Sau nụ hôn của nàng, tôi lơ ngơ như người mất hồn. Trông thấy tôi như vậy, nàng bật cười:
– Hì…An chết sững người rồi kìa!
– Đâu mà…! – Tôi bối rối chữa thẹn.
– Blêu…trông mặt cậu kìa! – Nàng thè lưỡi trêu tôi.
– Hừ…! – Tôi vờ khó chịu, cầm một miếng bánh khác định trả thù.
– Hì…vô tư đi…! – Nàng nhắm mắt lại khi tôi đưa chiếc bánh lại gần…
Bất chợt, nhói lên một cái, tôi cảm thấy khó thở… Đầu nhức khủng khiếp, cả người lại nóng ran lần nữa… Tôi không để ý lúc mình đang cầm cái bánh lại gần nàng thì cơn đau đầu ập đến, tôi chỉ kịp đặt miếng bánh xuống, ôm lấy đầu rồi ngã vật xuống sàn…
– Ủa…An đâu rồi? – Nàng vẫn đang nhắm mắt, chưa biết gì…
– Trang…! – Tôi cố gắng nói, thấy đầu nhức khủng khiếp…người vã mồ hôi…
– An…cậu sao vậy? – Mai Trang hốt hoảng nhìn tôi, nàng vội vàng lại gần và ngồi xuống cạnh tôi.
– Mình…nhức đầu quá! – Tôi thều thào.
– Để mình xem…! – Nàng vội vàng đưa tay lên trán tôi, rồi vội rụt lại.
– Trán cậu nóng quá…chắc là cảm lạnh rồi! – Trang cuống lên nhìn tôi.
– Vậy à?
– Ừ…đợi mình một chút…! – Nàng vội vàng đi vào bên trong bếp.
Tôi cố gắng hết sức, gượng ngồi dậy và nằm xuống cái ghế salon. Đầu vẫn nhức…tôi thấy mọi thứ cứ lâng lâng…mờ ảo không thực…
Nàng trở ra, cầm theo một viên thuốc và một cốc nước… Đỡ tôi ngồi dậy, nàng đưa thuốc cho tôi…
– An…cậu uống đi…!
– Ừ…! – Tôi nuốt viên thuốc, thấy cổ rát buốt…
Đặt cốc nước xuống bàn, nàng ngồi xuống ngay cạnh và lo lắng nhìn tôi:
– An…cậu thấy thế nào?
– Mình thấy ổn…au! – Tôi đang thở ra, định nói hết câu thì cơn đau lại ập đến, tôi ôm chặt lấy đầu.
– An…cậu đừng bị sao nha…! – Nàng nhìn tôi, mím chặt lấy môi, nước mắt lại lăn dài trên má….
Tuy đang rất đau, nhưng tôi vẫn cố với tay ra, quệt đi nước mắt của nàng…
– Trang…đừng…au..! – Đầu lại nhói lên, tôi thấy đau khủng khiếp…tôi thấy khỏ thở vô cùng…
– huhu…mình xin lỗi…mình không làm được gì nữa…! – Nàng nhìn tôi rồi bật khóc.
– Trang…đừng như vậy…mình sẽ ổn thôi…! – Tôi thều thào nói, cơn đau cũng đã bớt đi phần nào, nhưng cảm giác mờ ảo ngày càng rõ hơn.
– huhu…tại mình hậu đậu…bất tài…nên không thể làm được gì hơn cho cậu…hức…!
– …..!
– Mình xin lỗi…huhu! – Nàng gục đầu xuống tay tôi òa khóc.
– Trang…đừng…mình sẽ ổn thôi…sẽ ổn thôi…không phải lỗi của cậu…! – Tôi nhẹ nhàng nói, rồi dần dần chìm
vào giấc ngủ…
Kịp nhìn thấy nàng ngẩng đầu lên, sợ hãi nhìn tôi thiếp đi…
Trong giấc mơ…tôi đã thấy cảnh tôi và nàng đang cùng đứng lặng đi…ngắm cảnh hoàng hôn ở trên đỉnh núi… Tôi quay sang, nàng đang mỉm cười hạnh phúc…
– Trang…cậu thấy hạnh phúc chứ?
– Tất nhiên rùi…mình có cậu rồi mà! – Mai Trang mỉm cười, ôm lấy một bên tay tôi.
