Giáng sinh sắp đến…!
Khắp nơi trang hoàng rực rỡ, các cửa hiệu và cửa tiệm cũng được trang trí khá đẹp mắt với những dải kim tuyến, đèn nhấp nháy và những cây thông đủ mọi kích cỡ. Trời cũng ngày càng lạnh hơn… Mọi người cũng hối hả hơn…
Công việc của tôi vẫn diễn ra đều đặn, nhưng càng gần dịp giáng sinh, lượng khách vào quán càng trở nên đông hơn. Tôi cũng vất vả chạy lên chạy xuống để phục vụ…nhưng bù lại…tôi thấy vui hơn rất nhiều…
Tôi lấy làm thắc mắc…dạo này cô bé Huyền My ít khi đến quán hơn… Em ấy cũng thôi trò chuyện với tôi, những khi đến quán chỉ ngồi im lặng quan sát mọi người, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn tôi, nhưng không chủ động bắt chuyện như mọi khi nữa. Lấy làm lạ, tôi thử lại gần em ấy, ngồi xuống đối diện với em ấy rồi hỏi:
– Huyền My…dạo này em sao vậy? – Tôi nhẹ nhàng hỏi.
– Em có sao đâu anh? – Em ấy lắc đầu, tránh ánh nhìn của tôi.
– Vậy…sao giờ em ít nói chuyện với anh vậy?
– …..!
– Em gặp phải chuyện gì à? – Tôi đoán.
– Không mà anh! – Em ấy lắc đầu.
– Vậy vì sao em không nói gì với anh nữa? – Tôi thắc mắc.
– Có gì để nói đâu anh? Em đến chỉ là để uống café thôi mà…!
– Em cứ khác khác thế nào ấy…! – Tôi ái ngại nhìn em.
– Em vẫn bình thường…cảm ơn anh đã hỏi thăm! – Em ấy lắc đầu, uống nốt cốc cà phê rồi đứng dậy.
– Chào anh nhé…giờ em phải về đây!
– Em lại bận việc à? – Tôi nhăn mặt.
– Vâng…! – Em ấy ngập ngừng đáp, quay lại gượng cười chào tôi rồi bước thẳng ra khỏi quán.
Tôi đứng thẫn thờ nhìn theo My, không hiểu em ấy gặp phải chuyện gì mà lại giấu tôi nhỉ? Dù sao thì tôi với em ấy giờ cũng là bạn rồi mà…
Mải suy nghĩ, tôi chợt thấy một người bước vào trong. Không khí bên trong quán lập tức im ắng hẳn, mọi người ngỡ ngàng nhìn người con gái vừa bước vào… Tôi vội vàng chụp cái mũ lên đầu, đội che gần hết khuôn mặt, rồi ngẩn người ra khi nhìn người con gái đó… Còn ai khác ngoài Mai Trang nữa…
Hôm nay nàng mặc cả bộ màu trắng, váy trắng, tất trắng, giày trắng… Và cả chiếc mũ rộng vành cũng màu trắng nữa… Trông nàng thật sự rất xinh và quyến rũ… Lúc đó…tôi có thể cảm nhận được…nàng xinh hơn bất cứ đứa con gái nào mà tôi đã từng gặp… Dễ thương, xinh đẹp và rất đáng yêu…thực sự nàng đã khiến cho mọi người đàn ông trong quán phải ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của mình…
Và…theo sau nàng là thằng Minh…kẻ thù của tôi. Nó ăn mặc khá đẹp, đầu tóc gọn gàng, trải chuốt. Trông như một diễn viên điện ảnh của Hàn Quốc…bất kì ai cũng phải ghen tị với hắn… Hai người ngồi xuống một cái bàn ở gần cửa, trông nàng khá vui, cứ mỉm cười nhìn thằng Minh…
Anh quản lí ngẩn người ra nhìn Trang không chớp mắt…tôi phải huých vào tay anh mấy cái thì anh mới tỉnh lại, lắp bắp nhìn tôi:
– Em…em thấy cô bé đó không?
