Ngồi xuống ghế, tôi đưa mắt nhìn ra xa. Bầu trời tối đen…gió biển thổi vào lạnh buốt. Cũng may chúng tôi ngồi ở một ghế đá có hàng cây che khuất nên cũng bớt lạnh phần nào. Mai Trang ngồi xuống cạnh tôi, nàng ngại ngùng nhìn quanh, không ai dám nói câu nào… Tất cả chỉ là một sự im lặng…
– Vậy…có gì mà Trang muốn nói không? – Tôi lên tiếng trước.
– Mình muốn nói rất nhiều với cậu…nhưng có lẽ giờ mình cũng quên hết rồi! – Nàng giật mình quay qua nhìn tôi, rồi ngập ngừng nói.
– Sao vậy? – Tôi ngạc nhiên.
– Chắc do những chuyện xảy ra lúc nãy…!
– Vậy à…? – Tôi thở dài.
– Vậy…cậu có muốn nói gì với mình không? – Nàng nhướn mày.
– Có lẽ không…chẳng có điều gì để mình chia sẻ cả…! – Tôi lắc đầu.
– Vậy à?
– Ừm…!
– Mà sao An lại đi làm thêm ở quán café này vậy?
– À…thì mình đi làm để có tiền mua quà! – Tôi gãi đầu thú nhận.
– Quà gì? Quà tặng ai cơ? – Trang khẽ hỏi.
– Ừm…quả cầu pha lê ấy mà!
– Cho ai vậy? – Nàng hỏi thật nhỏ.
– Ừ thì…cho người yêu mình! – Tôi cũng đáp thật khẽ, rồi quay vội sang bên kia.
– Ngọc ấy à? – Nàng hỏi nhỏ, nghe giọng buồn lắm.
– Ừm…tất nhiên! – Tôi gật đầu.
– …..! – Nàng chợt im lặng không nói gì nữa, rồi bất chợt nói sang chuyện khác.
– Vậy…ngày mai cậu có rảnh không? – Mai Trang nhìn tôi đầy hi vọng.
– Mai á? Có lẽ mình bận đi làm thêm rồi! – Tôi thở dài.
– Vậy à…? – Nàng vội quay mặt đi, hỏi thật nhỏ.
– Có việc gì quan trọng không? – Tôi ngạc nhiên.
– Ưm…có lẽ với An thì nó cũng chỉ là một ngày bình thường thôi…nhưng với mình thì…! – Trang lại quay lại nhìn tôi, cố gượng cười, nhưng tôi biết…nàng đang buồn…
– Vậy…mai là sinh nhật Trang à? – Tôi ngớ người ra.
Trang không đáp, chỉ khẽ gật đầu một cái. Tôi thẫn thờ trong giây lát rồi vội nói:
– Tưởng gì chứ…ngày đó mình không đi không được! – Tôi quả quyết.
– Thật à?
– Ừ…tất nhiên…cậu là bạn mình mà! – Tôi gật đầu dứt khoát.
– Nhưng còn công việc làm thêm của cậu thì sao? – Nàng cắn môi ái ngại.
– Không sao đâu…mình xin anh ấy nghỉ một hôm cũng được mà!
– Vậy còn tiền công thì sao? Liệu…cậu có đủ để…! – Trang chợt im lặng không nói gì nữa, tôi biết ý đành thở hắt ra rồi đáp.
– Chắc là chưa đủ được…! Cùng lắm làm thêm một ngày cũng không sao!
– Đừng cố gắng quá sức nha An…! – Nàng đặt tay nàng lên tay tôi…một cảm giác thân thương lại xuất hiện…
– Ừ…mình biết mà…! – Tôi bối rối gật đầu.
– Nhớ giữ gìn sức khỏe đấy…trời lạnh dễ ốm lắm! – Nàng dặn tôi thật cẩn thận, ánh mắt trìu mến, lo lắng nhìn tôi.
– Mình…không sao mà…cảm ơn cậu! – Tôi lúng búng đáp, cảm thấy hơi dao động trước sự quan tâm chu đáo của nàng…
– Mà cậu cũng cố gắng giữ sức khỏe nha…đừng như lần trước! – Tôi ngại ngần dặn lại nàng.
– Lần trước…là do cậu mà thôi! – Nàng thở nhẹ ra.
– Mình xin lỗi cậu…thực sự hôm đó…không hiểu sao mình lại đối xử với cậu như vậy! – Tôi nói thật lòng.
– Mình…hôm đó cậu bỏ mình lại…mình đau lắm…chỉ mong mình đừng tồn tại để không phải chịu những nỗi đau như vậy…!
– Trang…đừng như vậy…! – Tôi nhẹ nhàng áp một bàn tay vào má nàng…
Nàng nhìn tôi, khẽ cười, rồi nắm lấy bàn tay ấy…
– An cũng đừng như vậy…!