– Hì…mình cũng thấy vậy…! – Tôi ở đó…gật đầu cười, rồi vòng tay ôm nàng vào trong lòng…
– Mặc cho gió có lạnh đến đâu…chỉ cần chúng tôi có nhau…là đủ rồi…! – Tôi trong giấc mơ thì thầm vào gió…gió mang đi khắp nơi…
Giật mình tỉnh dậy, mọi thứ xung quanh tôi đều tối om…
– Chẳng lẽ mình…? – Tôi sợ hãi nghĩ thầm…nhưng chỉ một lát sau…mọi thứ lại dần hiện lên trong bóng tối.
Mai Trang đã tắt hết đèn, chỉ còn một chút ánh sáng từ bên ngoài cửa hắt vào… Tôi đã thấy đỡ mệt hơn, đầu tuy vẫn còn hơi nhức nhưng cũng đã đỡ hơn rất nhiều. Trán tôi đang được đặt một cái khăn chườm, tay phải tôi đang nằng nặng…
Quay sang nhìn…tôi không biết nên vui hay nên buồn nữa…
Nàng đang nằm ngủ gục trên tay tôi, gương mặt xinh đẹp đang chìm vào giấc ngủ…trông thật đáng yêu…nàng như một chú mèo con vậy… Chắc nàng mệt quá nên thiếp đi rồi…
Tôi quay người sang bên phải, đưa tay trái vén nhẹ tóc nàng qua một bên…Nàng thật xinh…thật dễ thương…nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng…tôi lại thấy rạo rực trong người… Nhưng quan trọng hơn…khi ở gần nàng…tôi thấy trong lòng có một cảm giác gì đó…rất ấm áp…bình yên…thanh thản…
Hình ảnh của Như Ngọc lại hiện ra…nhưng lần này nó đã không còn như trước nữa… Tôi mỉm cười…hình bóng của em ấy đã không còn đủ sức để ngăn lại tình cảm thực sự của tôi nữa rồi… Giờ đây…điều ngăn cách giữa tôi và Mai Trang…chỉ còn chính bản thân tôi nữa mà thôi…
Nhớ lại lời thằng Minh đã từng nói với nàng…tôi là đứa trọng danh dự của bản thân hơn là hạnh phúc thực sự của mình…có thể chỉ vì điều đó mà tôi với Mai Trang không thể đến được với nhau…
Quyết định là ở tôi…
Liệu có nên chia tay Như Ngọc…để tiến đến với Mai Trang hay không? Có quá phũ với em ấy hay không? Nhưng…rõ ràng là…Như Ngọc…em ấy mới chỉ nghe có vài lời của thằng Minh mà đã sẵn sàng hôn nó rồi…vậy là em ấy có tình cảm với hắn…với kẻ thù của tôi…
– An ơi…! – Giọng nói dễ thương của Trang vang lên, nàng vẫn đang ngủ say…chợt mỉm cười…nói thật nhỏ…
– Chắc em ấy lại mơ điều gì đó…về…! – Tôi nằm nghĩ thầm…tất nhiên…chỉ về tôi mà thôi…
– Mai Trang…cậu…sao lại yêu mình nhiều đến vậy? – Tôi lẩm bẩm, tay vuốt nhẹ má của nàng…
– ….! – Nàng vẫn ngủ say…
– Có lẽ…mình cần thay đổi…! – Tôi thì thầm, tay vẫn vuốt nhẹ má nàng…ấm áp…
– ….!
– Có lẽ…mình sẽ thay đổi…trong ngày hôm nay…!
– …..!
– Mình mặc kệ tất cả…mình sẽ thay đổi! – Tôi cảm thấy nhuệ khí hừng hực trong lòng, một quyết tâm không ai có thể cản được.