– Tất nhiên là có rồi ạ! – Tôi bật cười trước câu hỏi hơi ngố của anh.
– Xinh thật…anh không thể nghĩ là có người con gái như vậy! – Anh lắp bắp nói.
– Vâng…! – Tôi gật gù.
– Em…em ra phục vụ đi…anh đứng đây thôi! – Anh ấy tựa người vào một cái bàn, đẩy nhẹ tôi về phía họ.
Chắc anh không biết là tôi quen biết cả hai người bọn họ nên định đẩy tôi ra xem tôi thế nào đây mà… Mỉm cười, tôi từ từ lại gần bàn của họ, nhẹ nhàng hỏi:
– Hai bạn uống gì để mình lấy? – Tôi cố gắng nói thật nhẹ để hai người không nhận ra.
– Ừm…bạn cho mình một cốc cappuchino, một cốc cà phê đen có đường nhé! – Mai Trang nhẹ nhàng đáp lại, nàng ngước nhìn lên tôi.
– Ừm…đợi mình một chút! – Tôi gật đầu rồi đi về phía quầy.
– Chờ chút…nhìn bạn trông quen quen? – Nàng hơi níu tay tôi, nhưng tôi đã quay mặt đi, nói nhẹ.
– Không…chắc bạn nhầm mình với ai rồi! – Tôi lắc đầu rồi đi tiếp, hình như thằng Minh đang nhìn tôi dữ lắm.
– Nhưng…! – Nàng còn định thắc mắc tiếp, nhưng thằng Minh đã chạm nhẹ vào tay nàng rồi lắc đầu.
Đi ra quầy, tôi thấy anh quản lí kéo tôi lại gần rồi thì thầm:
– Cô bé đó bảo em quen quen…có đúng vậy không?
– Dạ…bọn em học cùng lớp với nhau mà! – Tôi thú nhận.
– Vậy à! Sao không nói cho anh biết! – Anh ấy giật mình nhìn tôi.
– Ây…anh nói nhỏ thôi…bạn ấy nghe được phiền lắm! – Tôi vội vàng nói.
– Rồi…em mang cà phê ra đi! – Anh gật gù nhìn tôi rồi huýt sáo đi vào bên trong.
Tôi từ từ mang hai ly cà phê ra cho hai người. Nhẹ nhàng đặt cái ly xuống, tôi mỉm cười gật đầu:
– Hai bạn uống đi nhé…nếu cần thêm cứ gọi mình!
– Cảm ơn bạn…! – Trang chưa kịp nói hết câu thì thằng Minh xen vào.
– Thôi Trang…để cho bạn ấy đi phục vụ đi…! – Nó chau mày nhìn tôi.
Tôi cười thầm, vẫn là thằng Minh mà tôi biết…không thay đổi một chút nào… Và Trang…nàng cũng vẫn như vậy… Gật đầu quay đi, tôi mỉm cười…
– Minh…đừng xen vào lời mình như vậy! – Nàng có vẻ hơi bực.
– Mình sẽ không xen…nếu Trang đừng hành động như vậy với người khác! – Thằng Minh cũng hậm hực nói.
– Mình chỉ hành động như bình thường thôi…có gì mà cậu lại bực tức với mình! – Nàng nhíu mày nhìn nó.
– Mình thấy…cậu đối xử với một anh phục vụ như vậy…thì mình thấy rất khó chịu! – Nó thở hắt ra.
– Sao cậu phải khó chịu về điều đó chứ…mình chỉ đối xử với anh ấy như bình thường thôi mà! – Nàng ngơ ngác.
– Mình không biết…cậu quá thân thiện với người đó…!
– Nhưng…!
– Điều đó thật sự không cần thiết…!
– Nhưng mình thấy nên thân thiện với người khác hơn mà! – Trang ngập ngừng.
– Cậu chỉ nghĩ đến cậu…còn bản thân người bạn trai của cậu…sẽ rất khó chịu khi bạn gái mình đối xử quá thân mật với một người con trai khác…! – Nó nhíu mày, uống một ngụm cà phê rồi lạnh lùng nhìn nàng.
