Như Ngọc và Minh vẫn đang hôn nhau…!
Tôi hành động trong vô thức, cúi xuống gỡ tay Thư ra. Em ấy lo lắng nhìn tôi, nhưng tôi không để ý, lao đến đầu ngõ…
– Như Ngọc…cậu làm vậy ư! – Tôi hét lên, ánh mắt giận dữ cùng cực nhìn hai người bọn họ.
Em Ngọc giật mình, ánh mắt hoảng hốt nhìn tôi, rồi em ấy lùi lại đằng sau và tựa người vào tường, nhìn tôi đầy sợ hãi… Thằng Minh nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống…nhưng tôi không để ý…
– Ngọc…! – Tôi hét lên
– A…An…! – Em ấy lắp bắp.
Tôi chẳng nói chẳng rằng, quay người chạy thật nhanh ra khỏi đó…
– An…! – Như Ngọc lặng lẽ, nhưng…em ấy không hề chạy theo tôi…
Tôi không quan tâm nữa…chỉ biết mình phải chạy thật nhanh ra khỏi đây…thoát khỏi những điều khủng khiếp ở đằng sau…
Tôi chạy trong vô thức…nước mắt chợt lăn dài…trời vẫn mưa…ngày một lớn hơn… Tôi chẳng còn biết mình chạy đi đâu nữa…Nhiều lần có ôtô sượt qua, tôi cũng không để ý…Tôi chỉ biết một điều…mình phải tránh xa khỏi nơi đó…càng nhanh càng tốt…càng xa càng tốt…
Đến khi tôi gục xuống, thở không ra hơi nữa…thì thấy mình đang đứng một cái ngõ… Là nhà của Mai Trang…
Chẳng cần suy nghĩ…tôi đứng dậy, bước thật nhanh vào trong ngõ… Vẫn là căn nhà đó…như lần đầu tôi đến đây… Bấm chuông xong, tôi ngồi bệt xuống dưới đất, nước mưa vẫn đang thấm vào người…lạnh buốt…
– Ai vậy…? – Tiếng của nàng nhẹ nhàng vang lên.
– ….! – Tôi im lặng không đáp, chờ đợi nàng ra mở cổng.
– Ai vậy…làm ơn cho mình biết tên đi! – Nàng hỏi lại.
– An…đây! – Tôi cố gắng nói, rồi lại tựa người vào tường.
– An à…đợi mình chút nha…! – Trang vội vàng chạy ra mở cổng…
Cánh cổng được mở ra…tôi tuy đang tuyệt vọng nhưng cũng phải ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của nàng. Hôm nay nàng mặc chiếc váy màu hồng, chân đi bốt màu hồng…Ánh sáng từ trong nhà chiếu ra… Khuôn mặt của nàng cực kì xinh đẹp và dễ thương…
– Ủa…mà…An…sao thế này! – Mai Trang ngơ ngác nhìn xung quanh, rồi nhìn thấy tôi đang gượng người đứng dậy, người ướt sũng nước mưa, nàng hốt hoảng vội hỏi ngay.
– ….! – Tôi im lặng lắc đầu, từ từ bước vào trong nhà.
– An…cậu làm sao vậy? – Nàng vội vàng đóng cửa lại rồi chạy theo tôi.
Tôi không đáp, ngồi xuống hiên nhà nàng…
– An…cậu phải thay đồ đi…không cảm lạnh đấy! – Nàng vội vàng ngồi xuống cạnh tôi, lo lắng.
– Mình…! – Tôi thở hắt ra…người bắt đầu run lên vì lạnh.
– Cậu vào nhà đi…dùng tạm quần áo của bố mình cũng được! – Nàng kéo tôi vào bên trong, rồi đóng cửa lại.
– Bố mẹ cậu đâu? – Tôi thẫn thờ hỏi.
– Bố mẹ mình…….ở nước ngoài mà! – Nàng ngập ngừng.
– Vậy…! – Tôi định hỏi tiếp, nhưng nàng đã đặt một ngón tay lên môi tôi.