Tôi để nàng gối đầu lên ghế, gượng ngồi dậy… Mới có 1h sáng…bên ngoài trời vẫn đang mưa…nhưng nhỏ dần… Điện thoại tôi có một cuộc gọi đến…của bố mẹ tôi…chắc là nàng đã trả lời rồi… Nàng có thể hơi hậu đậu…nhưng luôn chu đáo và biết quan tâm đến người khác…đó là điều tôi rất cần ở người yêu mình…Có thể cô ấy chưa khéo…nhưng cô ấy chân thành…đó mới là điều quan trọng…
Về khoản này…tất nhiên là Mai Trang vượt xa Như Ngọc…nàng đã chứng tỏ được…mình là một người rất quan tâm đến mọi người…đặc biệt là…
Tôi thở dài…không thể để nàng ngủ ngồi ở trong phòng khách như vậy…rất không thoải mái… Tôi định gọi nàng dậy…nhưng thấy nàng ngủ say quá…tôi cũng không nỡ đánh thức… Tôi đành lại gần nàng, nhẹ nhàng…tôi tháo chiếc bốt mà nàng đang đi ra, cất nó vào một góc. Rồi thật cẩn thận, tôi đỡ phần lưng và hông nàng, để nàng nằm trên tay tôi, rồi tôi bế nàng lên trên gác…
Tôi để Trang tựa đầu vào vai tôi, tay và chân nàng buông thõng…nàng ngủ yên trong vòng tay của tôi…nhẹ nhàng…hơi thở của nàng chầm chậm phả vào cổ tôi…
Dịu dàng…thật chậm, tôi bế cô nàng mặc váy hồng này lên gác…nhiều lúc tôi phải dừng lại một chút vì đầu cứ nhói lên…Đôi lúc tôi phải nhắm mắt lại, tựa nhẹ đầu tôi vào đầu Mai Trang…để cơn đau dịu bớt…tôi mới tiếp tục đi lên…
Nhìn nàng ngủ yên trong vòng tay tôi…tự dưng lòng tôi…một nỗi xúc động lại dâng trào…
Thương nàng quá…phải ở một mình…không có ai để trò chuyện…không có người thân để chia sẻ với mình lúc cô đơn…không có ai để an ủi lúc nàng buồn…nàng chỉ có một mình…
Giây phút đó…tôi có thể thề rằng tôi sẽ làm tất cả mọi thứ…chỉ để cho nàng được vui…được hạnh phúc…kể cả việc phải bỏ Ngọc đi chăng nữa…Tôi hoàn toàn có thể làm được…chỉ cần nàng không khóc nữa…
Mỉm cười…cuối cùng cũng đến phòng của nàng rồi… Tôi đẩy nhẹ cửa ra và bước vào trong phòng. Cả căn phòng tối om…tôi bật cây đèn ngủ lên…Ánh sáng dịu nhẹ của chiếc đèn lan tỏa khắp phòng…
Tôi từ từ đặt Mai Trang xuống giường, để nàng nằm thoải mái nhất, rồi lấy cái chăn đắp lên trên… Sau khi đảm bảo là nàng đã ấm áp trong chiếc chăn…Tôi ra bàn học của nàng rồi ngồi xuống…
Ngay phía trước của bàn học…có đặt hai khung ảnh… Một là của cả gia đình nàng…Bố mẹ nàng và nàng đang mỉm cười trong bức ảnh…nàng trông khá nhỏ…chắc chỉ tầm vài tuổi…
Và một khung ảnh nữa…nếu một hôm khác tôi vào đây thì chắc sẽ rất ngạc nhiên và sững sờ…có thể là sốc nữa…nhưng hôm nay thì không…tôi chợt mỉm cười thanh thản…là ảnh của tôi…
Bức ảnh khá đẹp…có thể là ảnh của tôi hồi đầu năm học…trong chiếc áo sơ mi màu trắng…Nhưng cái tôi chú ý nhất là ở phía dưới bức ảnh…là chữ của nàng…
“Biết bao giờ anh mới là của em…An ơi?”
Đọc xong câu này…tự dưng tôi thấy khóe mắt mình cay cay…rồi một giọt nước mắt rơi xuống…
Tôi mím chặt môi, quay qua nhìn nàng đang nằm ngủ yên…rồi quay lại nhìn bức ảnh… Tôi không ngờ nàng yêu tôi nhiều đến như vậy…chuyện này cứ như trong phim vậy…không thể ngờ được…nó lại xảy ra ở đây…và với tôi…
Ngay lúc này đây…trái tim tôi thôi thúc tôi mãnh liệt…
– Mình cần nói cho nàng biết một điều…mình cũng yêu nàng đến nhường nào…!
