– Không có đường ra ạ? – Em ấy níu lấy tay tôi, lo lắng nhìn quanh.
– Chắc vậy…anh chưa tìm hết! – Tôi thở dài, kéo tay em ấy đi.
– Hay giờ chia ra tìm đi anh? – Em ấy đập đập vai tôi.
– Ừm…ý hay đấy! – Tôi gật đầu.
Hai chúng tôi chia nhau ra tìm. Cách này khá hiệu quả, vì chỉ một lát sau, tôi đã nghe thấy tiếng em ấy gọi:
– Anh An ơi…em tìm ra rồi…!
Tôi vội vàng chạy đến chỗ em ấy đang đứng. Thực sự thì chỗ đó cũng khá nhỏ, chúng tôi phải lách thật khéo mới ra bên ngoài được…
Sau một hồi len qua lỗ hổng một cách khó khăn, chúng tôi cũng thoát được ra bên ngoài. Thở phào một cái, tôi và em ấy quay về quán. Em ấy vừa đi vừa nhẹ nhàng ngân nga một giai điệu nào đó, tôi đi bên cạnh thỉnh thoảng lại quay sang mỉm cười:
– Em hát gì vậy?
– Dạ…không có gì đâu anh! – Cô bé lắc đầu.
– Em có thể làm ca sĩ được đấy! – Tôi gật gù.
– Thật ạ? – Em ấy ngước nhìn tôi.
– Thật…giọng em nghe trong lắm! – Tôi khẳng định, quả thật giọng em ấy hay thật…
– Hì…cảm ơn anh nha! – Em ấy mỉm cười.
– Không có gì đâu…kìa…! – Tôi thấy một bóng người chạy thật nhanh về phía tôi, là anh quản lí.
– Em đây rồi…! Anh cứ tưởng em đi về rồi! – Anh ấy vỗ vai tôi, quay sang nhìn em ấy cười.
– Em gái không sao chứ hả?
– Dạ…em ổn…cảm ơn hai anh đã giúp em nha! – Em ấy cười thật xinh, anh chủ quán café phải ngây người mất mấy phút… Còn tôi…vì đã quen với điều này nên cũng chỉ hơi bối rối một chút.
Nhìn xuống đồng hồ, tôi giật mình vội nói:
– Thôi…em chào hai người…muộn quá rồi! – Tôi lấy xe rồi quay lại chào họ.
– Em về đi…! – Anh quản lí gật đầu.
– Chào An nha! – Em ấy nhìn tôi cười, còn tôi chỉ biết gãi đầu cười trừ rồi chạy xe về nhà.
Cũng may cho tôi là nhà tôi đã biết tôi đi làm thêm, không thể tránh khỏi bị muộn hơn dự kiến nên lúc tôi vào nhà, mọi người đã đi ngủ, chỉ còn em Thủy đang ngồi trước một đống giấy tờ, ra chiều suy nghĩ ghê lắm…
– Anh An…sao giờ này anh mới về vậy? – Cô nhóc nhìn tôi dò hỏi.
– Anh bận việc ở quán…hôm nay tự dưng đông khách quá! – Tôi vờ thểu não.
– Chắc anh mệt rồi…để em lấy gì cho anh nhé? – Thủy nhìn tôi ái ngại.
– Không cần đâu…anh chỉ muốn đi ngủ thôi! – Tôi ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.
– Ưm…vậy chờ em một chút nha…rồi đi ngủ luôn! – Em ấy thở ra, rồi ngồi xem lại đống giấy tờ.
– Em xem gì vậy? – Tôi nhắm mắt, đưa tay lên trán rồi hỏi.
– Không…việc riêng của em ấy mà! – Cô nhóc vội đáp.
– Việc gì vậy…có liên quan đến anh không? – Tôi vẫn hỏi.
– Ừ…thì…có liên quan đến anh…nhưng không có gì quan trọng lắm! – Thủy ngập ngừng đáp, thu dọn đống tài liệu đi.
– Vậy à…cho anh biết đó là gì được không? – Tôi ngồi thẳng dậy, tò mò nhìn em ấy.
– Chưa…để em thu thập thêm đã…khi nào chắc chắn rồi em mới nói cho anh biết! – Em ấy nói.
– Vậy à? Vậy em nghĩ…khi nào thì sẽ chắc chắn về thông tin này? – Tôi hỏi.
