Nhiều hôm đó, tôi chạy xe sang nhà em Ngọc. Đến nơi, tôi dừng xe lại, bước ra bấm chuông. Vài giây sau, trong nhà có một người phụ nữ khoảng trung niên, chắc là mẹ em ấy. Thấy tôi đến, bà hỏi:
– Cháu đến đây có việc gì?
– Dạ, chào bác! Cháu là bạn của Như Ngọc ạ! – Tôi hơi run.
– À thế cháu vào nhà đi, ngồi đợi bác gọi nó xuống! – Mẹ em Ngọc niềm nở tiếp đón tôi.
Tôi dắt xe vào sân, nhìn ngắm khu vườn nhà em ấy. Khu vườn tuy nhỏ nhưng trồng khá nhiều loại cây, chả bù cho nhà tôi vườn rộng mà mẹ tôi toàn tận dụng để đồ đạc bị hỏng, khiến nhà tôi trông giống bãi thu gom phế liệu.
Nhìn ngôi nhà, cảm nhận chung của tôi là nó khá đẹp. Kiến trúc nhà theo lối phương Đông, trên tường có các hình chạm khắc thần linh gì đó. Nhìn mãi cũng chán, tôi bước vào căn phòng nối thẳng với sân.
Ngồi xuống cái ghế salon ở phòng khách, tôi nhìn quanh. Căn phòng này khá lớn, được trang trí bằng những bức tranh lớn của các họa sĩ nổi tiếng, nhưng tôi không rõ là của ai. Phòng khách tôi đang ngồi khá sáng sủa, được nối thẳng với bếp.
– An…nhìn gì mà ghê thế? – Em Ngọc bất ngờ lên tiếng, khiến tôi giật mình.
– À, mình…! – Tôi không trả lời được hết câu do đang vội quay sang nhìn em ấy.
– An định…lấy gì ở nhà mình à? – Em ấy hoài nghi.
– À…mình ngắm nhà Ngọc mà! – Cuối cùng tôi cũng nói được hết câu.
– Thế…thấy thế nào?
– Nhà Ngọc…đẹp thật đấy! – Tôi vội khen bừa, chứ nói thật nhà em ấy cũng bình thường, nhưng nhất là mấy bức tranh nhìn trông xấu tệ.
– Ừ, cảm ơn An nhiều, hì! – Em ấy mỉm cười.
– Giờ mình làm gì giờ? – Tôi hỏi.
– Đi chơi chứ học gì! Sáng nay An còn bảo rủ mình đi mà! – Em ấy ngạc nhiên.
– À ừ nhỉ, mình quên mất! – Tôi giật mình nhớ ra, sáng nay tôi có rủ em ấy đi chơi biển một chuyến, tí nữa thì quên mất.
– Hay ông thích học bài luôn bây giờ đấy? Chắc không muốn đi chơi với tôi chứ gì?– Em ấy giận dỗi.
– Đâu đâu, mình muốn đi lắm chứ! – Tôi vội vàng nói.
– Thế sao quên?
– Ừ thì…đùa Ngọc chút thôi mà!
– Đùa linh tinh, làm người ta tưởng quên thật rồi! – Em ấy đập nhẹ vào vai tôi.
– Quên sao được! – Tôi cười.
Lát sau, hai đứa đã ngồi lên xe, Ngọc nghiêng đầu hỏi tôi:
– Rồi, giờ ta đi đâu?
– Mình ra biển được không? – Tôi đề nghị.
– Ờ đi nhanh rồi về ha! – Em ấy gật đầu.
– Mình chơi cho thoải mái, vội làm gì? – Tôi chưng hửng.
Em ấy không nói gì. Tôi chở em ấy ra bờ biển, rồi hai đứa ngồi cạnh nhau trên bãi cát, ngắm nhìn cảnh hoàng hôn buông xuống. Không gian ở đây tôi thấy rất tuyệt, thích hợp để thư giản hay nghỉ ngơi. Em ấy im lặng, tôi cũng bắt chước theo, nhưng đầu óc vẫn đang nghĩ xem nên nói gì.
Ngồi một lát, Ngọc chợt quay sang hỏi tôi:
– Vậy An…đã đánh võ được chưa? – Có vẻ em ấy vẫn còn cảm thấy mình có lỗi sau vụ tôi bị đánh, dù nó đã xảy ra cách đây lâu rồi.
– À, mình làm được rồi! – Tôi gật gù.
– Chắc không? Sau này bạn cần cẩn thận đấy nhé! – Em ấy nhắc tôi.
– Ừ mình biết mà!
Chợt nhớ đến cô nàng Mai Trang, tôi liền bắt đầu:
– À mà sáng nay mình… – Nói đến đây, tự nhiên thâm tâm tôi mách bảo mình không nên nói tiếp. Nhưng không may, Ngọc khá chú ý vào câu chuyện của tôi. Thấy tôi chợt ngừng lại, em ấy tò mò hỏi:
– Sáng nay An làm sao?
– Ừ thì… – Tôi trả lời ngập ngừng.
– Có chuyện gì giấu mình đúng không? – Ngọc đoán gần đúng.
– Ừ thì sáng nay mình vừa cứu một người khỏi bọn côn đồ! – Tôi đành kể lại chuyện sáng nay, tuy nhiên bỏ qua chi tiết giữa tôi và Trang.
Sau tôi kể xong, Ngọc chỉ đưa mắt nhìn xa xăm mà không nói gì. Cảm thấy điều gì không ổn, tôi vội hỏi:
– Ngọc…thấy mình thế nào?
