Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 62 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 62

– Cậu định dự sinh nhật Trang hở An? – Ngọc nhíu mày nhìn tôi sau khi tôi thông báo ý định của mình vào cuối giờ học.

 

– Có sao đâu…dù gì thì bạn ấy cũng là bạn của bọn mình mà! – Tôi ngạc nhiên.

 

– Mình…không thích bạn ấy lắm…! – Em ấy lắc đầu.

 

– Sao vậy?

 

– Mình không biết…chỉ là mình không thích cậu ấy thôi…!

 

– Cậu không thích Trang từ trước rồi đúng không? – Tôi nheo mắt.

 

– Ai bảo cậu vậy? – Như Ngọc giật mình nhìn tôi.

 

– Chẳng cần ai bảo…một thời gian qua…mình nhận thấy cậu không thích Trang…ngay từ khi bạn ấy mới vào lớp! – Tôi thở dài.

 

– Vậy…giờ cậu lại đi bảo vệ bạn ấy à? – Em ấy chau mày nhìn tôi.

 

– Không…mình chẳng bảo vệ gì cả….mình chỉ nói là cậu không thích bạn ấy…vậy thôi! – Tôi lắc đầu.

 

– Hứ…! – Em ấy hừ nhạt rồi quay đi.

 

– Cậu giận à? – Tôi níu tay em ấy lại.

 

– Ừ…giận rồi…! – Em ấy vùng ra rồi bỏ đi.

 

– Cậu ghen với Trang à? – Tôi nheo mắt.

 

– Ai thèm ghen với bạn ấy! – Ngọc lắc đầu hờn dỗi.

 

– Vậy sao giận mình thế? – Tôi cười.

 

– An hỏi nhiều vậy…! – Em ấy gắt lên rồi quay mặt đi.

 

– Ừm…! – Tôi hơi ngạc nhiên trước thái độ của em ấy.

 

Trời đang mưa… Mưa khá to, không gian mù mịt trắng xóa…Trời ngày càng trở nên lạnh hơn, gió thổi rất rát và buốt…

 

– Mưa to quá…chắc không về được mất! – Ngọc thở dài.

 

– Ừm…đợi một lát nữa xem sao! – Tôi cũng chán nản nhìn trời đất.

 

– Thế thì muộn mất…mình còn có việc! – Em ấy nhíu mày.

 

– Chứ biết làm sao bây giờ?

 

Đúng lúc đó, một chiếc ôtô đi tới gần chỗ chúng tôi đang đứng. Vẫn là chiếc Merc màu bạc…Tôi giật mình, là chiếc xe của bố thằng Minh…Cửa xe mở ra, thằng Minh gọi với từ bên trong ra:

 

– Hai người muốn về luôn không…tôi cho đi nhờ!

 

Tôi kiên quyết lắc đầu:

 

– Không…cảm ơn…! – Tôi quay sang nhìn Ngọc chờ đợi, em ấy chắc cũng sẽ từ chối mà thôi.

 

– Mình…có chứ…cảm ơn Minh…! – Em ấy mỉm cười ngại ngùng đáp.

 

– Hả…! – Tôi giật mình nhìn em ấy.

 

– Sao…An không về thì để mình về chứ! – Như Ngọc quay sang nhìn tôi thắc mắc.

 

– Nhưng mà…! – Tôi gãi đầu.

 

– Thôi…An cứ đứng đợi khi nào hết mưa thì về…mình còn bận việc phải về ngay! – Em ấy mỉm cười.

 

– Ừ…cũng phải! – Tôi thở dài.

 

– Mà…Trang đâu hở Minh? – Em ấy nhìn vào trong…chỉ có một người lái xe và thằng Minh…không phải bố hắn.

 

– Trang à…bạn ấy về sớm rồi…chắc là đang chuẩn bị…! – Hắn thở dài.

 

– Chuẩn bị gì cơ…! – Ngọc vờ hỏi.

