Dòng hồi tưởng của tôi vẫn tiếp tục diễn ra…
Nhớ lần nàng phải vào viện…tôi đã ngồi ngủ ngay trong phòng bệnh của nàng…đã từng thức trắng đêm sau một lần nàng nhường chăn cho tôi…Tôi đã từng đưa nàng đi chơi…tôi thực sự vui lắm khi thấy nàng bình phục…
Rồi lần hai chúng tôi đi xe bị tai nạn, nàng đã khóc…khi thấy tôi bị thương nhiều…đã tận tình băng bó cho tôi…và nàng lại rơi nước mắt…khi nhìn lại đoạn phim mà em Ngọc đã quay…
Và trải qua biết bao nhiêu chuyện khác nữa…hai chúng tôi đều đã từng đi bên nhau…mà không một ai nhận ra được điều đó…Hai đứa đều tưởng…người kia chỉ là bạn của mình mà thôi…
Cho đến hôm sinh nhật thằng Minh…lần đầu tiên tôi nhận ra…chúng tôi đã vượt xa mức tình bạn bình thường…hơn cả mức bạn thân…chúng tôi dường như đã yêu nhau mà không một ai nhận ra…
– Trang…! – Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, cảm giác thân thương…chỉ có ở nàng…
– An…? – Nàng thở ra, mắt vẫn nhìn tôi.
– Mình xin lỗi cậu về hôm sinh nhật thằng Minh…! – Tôi thẫn thờ đáp…vẫn tiếp tục hồi tưởng.
– Vụ đó…bọn mình giải quyết hôm trước rồi mà! – Trang buồn buồn nói.
– Không…mình thực sự rất hối hận về những điều đã nói hôm đó…!
– …..!
– Chắc là Trang đau lắm…mình xin lỗi nhé…! – Tôi nhẹ nhàng nói.
– …..! – Nàng nhìn tôi, mắt lại rưng rưng.
– Kìa…đừng khóc mà…mình xin lỗi rồi…Trang…đừng buồn nữa…!
– …..!
– …nhé? – Tôi nhìn sâu vào đôi mắt của nàng.
Nàng im lặng nhìn tôi, nước mắt lại lăn xuống đôi má…Nàng đã khóc bao nhiêu lần vì tôi rồi chứ? Sao tôi lại vô tâm đến như vậy…coi như là không biết gì cơ chứ…!
Đưa tay lau nước mắt đang lăn trên má nàng, tôi thì thầm:
– Trang…đừng khóc nữa…!
– Ừ…híc…! – Nàng mỉm cười, từ từ thấm nước mắt rồi quay sang chiếc bánh.
– Sinh nhật cậu mà…phải vui lên chứ! – Tôi thanh thản nói.
– Ừ…! – Nàng gượng cười.
– Giờ cậu thắp nến đi…! – Tôi nhìn vào chiếc bánh…trông cũng khá đẹp mắt…nàng chỉ cắm vài chiếc nến để tượng trưng…
– An…cậu giúp mình đi…! – Mai Trang nói nhỏ.
– Đây…mình quên mất! – Tôi quên mất là que diêm lúc nãy mình vừa quẹt xong đã cháy hết trong lúc tôi hồi tưởng…
– Hì…! – Nàng mỉm cười.
Tôi bối rối lấy một que diêm khác ra, quẹt lên rồi đốt từng cây nến. Chiếc bánh trông rực rỡ và lung linh hẳn lên. Nàng nhìn tôi, mỉm cười hạnh phúc:
– Hì…!
– Cậu cười gì vậy…? – Tôi bối rối.
– Không có gì đâu mà…An đừng để ý! – Nàng đỏ mặt quay đi.
– Rồi…giờ mình…làm gì đây? Hát một bài nhỉ? – Tôi nhìn quanh.
– Hở…cậu định hát bài gì? – Nàng ngơ ngác.
– Mình…sẽ hát tặng cậu…một bài…được không? – Tôi ngượng ngùng nói…quả thực tôi chưa hát cho ai nghe bao giờ…không hiểu có hay không nữa…
– Oa…cậu hát đi…! – Nàng vỗ tay nhìn tôi.
– Ừm…e hèm! – Tôi hắng giọng, rồi bất đầu hát…
“Happy birthday to you, Happy birthday to you, Happy birthday, Happy birthday, Happy birthday to you…!…”
Bài hát còn dài…tôi cứ hát thật chậm, nàng thì chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại bật cười khi tôi bị lạc giọng hay không thể lên được…Cuối cùng…bài hát cũng kết thúc…
Nàng vỗ tay, ánh mắt nhìn tôi đầy trìu mến…
– An…cậu hát hay lắm!