– Minh…nghe mình nói đã! – Nàng đặt tay nhẹ nhàng lên vai thằng Minh, nhưng nó lạnh lùng gạt ra rồi lên giọng.
– Cậu…thực sự cậu quá dễ dãi…với người khác…mình không thích điều đó!
– …..!
– Sau những gì cậu đối xử với thằng An…mình bắt đầu nghĩ cậu chẳng ra gì! – Nó tức giận đập bàn một cái, cả quán đang ồn ào bỗng trở nên yên ắng, mọi người đều nín thở theo dõi hai người đang tranh cãi.
Tôi bắt đầu thấy nóng mặt, máu nóng trong người lại sôi lên… Tôi thực sự tức kinh khủng khi thằng Minh nói ra điều đó…nó chẳng coi nàng là gì… Nhưng tôi phải cố kiềm chế hết mức để không lao ra mà đấm thẳng vào mặt nó một cái… Tôi đành đứng im lặng nhìn nàng…
Nàng sững người lại, như không tin vào những gì mình nghe được… Người nàng run lên, vì bất nhẫn, nàng thẫn thờ hỏi lại:
– Cậu nói mình không ra gì à? – Nàng cố gắng nói hết câu.
– …..! – Nó bối rối, im lặng nhìn nàng, như ân hận vì một phút nóng nảy của mình.
– ……! – Mai Trang im lặng ngước nhìn hắn, đôi mắt rưng rưng.
– Mình…xin lỗi…chỉ là mình hơi nóng thôi…! – Nó bối rối nắm lấy tay nàng.
Nàng rút tay lại, ngước lên nhìn thằng Minh bằng ánh mắt tức giận, nước mắt lăn xuống đôi má…
– Cậu…cậu ích kỉ lắm…mình nói thật đấy! – Nói rồi nàng bỏ chạy ra khỏi quán café, còn thằng Minh ngỡ ngàng nhìn nàng.
Tôi cứ tưởng nó sẽ đuổi theo nàng…nhưng không…nó thở dài, tiếp tục ngồi nhâm nhi cốc cà phê, tuy khuôn mặt thì buồn lắm… Thấy có một người nhắc khẽ:
– Kìa…cô ấy giận cậu bỏ ra khỏi quán rồi đấy…cậu chạy theo mà xin lỗi đi!
– Anh cứ kệ cô ấy đi…cô ấy tính trẻ con lắm…nếu bây giờ mà chạy ra xin lỗi ngay thì cô ấy có thể giận em lần nữa…nên thôi…cứ để đấy…một lúc nữa cô ấy sẽ tự vào đây! – Nó đáp, giọng buồn buồn nhưng dứt khoát.
– Cậu đúng là…chưa hiểu được con gái đâu…mỗi người một tính! – Anh kia chắc cũng phải ra trường và đi làm được mấy năm rồi, chắc có kinh nghiệm về khoản này, thở dài vỗ vai thằng Minh một cái.
– Anh cứ để xem…em hiểu được cô ấy mà! – Thằng Minh hơi nhăn măt đáp lại.
– Mày mà hiểu được thì tao đi bằng đầu! – Tôi lẩm bẩm, xin phép anh quản lí cho tôi ra bên ngoài mua đồ, thực chất là để xem nàng chạy đi đâu.
Bước ra ngoài, gió lạnh thổi khá buốt khiến tôi phải nhăn mặt lại. Đưa mắt nhìn quanh, tôi chợt thấy nàng đưa đứng tựa vào một cột đèn mà khóc… Tôi từ từ lại gần, rồi bất chợt hỏi:
– Cậu…có ổn không?
– …..! – Nàng ngước lên nhìn tôi, nước mắt vẫn rơi.
– Cậu…đừng vì nó mà khóc! – Tôi thở dài.
– Mình…có quen cậu không…? – Trang thì thầm.
– Rất quen là đằng khác, mình nè! – Tôi thở dài, bỏ cái mũ xuống.
Nàng sững sờ nhìn tôi, rồi bất chợt lùi lại:
– Là An ư?