 

– Ừ thì…chuẩn bị sinh nhật của bạn ấy!

 

– Vậy à…thế Trang mời những ai?

 

– Không nhiều đâu…chỉ có mấy người thôi! – Minh lắc đầu.

 

– Là bao nhiêu vậy? – Tôi chen vào.

 

Thằng Minh nhướn mắt nhìn tôi, rồi nó bật cười:

 

– Ngọc…cậu có thể ra bên ngoài một chút được không?

 

– Hở…để làm gì? – Em ấy ngơ ngác.

 

– Mình muốn nói chuyện riêng với bạn trai cậu! – Hắn mỉm cười.

 

– Vậy hở…thế nhanh lên nha…mình sắp muộn việc rồi! – Ngọc thở dài rồi đi ra xa chỗ chúng tôi một chút.

 

Hắn đợi cho em Ngọc đi xa vừa đủ thì quay lại nhìn tôi, bật cười:

 

– Có lẽ chỉ hai chúng ta thôi…An à!

 

– Sao lại thế? – Tôi giật mình.

 

– Trang không thích mời những người khác…vì cậu ấy chỉ mời những người bạn thân của mình mà thôi…mà xét theo thái độ của Mai Trang…tôi chỉ có thể nói là hai chúng ta là người bạn thân của cậu ấy mà thôi!

 

– Chắc phải có cả những đứa con gái chứ! – Tôi vội nói.

 

– Không đâu…tính của Trang là không thích đám đông…chỉ những người có ảnh hưởng đến bạn ấy thì mới được mời thôi…trong lớp còn không ai biết ngày sinh của bạn ấy…!

 

– Vậy à…! – Tôi thẫn thờ đáp.

 

– Ừm…Ngọc ơi…bọn tôi xong rồi…!

 

– Mình đây…! – Em ấy chạy ào tới, quay sang nhìn tôi.

 

– Thế nhé…chào cậu! – Ngọc đặt nhẹ tay lên vai tôi rồi quay người bước vào trong xe.

 

– Ừm…chào nhé…! – Tôi thẫn thờ nhìn em ấy bước vào trong xe.

 

Cửa xe đóng lại…chiếc xe lao đi xa dần…chỉ còn mình tôi bơ vơ…

 

Nhìn trời ngày càng tối hơn…với cả cũng sắp đến giờ ra làm việc…tôi chán nản…không biết hôm nay nếu đến muộn thì anh quản lí có nói gì mình hay không…Dù hôm nay tôi còn phải dự sinh nhật Trang nữa…

 

Một chiếc xe taxi lao đến trước mặt tôi. Cửa xe lại mở ra, tiếng một người con gái nhẹ nhàng vang lên:

 

– Ủa…An không về đi…cậu đứng đây làm gì? – Anh Thư nhìn tôi lo lắng.

 

– Mình…trời mưa quá…mình không về được! – Tôi thở dài.

 

– Vậy…cậu vào xe đi…mình đưa ra quán café luôn! – Nhỏ ái ngại nhìn tôi.

 

– Ừ…cảm ơn cậu nhé! – Tôi mỉm cười gật đầu rồi bước vào bên trong xe.

 

– Không có gì đâu! – Thư mỉm cười.

 

– Hôm nay cậu lại ra uống café à? – Tôi hỏi.

 

– Không…hôm nay mình chỉ định về nhà thôi…nhưng thấy cậu vẫn chưa ra quán nên mình chạy luôn qua đó…! – Nhỏ giải thích.

 

– Ừm ra vậy! – Tôi gật gù.

 

– ……!

 

– ……!

 

– Ngọc đâu rồi An…? – Em ấy quay sang nhìn tôi.

 

– À…Ngọc có việc nên…về trước rồi! – Tôi thở dài.

 

– Ngọc về kiểu gì vậy An?

 

– Cậu ấy về bằng ôtô rồi! – Tôi chán nản.