– Thôi…cậu thay đồ đi…! – Nàng đẩy nhẹ tôi vào phòng tắm.
– Ừ…cảm ơn cậu…! – Tôi thẫn thờ bước vào trong, bỏ bộ đồ đang ướt sũng nước ra, thay bộ đồ mới vào.
Bước ra bên ngoài, Mai Trang đang ngồi trên ghế salon. Nàng thật xinh xắn và quyến rũ…tôi chợt thấy không khí ngột ngạt hẳn…
– An…ngồi xuống nào…! – Nàng kéo tay tôi ngồi xuống ngay cạnh nàng.
– Chỉ có hai đứa mình thôi à? – Tôi thắc mắc.
– Mình có mời Minh…nhưng giờ này chẳng thấy bạn ấy…! – Nàng đang nói thì tôi nhanh chóng ngắt lời.
– Cậu đừng có nhắc đến thằng đó nữa…hắn là đồ đểu! – Tôi gằn giọng, ánh mắt tóe lửa nhìn nàng.
– Chuyện gì vậy An…đừng mà…cậu đừng nhìn mình như thế…! – Nàng sợ sệt nhìn tôi.
– Mình xin lỗi…mình quả thực đang rất bực…và chán đời! – Tôi thở dài, ngả lưng xuống ghế.
– An…cậu có chuyện gì à? Chia sẻ với mình đi…! – Nàng thì thầm.
– Không có gì đâu Trang…! – Tôi lắc đầu.
– Kể cho mình đi mà! – Nàng đẩy nhẹ vai tôi năn nỉ.
– Mình kể xong…cậu đừng buồn nhé…! – Tôi ủ rũ đáp.
– Yên tâm…mình không buồn đâu…! – Nàng cố gượng cười, nhưng ánh mắt nhìn tôi lo lắng.
Thế là bằng một giọng kể đầy chán nản, tôi từ từ thuật lại những gì đã xảy ra… Đến đoạn thằng Minh hôn Ngọc, tôi nghẹn ngào không nói được hết câu, cảm thấy có gì đó đang nghèn nghẹn ở cổ họng… Tôi sẽ không thể kể được tiếp nếu như Mai Trang không nhẹ nhàng nắm tay tôi an ủi…
– Và…lúc đó…mình chẳng biết gì nữa…chỉ là chạy trong vô thức…!
– ……!
– Và rồi…mình chạy đến đây…và những gì xảy ra sau đó…cậu biết rồi đấy…! – Tôi cố gắng nói hết câu, rồi thở nhẹ ra…cảm giác buồn bã cũng vơi bớt phần nào.
Nàng chỉ im lặng nhìn tôi, không nói gì hết. Và cả hai chúng tôi lại im lặng nhìn nhau…không ai nói câu nào…
– An…! – Nàng nhẹ nhàng nói.
– ….! – Tôi lắc đầu, ngả lưng lại xuống ghế.
Trang yên lặng nhìn tôi, rồi nàng nói nhỏ:
– An…giờ…cậu có muốn…! – Nàng ngập ngừng.
– ….Sinh nhật cậu à…tất nhiên rồi! – Tôi tuy đang buồn nhưng cũng gật đầu.
– Hì…đợi mình một chút nha! – Nàng mỉm cười đứng dậy, bước vào bên trong.
Tôi nằm vật xuống ghế, nhưng nỗi buồn dường như vơi đi khá nhiều sau khi tôi kể cho nàng…tôi cũng chẳng hiểu nổi tại sao nữa… Chợt tôi thấy đầu nhức khủng khiếp, cả người nóng ran…
– An…cậu sao vậy? – Nàng bước từ trong bếp ra, vội vàng đặt cái bánh xuống rồi chạy đến chỗ tôi.
– Mình không sao…! – Tôi lắc đầu, cố gắng ngồi gượng dậy.
– Cậu…có thấy mệt không? – Nàng lo lắng.
– Không…mình chỉ hơi nhức đầu một chút! – Tôi thở dài, cố gắng ngồi thật thẳng.