– Ừm! – Em Ngọc không trả lời.
Thế là bọn tôi lại ngồi im lặng, tôi thì cảm thấy hơi lo lắng trước phản ứng của em ấy. Tầm vài phút sau, Ngọc rủ tôi:
– Mình đi dạo một chút nhé!
– Ừm đi nào!
Tôi và Ngọc đi bộ trên bờ biển. Gió biển thổi vào rất mát, Ngọc đưa mắt nhìn về chân trời, lẳng lặng bước đi cạnh tôi, thỉnh thoảng lại mỉm cười. Tôi thấy lạ bèn hỏi:
– Ngọc cười gì vậy?
– À, không…không có gì đâu! – Em Ngọc chợt đỏ mặt.
– Cô nàng ngượng chứ gì? – Tôi trêu.
– Không mà! – Em ấy phụng phịu.
– Lần đầu tiên đi chơi biển với “bạn trai” đúng không? – Tôi cố ý nhấn mạnh từ “bạn trai” ở đây.
– Vớ vẩn! An là bạn trai mình bao giờ! – Em ấy nhăn mặt.
– Từ lâu lắm rồi, hề hề! – Tôi cười đểu.
Nhưng tôi chỉ nói được đến thế thì em ấy đã đỏ mặt, rồi thụi một cái vào lưng tôi,khiến tôi không thở được. Tôi nhăn nhó nhìn em ấy:
– Ngọc…!
Trông thấy bộ dạng tôi như vậy, Như Ngọc cười:
– Đánh nhẹ thế mà An thấy đau à?
– Không…Ngọc đánh mạnh quá! – Tôi chống chế.
– Thế sao sáng nay đánh được bọn côn đồ chứ? Chắc An “chém” ra chứ gì? – Em ấy nheo mắt nhìn tôi.
– Không, mình nói thật mà! – Tôi chống đỡ yếu ớt.
– Chắc gì?
– Ngọc…không tin mình à? – Tôi hỏi.
– Ừ chắc vậy! – Em ấy thản nhiên nói. Tôi chợt thấy hơi buồn, tuy có thể đó là lời nói đùa nhưng tôi vẫn không thấy khá hơn.
Chắc trông tôi rầu rầu không nói gì nữa, Ngọc mỉm cười:
– Nói thế mà An đã buồn rồi cơ à! – Ngọc trêu.
– Không, mình buồn làm gì chứ! – Tôi giật mình nói bừa.
– Không tin, không buồn mà như vậy à? Chắc…thích mình rồi chứ gì? Biết mà! – Em ấy cười tươi.
Tôi ngượng đỏ mặt nhìn em nói:
– Ngọc…”chết” với mình này! – Rồi tiến lại gần.
– Hihi, giỏi thì đuổi theo mình nè! – Nói rồi em ấy chạy nhanh đi.
Tôi bỗng mỉm cười thanh thản, rồi chạy đuổi theo em. Hai đứa cứ chạy mãi như thế,chỉ một lúc sau em ấy đã mệt, nhìn tôi thở không ra hơi:
– An…tha cho…mình! Mình…thua rồi! – Rồi em ấy ngồi xuống cát nghỉ.
Tôi cũng lại gần và ngồi xuống cạnh em ấy. Bất chợt em ấy tựa đầu vào vai tôi, cùng tôi ngắm nhìn cảnh hoàng hôn buông xuống…
Tôi chỉ im lặng không nói gì, trong lòng chợt thấy vui vô cùng. Cuối cùng thì em ấy cũng đã chấp nhận tình cảm của tôi sau nhiều ngày chờ đợi…
Khi trời đã gần tối hẳn, tôi và Ngọc nắm tay nhau ra về. Ngọc để tôi lấy xe, còn em ấy đang đứng suy nghĩ gì đó, tôi “mời” em ấy lên xe rồi mà vẫn thấy Ngọc đứng yên. Tôi ngạc nhiên hỏi:
– Ngọc sao thế?
– À không có gì! Thôi mình về đi! – Nói rồi em ấy ngồi ngay lên xe tôi.
Tuy ngạc nhiên hết sức nhưng tôi vẫn đưa em ấy về nhà, trong đầu suy nghĩ rất nhiều. Dừng xe trước cửa nhà em ấy, tôi định đợi em ấy nói gì đó thì mới về.
Nhưng Ngọc xuống xe rồi mà không vào nhà ngay, chỉ đứng nhìn cánh cổng rồi lại nhìn tôi.
Tôi thì không hiểu chuyện gì cả, đang định hỏi lại em ấy thì…
– …..– Em ấy từ từ lại gần tôi.
– …Sao…? – Tôi ngạc nhiên hết sức.
Rồi bất ngờ, em ấy hôn lên má tôi, một nụ hôn nhẹ nhàng. Điều này bất ngờ đến nỗi tôi chết đứng mất cả phút. Thấy tôi đứng đơ người ra, em ấy cười khúc khích:
– Xem An kìa, hihi!
– ….. – Tôi vẫn còn bất ngờ nên im lặng không nói gì.
– Thôi mình về đây, An cũng về đi! – Em ấy nhắc tôi.
– Ừ ừ…chào Ngọc! – Tôi chợt tỉnh mộng.
– Ừa!
Nhìn em ấy vào trong nhà rồi, tôi đạp xe về nhà, đầu óc vẫn mơ màng…
Tôi thấy vui sau buổi đi chơi ngày hôm nay. Đến giờ tôi vẫn còn thấy lâng lâng trước hành động của em Ngọc, và đây là lần đầu tiên, tôi không nghĩ đến Mai Trang nữa..