa…em sợ…chúng ta…! – Nàng ấp úng, nhưng tôi đã chủ động hôn nàng một cái, rồi thì thầm:
– Em yên tâm…anh sẽ bảo vệ em…dù có chuyện gì đi chăng nữa!
– Hì…!
– Mà…lúc nãy bố mẹ anh gọi…em nói gì vậy? – Tôi thắc mắc.
– Hì…em nói là anh đi dự sinh nhật ở nhà bạn…nhưng trời mưa quá nên xin phép ngủ qua đêm…! – Nàng cười.
– Vậy hở? Bố mẹ anh có nói gì không?
– Dạ…bố mẹ anh chỉ nói là sáng mai nhớ nhắc anh về sớm thôi…hai bác cũng dễ tính thật anh à! – Nàng ngoan ngoãn đáp.
– Ừ…! – Tôi mỉm cười.
Cầm lấy tay nàng, tôi xoa xoa những ngón tay bị bỏng, thương nàng quá…
– Em bị bỏng khi làm bánh à?
– Vâng…tại em chưa quen…!
– Chưa quen sao em còn làm?
– Hì…vì sinh nhật em mà…với lại có người yêu em ở đây…em cũng muốn…trổ tài một chút! – Nàng ôm chặt lấy tôi.
– Ra vậy…tội quá…!
– Nhưng…bánh không được ngon mà…sao anh lại thấy ngon vậy?
– Anh không biết nữa…có lẽ vì bánh của người yêu mình nên ngon hơn bình thường!
Nàng im lặng…mỉm cười, rồi chủ động hôn tôi…một nụ hôn dài nữa…
– Thôi ngủ đi cô bé…sắp sáng rồi đó! – Tôi vội nhắc nhở.
– Hì…em ngủ đây…sáng mai anh đánh thức em nha! – Nàng mỉm cười, rồi áp mặt tay tôi ngủ.
– Yên tâm…ngày mai còn nhiều việc lắm đây! – Tôi thở dài.
– Hì…kệ đi…anh ngủ đi nào! – Nàng nói.
– Ừ…! – Tôi im lặng…rồi dần dần chìm vào giấc ngủ…
Ngày sinh nhật của nàng…tôi đã có được những gì mình muốn…giờ chỉ còn những khó khăn mà chúng tôi phải vượt qua…để đến được với nhau…