– Cậu chắc chứ? – Mai Trang nhìn tôi đầy lo lắng.
– Chắc mà…thôi có lẽ mình bắt đầu đi! – Tôi tránh ánh mắt của nàng.
– Ừm…! – Nàng lo lắng định đưa tay lên trán tôi, nhưng tôi đã nhẹ nhàng giữ tay nàng lại.
– Mình ổn mà Trang…cậu đừng lo lắng quá vậy! – Tôi thì thầm.
– Ừ…ừm…! – Nàng đỏ mặt, từ từ rút tay lại.
– Mà…cậu không thấy buồn sao? – Tôi thắc mắc.
– Buồn gì cơ…? – Nàng tròn mắt nhìn tôi.
– Thì…những gì mình vừa kể với cậu…! – Tôi gãi đầu.
– Hi…tưởng gì chứ…chuyện đó…! – Nàng bối rối.
– Chuyện đó làm sao hở Trang? – Tôi ngạc nhiên.
– Chuyện đó…mình cũng nghĩ trước rồi! – Nàng thở dài.
– Và…cậu không buồn…?
– Hì…mình…không hiểu sao nữa…rất bình thản khi nghe những điều đó…! – Trang nhìn tôi cười nhẹ.
– Mình giờ cũng…hết buồn rồi! – Tôi thừa nhận, điều kì lạ là tôi yêu Ngọc như vậy mà chỉ cần tâm sự với nàng là nỗi buồn biến mất hẳn, thay vào đó là cảm giác thanh thản và lâng lâng một chút.
– Vậy hở?
– Ừm…đúng thế cậu à! – Tôi mỉm cười.
– Hì…!
Hai chúng tôi lại im lặng nhìn nhau… Chiếc bánh vẫn đặt trên mặt bàn…chưa ai đụng đến…
– Giờ còn chờ gì nữa nhỉ? – Nàng lẩm bẩm.
– Có lẽ hết rồi…chỉ hai bọn mình thôi! – Tôi cười.
– Đúng vậy…chỉ hai bọn mình là được rồi! – Mai Trang nhìn tôi trìu mến rồi kéo cái bánh lại gần.
– Trang không buồn khi sinh nhật chỉ mời mỗi mình chứ? – Tôi vờ hỏi.
– Ngốc…không phải là sinh nhật mà là bất cứ dịp nào…!
– …..!
– …mình cũng chỉ cần mời được cậu…An à…là mình hạnh phúc lắm…! – Đôi má nàng đỏ ửng lên.
– …..! – Tôi im lặng nhìn nàng, tự nhiên thấy mặt mình cũng nóng ran.
Nhìn Mai Trang nhẹ nhàng cắm nến lên bánh, trong lòng tôi trào dâng một cảm xúc khó tả…có thể là bồi hồi, xúc động trước câu nói của nàng, có thể là lâng lâng khi là khách mời duy nhất của cô nàng xinh đẹp này… Và cảm giác yêu thương mãnh liệt lại trỗi dậy…càng ngày càng mạnh hơn…hơn bất cứ lúc nào khác… Phải chăng…tôi đã…?
– An…nhìn gì ế? – Nàng ngước lên, thấy tôi đang nhìn nàng chăm chú, nàng đỏ mặt hỏi.
– À…không có gì đâu…! – Tôi bối rối.
– Hì…vậy sao An ngồi nhìn mình từ nãy đến giờ vậy? – Trang lí nhí hỏi tôi.
– Hi…! – Tôi mỉm cười lắc đầu, cầm một cái diêm lên và quẹt.
Ngọn lửa cháy lên trên đầu diêm… Không hề hẹn trước, cả hai chúng tôi đều đưa mắt nhìn nhau… Có lẽ giữa chúng tôi…một ngọn lửa cũng đã được thắp lên… Qua đôi mắt của nàng, tôi cảm nhận được tình cảm mà nàng dành cho tôi…rất nhiều… Và tôi nhận ra…mình cũng đang nhìn nàng trìu mến…
Những điều mà tôi…tưởng chừng đã từng lãng quên đi…nay lại dần hiện về trong tâm trí…
Từ ngày đầu tiên tôi gặp nàng…nàng là một tiểu thư kiêu kì và xinh đẹp…lạnh lùng với mọi người… Tôi vẫn còn nhớ…lần đầu tiên…chúng tôi gặp nhau…
– Ơ bạn ơi, bạn có biết…đường để ra đây không ?