– Mình…hát bị sai mà! – Tôi thấy mặt mình nóng ran.
– Không…với mình…như vậy là hay lắm rồi! – Mai Trang lắc đầu.
– Vậy à? – Tôi gãi đầu.
– Ừ…tất nhiên rồi…!
– Vậy…mình…!
– Gì ế? – Nàng tò mò.
– Mình…chúc cậu…sẽ ngày càng xinh đẹp hơn…học giỏi hơn, đảm đang hơn và…đừng khóc nữa nhé! – Tôi bối rối nói hết câu, quay sang nhìn nàng.
– …..! – Nàng im lặng.
– Sao vậy…?
– Không có gì…chỉ là mình thấy vui thôi! – Nàng lắc đầu.
– Ừa…!
– Hì…cảm ơn cậu nhiều lắm…! – Trang nhẹ nhàng ôm lấy tôi, cười thật xinh.
– Ừ…cậu thổi nến đi…! – Tôi từ từ rời nàng ra, mỉm cười.
– Ừa! – Nàng gật nhẹ đầu, từ từ thổi tắt từng cây nến một.
Duy chỉ có một cây nến ở chính giữa chiếc bánh là mãi không tắt, nàng thổi thế nào nó cũng không thể tắt được.
Tôi bật cười nhìn mặt nàng đỏ lựng lên vì ngượng…
– Sao cây nến này không tắt được nhỉ? – Nàng ngượng ngùng nói.
– Hì…mình biết tại sao rồi! – Tôi mỉm cười.
– Hở…sao vậy An? – Nàng níu tay tôi.
– Thổi cùng mình đi…nó sẽ tắt được đấy! – Tôi gật gù.
– Vậy à? – Nàng bối rối.
– Ừ…nào chuẩn bị nha…!
Nàng gật đầu, chăm chú nhìn vào cây nến.
– 1,2,3…thổi nến! – Tôi cúi xuống và thổi nó, nàng cũng bắt chước tôi…và cuối cùng…cây nến cũng đã tắt…
Cả hai chúng tôi đều không hẹn mà ngước lên nhìn nhau, rồi mỉm cười…
“Khoảng khắc đó…chúng ta như đã hiểu nhau hơn…và quan trọng…chúng ta đã sẵn sàng…!”
Trong lúc nàng cắt bánh ra, tôi tranh thủ hỏi thăm về chiếc bánh:
– Trang nè!
– Hở?
– Bánh này trông lạ nhỉ? Cậu mua ở đâu thế?
– Hì…mình không có mua…!
– Là sao? – Tôi ngạc nhiên.
– Bánh mình tự làm đấy! – Nàng mỉm cười.
– Thế à…liệu có ngon không? – Tôi nheo mắt nhìn cái bánh.
– An ăn thử xem…! – Nàng đưa tôi một góc của chiếc bánh, nhưng tôi lắc đầu.
– Cậu trước đi…!
– Ừa…! – Nàng gật đầu rồi ăn mẩu bánh đó, ngay sau đó nàng nhăn mặt một chút.
– Sao vậy Trang…? – Tôi tò mò hỏi.
– Bánh…không được ngon lắm…!
– Vậy à? – Tôi gật gù.
– Hay thôi…An đừng ăn…để mình…! – Nàng lắc đầu, định cầm chiếc bánh đi nhưng tôi đã nhanh chóng giữ nàng lại.
– Trang đặt xuống đi…mình sẽ thử! – Tôi kéo nàng ngồi xuống.
– Nhưng mà…! – Mai Trang nhìn tôi lo lắng.
– Yên tâm…mình ăn được! – Tôi gật đầu trấn an nàng, rồi cầm lấy một góc của chiếc bánh.
Tôi hơi nhíu mày một chút khi ăn nó, vì bánh gato khá là nhạt, như không cho đường vậy… Về độ xốp của bánh thì không đạt yêu cầu vì bánh cũng khá cứng, không thể so được với bánh ngoài hàng. Bình thường nếu mà tôi ra ngoài mà ăn phải chiếc bánh như vậy thì tôi đã bỏ nó ngay rồi.
Nhưng đây là của nàng…của Mai Trang…nàng đã vất vả để làm được ra một chiếc bánh này… Tôi có để ý…bàn tay mềm mại của nàng…có ngón tay bị bỏng nhẹ…chắc là nàng chưa làm quen nên mới bị bỏng như vậy… Và đặc biệt là sau miếng đầu tiên, miếng tiếp theo tôi ăn rất ngon…hơn tất cả những bánh ở bên ngoài…lòng tôi chợt thấy ấm áp đến lạ thường…
Vì vậy, tôi ăn xong miếng bánh đó, quay lại nhìn nàng. Thấy Mai Trang đang rưng rưng nhìn tôi như sắp khóc, tôi bật cười, nhẹ nhàng nói:
– Trang…chưa gì đã sợ mình không chê rồi kìa!