Tôi vẫn để chiếc đèn bàn được bật, đi qua giường nàng, mở cửa ban công và đi ra bên ngoài…
Gió lạnh ùa vào khiến tôi run rẩy vì lạnh…trời lạnh ghê gớm…nhiều hạt mưa còn hắt vào người tôi…lạnh hơn nữa…
Nhưng lúc này đây…trước một sự việc quan trọng đến như vậy…người tôi nóng rực…một phần vì tôi đang bị sốt…một phần cũng là do tôi đang hồi hộp… Chợt nhớ ra là mình đang bị cảm lạnh, tôi vội vàng bước vào trong rồi đóng cửa lại…
Ngồi xuống bên giường của nàng, tôi nhẹ nhàng đặt tay lên má nàng, rồi nhẹ nhàng gọi nàng dậy.
– Trang ơi…!
– …..! – Nàng vẫn nằm im.
– Trang ơi…dậy đi nào! – Tôi đập nhẹ vào tay nàng, đồng thời ngồi hẳn lên trên giường…
– Hở…mà…An à? – Mai Trang mắt nhắm mắt mở nhìn tôi.
– Ừ…mình đây! – Tôi nhẹ nhàng đáp…có lẽ đây sẽ là những giây phút cuối cùng tôi dùng cách xưng hô bình thường với nàng…
– An…cậu đang sốt cơ mà…? – Nàng vội tỉnh ngủ, đưa vội tay lên trán tôi rồi nhìn tôi hốt hoảng.
– Không sao…mình đỡ hơn rồi…! – Tôi nhẹ nhàng giữ tay nàng lại, bình tĩnh nói, dù người tôi đang bắt đầu run vì hồi hộp.
– Mà sao…mình lại ở trên phòng vậy? Lúc nãy mình đang nằm ở dưới phòng khách cơ mà? – Trang nhìn xung quanh ngơ ngác…
– Mình bế cậu lên đây mà…!
– Thật hở? – Nàng đỏ ửng mặt nhìn tôi.
– Ừ…thấy cậu nằm dưới kia không thoải mái lắm…nên mình bế cậu lên đây…! – Tôi vẫn vừa cười vừa nói.
– Thật…à? – Nàng càng đỏ mặt hơn, bối rối nhìn đi chỗ khác…
– Tất nhiên là thật rồi! – Tôi gật đầu, vẫn giữ lấy một tay nàng.
– Hì…vậy An nằm đây nghỉ đi…mình xuống dưới nhà cũng được…! – Mai Trang ngượng ngùng nói, nhưng tôi đã nắm lấy hai tay của nàng, rồi nhìn sâu vào đôi mắt của nàng…
– ….!
– Gì vậy An…? – Nàng đỏ mặt nhìn tôi.
– ….! – Tôi im lặng, đưa mắt nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp của nàng, rồi mỉm cười.
– An…cậu…làm gì vậy…mình…! – Nàng lo lắng nhìn tôi.
Tôi lắc đầu, thì thầm nói:
– Trang…yên lặng nào…!
– Ừa…! – Trang ngại ngùng nhìn tôi…
Khoảng lặng xuất hiện…lần này nó cực kì quan trọng…hai chúng tôi im lặng nhìn nhau…và rồi…mọi lần nàng đều đã chủ động rồi…lần này sẽ đến lượt tôi…
Tôi ngồi thật sát vào nàng, một tay kéo nàng vào lòng, một tay từ từ đưa lại gần khuôn mặt của nàng…
– An…? – Nàng nói thật nhỏ, hai tay định đẩy tôi ra…nhưng lại thôi…và nàng vòng tay qua cổ tôi, kéo sát lại gần…
Nàng định kề môi sát vào môi tôi…nhưng tôi đã đẩy ra…
– Sao…? – Nàng sững sờ…nhưng không kịp thắc mắc gì thêm…tôi đã mỉm cười cúi xuống và…hôn nàng…
Cảm giác tuyệt vời nhất đó lại xuất hiện…nó đã xuất hiện nhiều lần…nhưng lúc nào với tôi…điều đó cũng mới mẻ …lâng lâng trong hạnh phúc…ngập tràn tình yêu thương mãnh liệt… Nụ hôn lần này kéo dài hơn tất cả mọi lần khác…nhiều lúc nàng định rời ra…nhưng tôi đã nhẹ nhàng giữ nàng lại…
Vòng tay ôm chặt nàng vào lòng…cảm nhận niềm hạnh phúc tuyệt nhất của tôi…Lần này thì không còn điều gì có thể ngăn được tôi hôn nàng nữa…
Đúng vậy…không còn điều gì nữa…