 

– Sao An không về cùng luôn…?

 

– Ngọc về bằng xe của thằng Minh…mình không thích thằng ấy! – Tôi thở hắt ra.

 

– Ừm…mình cũng vậy! – Thư gật đầu.

 

– Ngọc…kể ra cũng lạ thật…! – Em ấy nhíu mày đăm chiêu.

 

– Lạ là sao? – Tôi vội hỏi.

 

– Cậu ấy…có thể đi với người khác…ở ngay trước mặt cậu…! – Thư từ tốn đáp.

 

– Mình…cũng thấy vậy…nhưng chắc cũng chẳng có gì đâu! – Tôi lắc đầu.

 

– Mình không nghĩ vậy đâu! – Nhỏ cười nhẹ.

 

– Điều đó không đúng sao? – Tôi ngạc nhiên.

 

– Không có gì…mà sao cậu ấy lại có thể bỏ cậu lại như vậy?

 

– Mình không muốn về…và Ngọc cũng đang bận việc…vậy nên…! – Tôi cố gắng nói chữa cho Ngọc.

 

– Không có đâu An…rồi cậu sẽ thấy! – Anh Thư thở dài nhìn tôi rồi quay đi.

 

Tôi im lặng chìm vào suy nghĩ. Bên ngoài, trởi mưa tầm tã…

 

Đến gần quán café, tôi nói nhỏ với Thư:

 

– Cậu…cho mình xuống cách quán một đoạn được không?

 

– Hở…để làm gì cơ? – Nhỏ ngạc nhiên.

 

– Cậu cứ làm như vậy đi…!

 

– Nhưng…trời đang mưa mà! – Em ấy lo lắng nhìn ra bên ngoài.

 

– Mình đi dưới mái hiên là được mà

 

– Ừm…bác ơi…cho bọn cháu xuống đây đi ạ! – Anh Thư gọi với lên bác tài xế.

 

Chiếc xe từ từ đi chậm lại. Tôi bước xuống xe, từ từ đi bộ về phía quán. Bắt gặp chiếc Merc màu bạc đỗ ngay ở một cái ngõ gần quán, tôi hơi giật mình. Thằng Minh ra đây làm gì? Em Ngọc có đi theo hắn hay không?

 

Thật chậm, tôi từ từ đi tới gần, nấp sau bức tường và nhìn vào bên trong. Là Ngọc và thằng Minh!

 

Hai người làm gì ở trong ngõ vậy? Tôi bắt đầu thấy khó thở, nhưng vẫn cố gắng đứng vững, tựa người vào tường lắng nghe.

 

Hai người đang đứng dưới trời mưa, em Ngọc thì đang run lên vì lạnh, còn thằng Minh thì đang nói…

 

– Ngọc…!

 

– Cậu…sao tự dưng lại đưa cả hai tới đây? – Em ấy run rẩy nói, chắc vì lạnh.

 

– Mình…muốn nói với cậu điều này! – Thằng Minh nhẹ nhàng nói.

 

– Điều gì cơ? – Em Ngọc ngước mắt lên nhìn thằng Minh.

 

Không kịp để em ấy phản ứng, tên Minh kia nhanh chóng lại gần và giữ chặt lấy người Ngọc, kề sát môi mình vào môi em ấy. Tôi bắt đầu mất kiểm soát, định lao ngay ra nhưng…

 

– An…đừng làm vậy! – Nhỏ Thư từ đằng sau chạy tới giữ chặt lấy tay tôi.

 

– Thư…bỏ tay mình ra…! – Tôi quay lại, gằn giọng nói.

 

– Đừng…cậu bình tĩnh lại đi…!

 

– Bình tĩnh ư…cậu không thấy có điều gì đang diễn ra hay sao! – Tôi run lên, cố gắng kìm lại cơn giận dữ đang bùng phát.

 

– Đừng…cậu sẽ làm tình hình thêm xấu đi…!

 

– …..!