– Nhưng…đúng là bánh như vậy mà! – Nàng quệt nước mắt, nhìn tôi lo lắng.
– Không hề…bánh rất ngon…Trang à! – Tôi lắc đầu.
– Hở…An…An nói gì cơ? – Nàng sững lại như không tin vào tai mình.
– Mình nói…bánh của cậu rất ngon…! – Tôi nhắc lại một lần nữa, tay cầm một mẩu bánh khác.
– Thật hở…An…? – Nàng mỉm cười…một nụ cười thật xinh…
– Ừ…là thật! – Tôi không hiểu được nữa, nhưng mỗi khi ăn miếng bánh đó, tôi lại thấy ngon lắm…
– Hì…! – Nàng mỉm cười, tay định cầm một miếng bánh khác.
Tôi vội giữ lấy tay nàng, để nàng đặt lại miếng bánh xuống bàn…
– Gì vậy An? – Trang ngơ ngác.
– Để mình…tay cậu bị bỏng kìa…chắc là đau đúng không? – Tôi thì thầm.
– Sao…sao An biết? – Nàng ấp úng nhìn tôi.
– Mình để ý nãy giờ rồi…nào…để mình giúp! – Tôi gật đầu, một tay giữ chặt lấy tay nàng, một tay đưa miếng bánh lại gần.
– Thôi…để mình tự…! – Nàng ngại ngùng nhìn tôi.
– Không…! – Tôi kiên quyết lắc đầu.
– Thế này ngại lắm à…thôi An…! – Mai Trang đỏ mặt nhìn tôi.
– Chỉ có mỗi hai đứa mình…cậu ngại gì? – Tôi cười.
– Thì…mình…! – Nàng lo lắng nhìn tôi.
– Để mình giúp…! – Tôi bật cười.
– An…thôi mà…đừng làm thế…! – Nàng đẩy tay tôi ra, nhưng tôi vẫn giữ chặt lấy.
– An…đừng…! – Nàng sợ sệt nhìn tôi.
– Đến là lạ với cậu…thế thôi vậy…cậu ăn nốt đi…mình về đây! – Tôi vờ thở dài, đặt miếng bánh xuống rồi định đứng lên.
Đúng như dự đoán, nàng ngay lập tức giữ tôi lại:
– Thôi…mình chịu mà…cậu đừng về…! – Nàng năn nỉ.
– Hơ…giờ cũng muộn rồi mà…mình phải về thôi! – Tôi vẫn tiếp tục cù nhây, định đi ra phía cửa.
Nàng vội vàng chạy ra trước mặt tôi, năn nỉ:
– Đi mà…cậu đừng về…ở lại nhà mình một hôm đi…!
– Thế không được! – Tôi lắc đầu.
– Trời đang mưa to lắm…cậu ra sẽ bị ướt đấy! – Nàng kéo tôi vào trong.
– Ừ nhỉ? – Tôi ngớ người ra, trời đang mưa to gió lớn, bây giờ mà ra thì chỉ chắc không về được.
– Ừa…ở lại đi!
– Mình ở lại…cậu có chịu để mình giúp không? – Tôi quay lại nhìn thẳng vào mắt nàng.
– Mình…mình chịu mà…! – Mai Trang đỏ mặt ngượng ngùng nói.
– Được rồi…ngồi xuống đi…! – Tôi thở hắt ra rồi ngồi xuống ghế.
Nàng cũng ngồi xuống ngay bên cạnh tôi. Cầm miếng bánh vừa nãy lên, tôi đưa lại gần mặt nàng…Nàng sợ hãi nhắm mắt lại…Tôi bật cười…nàng đúng là trẻ con mà…
Kem ở bánh dính vào mặt nàng…trông nàng đáng yêu không thể tả… Tôi bật cười khi nàng ăn xong miếng bánh đó…
– Trông Trang đáng yêu quá…!
– Hu…An làm mặt mình dính đầy kem rồi này! – Nàng dỗi.
– Hì…giờ phạt đi…! – Tôi đưa mặt lại gần nàng.
Cứ tưởng nàng sẽ cầm chiếc bánh mà ụp vào mặt tôi thì…
– Chụt…! – Nàng nhẹ nhàng hôn lên môi tôi một cái…
Tôi sững sờ…té lăn đùng vì sốc…nhưng chắc là vì…hạnh phúc không ngờ…