– Nhưng…mình đã chọn rồi…mình phải dứt khoát…với người khác! – Tôi thở dài.
– Mình hiểu mà…nhưng mình…! – Nàng ngập ngừng nhìn tôi.
– Mai sinh nhật cậu…mình muốn được tặng cậu một cái gì đó…! – Tôi ấp úng nói, đúng là dự sinh nhật thì ít nhất
cũng phải có quà.
– An…cậu không cần phải tặng gì đâu…!
– Sao vậy…? – Tôi ngạc nhiên.
– Đối với mình…cậu đến dự sinh nhật là đủ rồi! – Mai Trang mỉm cười.
– Không…nhưng mình vẫn phải tặng cậu một điều gì đó chứ! – Tôi thở ra.
– Không cần mà! – Nàng lắc đầu.
– Mình phải tặng cậu…cậu thích điều gì? – Tôi giữ chặt lấy vai nàng và nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo đó…
– Đừng mà…mình sợ…! – Nàng nhìn tôi sợ sệt.
– Vậy…cậu thích đồ gì hay điều gì…để mình tặng…! – Tôi buông tay ra, thở dài rồi quay đi.
– Mình ấy hở…!
– Ừ!
– …mình thích…! – Trang lí nhí nói.
– Cậu thích gì? – Tôi hỏi.
– ….mình…! – Nàng càng đỏ mặt hơn, tránh ánh nhìn của tôi.
– Cậu…thích gì…để mình tặng? – Tôi hỏi dồn dập.
– Nhưng…An…cậu có đáp ứng được không? – Nàng dò hỏi tôi trước.
– Yên tâm…mình đáp ứng được! – Tôi quả quyết, không hiểu nàng thích gì mà phải ngại ngùng như vậy.
– Mà cậu không làm được…cũng không sao…! – Nàng buồn buồn đáp.
– Điều gì mà ghê vậy?
– Mình…đây cũng là điều mà mình muốn lần trước…hôm sinh nhật Minh ấy…! – Nàng cố gắng nói hết câu, rồi vội vàng quay mặt ngay đi.
– Là điều gì vậy nhỉ? – Tôi bắt đầu ngờ ngợ ra một điều gì đó…
Nàng im lặng không đáp, rồi chợt quay lại nhìn tôi, ngón tay khẽ đặt lên môi…rồi nàng lại vội quay đi… Tôi sững người lại…mong muốn của nàng thực sự là…
– Mình…thế không được…! – Tôi trả lời theo phản xạ.
– Mình…biết mà…vậy nên…An không cần tặng gì đâu! – Nàng nhẹ nhàng đáp, nhưng nhiều chỗ phải ngừng lại…nàng cố không khóc…
– …..! – Tôi thấy nhói lòng…nàng muốn điều đó đến vậy sao…
– Vậy…mình về đi…cũng muộn rồi! – Nàng ngập ngừng, tay vội quệt nước mắt…trời càng lúc càng lạnh hơn…
– …..! – Tôi vẫn ngồi im, không nhúc nhích.
– An…sao vậy? – Nàng nhìn tôi thắc mắc.
Tôi im lặng…chẳng nói chẳng rằng…đưa tay ra và kéo nàng ngồi xuống… Nàng giật mình, chưa hết ngơ ngác thì tôi đã kéo nàng thật sát vào người mình, để nàng tựa đầu lên vai tôi từ bên phải…
Cả hai chúng tôi đều im lặng nhìn ra xa…dù nàng đang ngượng đỏ mặt, ngước nhìn tôi thì thầm:
– An…cậu làm gì vậy?
– …..! – Tôi im lặng lắc đầu, đưa một tay lên xoa nhẹ đầu nàng.
– An…mình…! – Nàng ấp úng nói, nhưng tôi đã đặt một ngón tay của mình lên môi nàng, lắc đầu.
– …..!
– …..!
Biển càng về đêm càng lạnh hơn… Nhưng tôi không thấy được điều đó…cả người nóng rực…và nàng cũng vậy… Thở dài…chẳng lẽ lại thêm một lần nữa hay sao…Nhưng…nàng buồn lắm rồi…tôi không thể từ chối được nữa…cố gắng hết lần cuối…rồi tôi sẽ giải thích với nàng vậy… Hi vọng rằng…đây sẽ là lần cuối…
Từ từ…thật chậm…tôi đưa tay lên và nâng nhẹ cằm nàng lên…rồi đưa tay áp vào má nàng…đôi má đỏ ửng lên vì ngượng…nóng rực… Nàng ngước nhìn tôi…ánh mắt có chút hoảng hốt…nhưng gần như là nàng đang chờ đợi…
– An…! – Nàng nhẹ nhàng thở ra…thật chậm…rồi từ từ nhắm mắt lại…
– …..! – Tôi im lặng, cúi xuống…rất chậm…
Đến khi chạm được vào môi nàng…tôi nhắm mắt lại…Lại một luồng điện xoẹt qua người, lại như lần trước…cảm giác yêu thương mãnh liệt lại trỗi dậy… Lúc này tôi không thể kiềm chế được bản thân nữa…xoay người sang…vòng tay ôm chặt lấy nàng vào lòng… Nàng nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai tôi…
Nụ hôn này…không thể có được ở Ngọc…cũng không thể có được ở bất kì người con gái nào…tôi nghĩ vậy…ngoại trừ Mai Trang…
Nàng…thực sự là người rất đặc biệt…từ trong sâu thẳm con tim tôi…điều đó là sự thực…là sự thực mà tôi phải cố
gắng tránh…nhưng giờ thì sao…?