– Là mình! – Tôi thở ra, nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng.
Qua ánh mắt, tôi nhận thấy sự tức giận, căm phẫn…và cả niềm hi vọng ở trong đôi mắt của Mai Trang khi nàng nhìn tôi.
– Cậu…ra đây làm gì? – Nàng lạnh lùng nói, đưa tay lau nước mắt.
– Mình ra xem cậu có ổn không? – Tôi thở hắt ra, sự lạnh lùng với nàng biến đâu mất.
– Giờ…cậu lại tỏ ra quan tâm đến mình à? – Nàng gằn giọng.
– Chỉ là mình…! – Tôi ngập ngừng định giải thích, nhưng nàng đã ngắt lời.
– Cậu thương hại mình ư?
– Không…mình chỉ định…! – Tôi lo lắng vội nói.
– Mình không cần ai thương hại mình hết…cậu đi đi! – Trang nấc lên, rồi bỏ đi thật nhanh.
Mai Trang bỏ chạy ra ngoài đường, cơ mà ngoài đó xe phóng ầm ầm, nhiều khi nàng phải dừng ngay lại. Trông thấy có một chiếc ôtô từ xa phóng đến, nàng thì đang loạng choạng suýt ngã sau khi vừa tránh một chiếc xe máy phóng khá nhanh, tôi vội vàng lao thật nhanh đến, ôm lấy nàng và ngã ra xa cái ôtô…
– Vù…! – Tiếng ôtô sượt qua chúng tôi rất nhanh, tôi nhận ra chúng tôi đã thoát chết trong gang tấc.
Chưa kịp thở phào vì mình đã thoát được, tôi nhận ngay một cú đấm đau điếng vào ngực:
– Hự…! – Tôi tí gục, nhăn mặt nhìn xuống.
Mai Trang đang nằm trong vòng tay tôi, mắt nàng ngân ngấn nước nhìn thẳng vào tôi, vừa khóc vừa đấm mạnh vào ngực tôi:
– Bỏ mình ra…bỏ mình ra…! – Nàng hét lên, nước mắt vẫn tuôn xuống.
Tôi thở dài, từ từ buông tay xuống, nàng gượng dậy, đấm một phát nữa vào ngực tôi:
– Mình ghét cậu…đừng bao giờ…! – Trang chưa nói hết câu thì tôi đã gục xuống và ôm lấy ngực, khóe miệng rỉ máu ra…có lẽ do nàng đấm mạnh quá hay chăng?
– An ơi…cậu có sao không…huhu! – Nàng nhìn tôi sợ hãi, rồi òa khóc.
– Không sao…cậu cứ đấm đi…! – Tôi lắc đầu, đưa tay quệt máu đi.
– Không…cậu đừng bị sao nha…huhu! – Mai Trang bất chợt ôm chầm lấy tôi.
Tôi hơi bất ngờ…nhưng cũng mỉm cười…
Nhẹ nhàng vỗ về nàng, tôi thì thầm:
– Không sao đâu…chắc chỉ chấn thương nhẹ thôi!
– Hức…nếu cậu làm sao…chắc mình…!
– Kìa…Trang…sao lại nói thế! – Tôi nhắc nàng.
– Ừ…xin lỗi…An…hức…mình…! – Nàng ngước nhìn tôi, khuôn mặt xinh đẹp giờ lại lem nhem nước mắt rồi…
Rút từ trong túi ra một cái khăn, tôi định đưa cho nàng…nhưng sau vài giây nghĩ lại, tôi nhẹ nhàng thấm những giọt nước mắt còn vương lại trên gương mặt đáng yêu của nàng rồi thì thầm:
– Giờ…ta ra chỗ khác nói chuyện nhé…ngồi ở đây không tiện đâu!
– Ừa…! – Trang đỏ mặt, nàng từ từ đứng dậy, lẽo đẽo theo tôi ra một hàng ghế gần biển…
Gió càng về đêm càng lạnh hơn…hi vọng tìm kiếm được chút ấm áp quanh ta…