– Anh cứ đợi một thời gian nữa đi…chắc khoảng tầm tháng ba hoặc tháng tư là anh sẽ biết! – Em Thuy nhíu mày đáp.
– Vậy à?
– Ừm…đến lúc đó anh sẽ biết được…mà em phải nói trước với anh một điều nhé!
– Là gì vậy?
– Chị Ngọc…không như anh nghĩ đâu…!
– Em nói vậy là sao? – Tôi giật mình hỏi vội.
Nhưng Thủy chỉ lắc đầu mỉm cười, em ấy từ tốn đáp:
– Rồi cũng đến lúc em cho anh biết tất cả…!
– Anh muốn biết luôn bây giờ…em tìm được đến đâu rồi thì cho anh biết đi! – Tôi khẩn khoản đề nghị.
– Không…em thích đến khi nào xong rồi mới nói cơ! – Thủy ương bướng lắc đầu, rồi thản nhiên nói.
– Anh…giờ muộn lắm rồi…đi ngủ thôi!
– Ừm…! – Tôi đành gật đầu chấp nhận.
Lên phòng ngủ, tôi nằm trăn trở mãi mà không ngủ được. Những gì mà em Thủy nói khiến tôi phải suy nghĩ rất nhiều… Như Ngọc…có điều gì mà em ấy giấu tôi? Có những bí mật ghê gớm như thế nào mà Thủy lại nói như vậy… Và…liệu khi biết được những điều đó…tôi còn có thể làm người yêu của Ngọc được nữa hay không?…
*********
Công việc ở quán café vẫn diễn ra bình thường, đều đặn hàng ngày. Cô bé thỉnh thoảng vẫn đến quán, chủ yếu là đến để nói chuyện với tôi…
– Quen em được ít lâu rồi…anh vẫn chưa biết tên em nhỉ? – Tôi đặt cốc café xuống bàn, mỉm cười nhìn em ấy.
– Dạ…vậy hở anh? – Em ấy ngước lên nhìn tôi.
– Ừ…!
– Dạ…em là Huyền My anh nha! – Em ấy nháy mắt với tôi.
– Tên em đẹp nhỉ? – Tôi ngồi xuống ghế đối diện em ấy.
– Dạ…hi…nhiều người cũng nói vậy anh à! – Em My mỉm cười nhẹ nhàng.
– ……!
– ……!
Chúng tôi ngồi im lặng, không biết nên nói gì. Kể ra có Huyền My cũng vui, thỉnh thoảng tôi cũng có người để trò chuyện…công việc phục vụ của tôi cũng bớt nhàm chán đi…
– Sao anh lại làm phục vụ ở đây vậy? – Em ấy bất chợt hỏi tôi.
– Ừm…anh làm thêm cho vui thôi! – Tôi bối rối.
– Vui ấy ạ? Em chưa thấy ai nói làm thêm là vui đâu ạ! – My nheo mắt nhìn tôi.
– Anh thấy vui thật mà! – Tôi gãi đầu.
– Xạo em vừa thôi anh…cho em biết lí do thật sự đi mà! – Em ấy năn nỉ.
– Uầy…cũng không có gì to tát đâu! – Tôi thở dài.
– Là sao hở anh?
– Anh…đi làm thêm để có tiền mua quà…!
– Mua quà ấy ạ? Anh định tặng ai vậy? – My ngạc nhiên nhìn tôi.
– Tặng em chứ tặng ai nữa! – Tôi thản nhiên đáp.
– Em không đùa…đâu nha! – Em My chợt đỏ mặt, ngượng ngùng.
– Anh định tặng…bạn anh ấy mà! – Tôi ngập ngừng.
– Bạn anh? Con trai hay con gái ạ? – Em ấy gặng hỏi.
– Thì…con gái…! – Tôi ngại ngùng nói.
– Bạn…bạn gái anh ạ? – Em ấy vội hỏi.
– Sao em biết? – Tôi ngạc nhiên.
– Thì…anh mà tặng quà cho con gái…thì chỉ có thể là bạn gái thôi ạ! – Em ấy giải thích.
– Thế…nếu đó chỉ là bạn bình thường thôi thì sao?
– Bạn bình thường anh đâu phải đi làm để có tiền mua quà tặng đâu anh? – Huyền My thở dài, nhìn sang chỗ khác.
– Em thông minh thật! – Tôi mỉm cười.