Lúc đó…tôi đã nghĩ…chắc mình bị cô nàng phớt lờ luôn vì câu hỏi quá ngớ ngẩn này thì chợt nàng hỏi lại:
– Hở, sao lại đường ra đây ? – Thấy cô nàng tròn mắt ngạc nhiên, tôi thấy vui vì không ngờ nàng lại trả lời câu hỏi vớ vẩn của mình…đó cũng chính là điều khiến tôi kiên trì cho lần sau…
– À không, mình đang định hỏi…đường ra phố ấy!
– À vậy bạn..đi đường này nhé!
– …..! – Lúc đó, tôi mải ngắm nàng…nên không hề để tâm đến những chỉ dẫn của nàng.
– Bạn…nhìn gì thế? – Nàng đỏ mặt quay sang.
– À không có gì đâu, thôi mình đi đây, cảm ơn bạn nhiều! – Đó là lần gặp mặt đầu tiên của chúng tôi…mà ở đó…tôi đã chủ động bắt chuyện với nàng…
Nhưng…lần gặp thứ hai của tôi…không hề suôn sẻ một chút nào…nàng đã phớt lờ tôi…khi biết tôi là người chủ động bắt chuyện với cô nàng lần trước… Và lần thứ ba cũng vậy…nàng đã đuổi tôi về…khi tôi cứ làm như những lần gặp đó chỉ là tình cờ…
“- Chẳng có chuyện gì hết, giờ lại đến anh nữa, tôi chán phải gặp bọn con trai các anh lắm rồi, để tôi yên đi! –
Nàng gắt lên, không nhìn tôi.
– Bạn….! – Tôi ngạc nhiên trước thái độ của nàng.
– Đừng bao giờ đến đây nữa! – Cô nàng nói rồi bước đi thật nhanh”
Lúc đó…tôi đã rất buồn…thực sự tôi đã vô cùng chán nản…chẳng biết nên làm gì nữa… Nhưng…chính sự xen vào của Ngọc…đã khiến tôi mất đi sự kiên trì trong hạnh phúc thực sự của mình…chỉ là những sự quan tâm hơn bình thường một chút…đã khiến tôi dao động…và cuối cùng người tôi chọn…là Như Ngọc…
Và…có lẽ tôi nghĩ rằng…điều khiến cho nàng và tôi trở nên thân hơn…và…có những lúc tôi nghĩ…phải chăng từ lần tôi cứu nàng…điều đó đã khiến cho nàng yêu tôi hay không?
“- Mình…mình không sao! Mặt bạn đầy máu kìa! – Nàng lắc đầu rồi lấy trong túi ra gói khăn ướt, rút ra một tờ, định đưa cho tôi nhưng cuối cùng sau vài giây lưỡng lự, nàng ngượng ngùng tự tay lau máu ở mũi và miệng tôi, ánh mắt có chút bối rối nhưng nhìn tôi vẻ biết ơn lắm.”
Đây là điều mà tôi đã nghi ngờ…nàng có ý với tôi…nhưng không thể ngờ rằng…điều đó lại đến sớm…nhanh và mãnh liệt như vậy…
Sau lần đó, nàng đã chủ động mời tôi đi uống café… Nàng không vui một chút nào khi thấy tôi đi cùng Ngọc xuống catin, đã nhiều lần phải đau vì tôi…nàng đã hi sinh rất nhiều…đã đau khổ rất nhiều…tất cả đều do lỗi của tôi…
Trong sinh nhật của nàng ngày hôm đó…tôi đã nhận ra rất nhiều điều…và một điều quan trọng nhất…
Tôi đã…thực sự yêu nàng…!