 

– Cứ để họ làm đi…xem Ngọc phản ứng thế nào…rồi sau cậu ra cũng không muộn! – Em ấy giữ chặt lấy tay tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi và nói.

 

– …..! – Tôi thở ra, quay lại nhìn vào trong.

 

Nhưng…đời không như mơ…em ấy không hề đẩy ra mà ngược lại còn ôm chặt lấy thằng Minh mà hưởng ứng một cách nồng nhiệt…

 

– Hì…hóa ra cậu định nói với mình điều này à? – Em ấy mỉm cười rời thằng Minh ra, nhưng vẫn ôm chặt lấy nó.

 

– Mình yêu cậu…Ngọc à! – Thằng này nhếch mép cười.

 

– Hì…mình cũng thế…! – Em ấy thì thầm…

 

Tôi thấy nhói ở trong lòng…đau…nhưng tôi chẳng biết làm gì…em ấy thực sự thích thằng Minh sao…

 

– Nhưng…còn Trang thì sao? – Em ấy lo lắng nhìn thằng Minh.

 

– Yên tâm…nó không biết được đâu! – Thằng này lắc đầu.

 

– Cậu…nếu cậu yêu mình…thì cậu không được yêu nó nữa…! – Như Ngọc run lên nhìn nó.

 

– Việc này ấy hả…để mình suy nghĩ…chắc vài hôm nữa mình sẽ nói với nó! – Nó thản nhiên đáp lại.

 

– Mình…nhưng còn An…cậu tính sao…! – Em ấy lo lắng.

 

– Kệ cái thằng đó đi…cậu nghĩ nó tốt đẹp à! – Thằng Minh tức giận đáp trả.

 

– Không đúng sao? – Ngọc ngơ ngác.

 

– Cậu đừng nghĩ thằng đó không bắt cá hai tay…nó còn hay đi lại với Trang nữa…!

 

– Thật không…? – Em ấy thắc mắc, còn tôi thì tức điên lên, định lao ngay ra đấm cho thằng Minh, cho thằng đó hết lết được về nhà…

 

Bỗng…một vòng tay nhẹ nhàng ôm chặt lấy tôi từ phía sau. Anh Thư giữ chặt lấy tôi, không cho tôi chạy vào trong đó.

 

– Thư…bỏ mình ra đi…! – Tôi run lên, quay lại nhìn em ấy.

 

– Không…cậu phải bình tĩnh đi…!

 

– Đến nước này thì sao mình còn bình tĩnh được nữa! – Tôi gượng nói.

 

– Nghe mình đi mà…cậu làm ơn hãy bình tĩnh…! – Thư nhẹ nhàng thì thầm vào tai tôi.

 

Phía trong ngõ, em Ngọc vẫn đang ngơ ngác người nhìn thằng Minh…

 

– Minh…điều đó có thật không?

 

Nó im lặng, từ từ gật đầu. Như Ngọc im lặng…em ấy không nói gì…rồi chợt mỉm cười… Thằng Minh từ từ kéo em Ngọc vào lòng, rồi đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm em ấy lên lên…

 

– Bỏ mình ra đi…làm ơn…nếu không cậu sẽ bị thương đấy! – Tôi run lên, vì lạnh và vì giận dữ…

 

– Có phải chết…thì mình cũng không bỏ ra đâu…! – Thư gằn giọng nói, vòng tay ôm chặt lấy tôi hơn.

 

Và thế là…tôi đành thẫn thờ nhìn thằng Minh nhẹ nhàng đưa môi lại gần môi của Ngọc. Đôi tay Ngọc định đẩy Minh ra…nhưng khá yếu ớt…

 

Và rồi…Ngọc từ từ nhắm mắt, còn thằng Minh chạm vào môi em ấy… Nụ hôn của hai người…có lẫn nước mưa…

 

Tôi từ từ khuỵu xuống, mắt hoa lên…không tin vào những gì đang diễn ra…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.