Chúng tôi im lặng hôn nhau…nụ hôn rất dài…cứ như cả hai đứa đều sợ rằng…chỉ cần rời ra…là người kia sẽ biến
mất mãi mãi vậy…
Rồi lí trí áp đảo được con tim…tôi giật mình…từ từ rời môi nàng ra…
– Đây là lần cuối nhé…Trang…! – Tôi thì thầm thật khẽ.
– Hở…ừ…ừm! – Nàng vẫn đang nhắm mắt…nhẹ nhàng đáp lại.
– Có lẽ không còn lần sau đâu! – Tôi thở dài, ngồi thẳng dậy…tay vẫn ôm lấy nàng.
– …..! – Nàng im lặng…từ từ mở mắt ra…ánh mắt nhìn tôi hạnh phúc…nàng mỉm cười…
– Cuối cùng thì…cậu cũng đã chịu rồi đấy! – Nàng thì thầm.
– Ừ…! – Tôi bối rối gật đầu.
– Cậu thấy sao…về điều đó…?
– Mình…thấy cũng bình thường…! – Tôi lắc đầu phủ nhận sự thực.
– Cậu không thấy…có cảm giác gì đặc biệt sao…? – Mai Trang nhìn tôi…nàng thất vọng…
– Ừm…không…! – Tôi kiên quyết lắc đầu, cho dù tim nhói lên.
– Thế mà mình…đã tưởng…cậu có những cảm xúc đặc biệt…! – Nàng thở dài.
– Mình…không thấy gì…! – Tôi vẫn lắc đầu.
– Mình…đã hi vọng…cậu sẽ đổi ý…!
– …..!
– …sau khi thực hiện điều đó…! – Nàng quay mặt đi.
– …..!
– Mình…khi làm điều đó…thực sự mình thấy hạnh phúc vô cùng…cảm giác tuyệt nhất đối với mình…vậy mà…! – Nàng lại thở dài.
– Mình…! – Tôi không biết nên nói gì nữa…vì tôi không muốn thừa nhận sự thực.
– Có phải…cậu nghĩ mình dễ dãi…khi để cậu hôn không? – Mai Trang hỏi.
– Mình…không…! – Tôi lắc đầu.
– Cậu nghĩ…với ai…mình cũng có thể làm được điều đó ư…!
– Không…chỉ là mình…!
– Chỉ có cậu mà thôi…An à…mình sẽ không bao giờ làm điều này với bất kì người con trai nào khác! – Nàng nhìn tôi đầy trìu mến.
– Trang…không…cậu đừng…! – Tôi lắp bắp, chưa hết ngỡ ngàng trước câu nói của nàng.
– Đừng nói gì cả…cậu không bao giờ thay đổi được điều đó đâu…! – Trang lại ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn nữa vào môi tôi…
– Vậy…cậu…đã làm với Minh đấy thôi! – Tôi rời nàng ra.
– Không…cậu tưởng vậy…nhưng không phải vậy! – Nàng lắc đầu.
– Là sao…cậu cho nó hôn rồi mà! – Tôi ngạc nhiên.
– Thực ra…mình đã thỏa thuận với Minh rồi…chỉ là giả vờ thôi! – Trang ngập ngừng.
– Vậy à? – Tôi ngớ người ra.
– Ừm…cậu hãy nhớ điều này nha…!
– Điều gì vậy Trang? – Tôi thắc mắc.
– Mình sẽ luôn-chỉ-cho-mình-cậu-hôn-mình mà thôi! – Nàng nhấn mạnh các từ đó, rồi lại kề sát vào môi tôi, mỉm cười.
– …..! – Tôi im lặng, thấy mặt mình nóng ran.
– Vậy…nhớ đến dự sinh nhật mình đấy! – Nàng gật đầu chào tôi rồi bước đi…
Tôi nhìn theo nàng…thở dài…cuộc đời sao phức tạp đến vậy…sao tôi không thể yêu một người mà không gặp phải điều gì cản trở nhỉ?…