– Dạ…! – Em ấy gượng cười, rồi vội vàng đứng dậy.
– Thôi…em chào anh…em về đây! – Em ấy nói rồi bước luôn về phía cửa đi.
– Sao vậy? Mọi khi em ở lại đến hết giờ mà? – Tôi ngạc nhiên.
– Hôm nay em có việc bận anh à! – Em ấy quay lại, tôi thoáng thấy có gì đó không ổn, mắt em ấy long lanh…
– Vậy à…vậy em về nhé! – Tôi thẫn thờ đáp.
– Dạ…chào anh! – Em My đẩy cửa rồi vội vàng đi xuống phố, không ngoái lại nhìn tôi nữa.
– Chuyện này là sao? – Tôi chợt thắc mắc, nhưng cuối cùng cũng bị công việc cuốn đi đến gần đêm mới về đến nhà.
Hôm nào tôi cũng thấy em Thủy ngồi xem lại đống tài liệu. Không hiểu nó có ý nghĩa gì đối với em ấy mà ngày nào tôi về cũng thấy em ấy đang nghiên cứu nó. Tôi hầu như không để ý lắm, vì nếu có thì em ấy cũng chỉ lắc đầu mà thôi.
– Thủy…em làm gì mà ngày nào cũng xem đi xem lại nó vậy? – Tôi thắc mắc.
– Việc này quan trọng…em vừa nhận ra một điều gì đó…! – Em ấy thở dài, tiếp tục xếp lại đống giấy tờ.
– Em lấy đâu ra mấy thứ này? – Tôi liếc qua, hình như là hợp đồng gì đó…chắc của bố tôi.
– Em mượn của bố anh…và đi tìm hiểu thêm về chị Ngọc! – Em ấy nhíu mày.
– Điều này có liên quan đến nhau không? – Tôi hỏi.
– Em chưa nói chắc được gì…nhưng em đang dần dần đoán ra một điều gì đó rồi! – Thủy thở ra nhìn tôi.
– Điều gì vậy? Có tốt với anh không? – Tôi ngả lưng ra đằng sau.
– Em không biết nữa…có thể tốt…cũng có thể là xấu! – Em ấy lắc đầu.
– Vậy à? Hi vọng là tốt! – Tôi lẩm bẩm.
Thủy nhìn tôi, mỉm cười:
– Lành ít…dữ nhiều anh à…dù sao thì em cũng mong là sự việc không đến mức mà em lo nhất!
– Điều em lo nhất là gì vậy?
– Em…! – Cô nhóc chợt ấp úng.
– Cho anh biết đi…chỉ là lo lắng chủ quan của em thôi mà! – Tôi nài nỉ.
– Thôi được…anh ngồi lại gần đây đi! – Em ấy thở hắt ra, rồi kéo tôi lại gần.
– Sao…có gì bí mật vậy? – Tôi thì thầm.
– Em…em nghĩ là…mà anh không được giận em nha! – Em ấy lo lắng nhìn tôi.
– Yên tâm…không có gì đâu! – Tôi quả quyết gật đầu.
– Em…nghĩ là…chị Ngọc đến với anh không chắc đã vì yêu anh đâu…!
– Sao…sao em nghĩ vậy? – Tôi giật mình vội vàng hỏi lại.
– Em…từ lần anh kể về chị Ngọc…em đã nghĩ đến khả năng này…và giờ điều đó càng ngày càng rõ hơn…! – Thủy ngập ngừng.
– Là gì vậy…sao em lại nghĩ vậy? – Tôi lay lay vai em ấy, hỏi dồn dập.
– Qua thái độ của chị ấy với anh hồi trước…qua những hành động khó hiểu của chị ấy hồi trước…em có thể khẳng định như vậy!
– Nhưng…còn bây giờ? – Tôi run run hỏi.
– Bây giờ…em nghĩ là chị ấy đã có tình cảm với anh rồi…! – Em ấy thở hắt ra.
– Vậy à? – Tôi thở phào, dù có thể lúc đầu Như Ngọc chưa có tình cảm với tôi thì ít nhất giờ đây, theo như Thủy nói, Ngọc cũng đã khác rồi… Dù sao tôi cũng chỉ cần có vậy…
– Em biết là anh yêu chị Ngọc lắm…nhưng thôi…em sẽ vẫn tìm hiểu…! – Em ấy thở hắt ra, đứng dậy thu dọn đống giấy tờ và đi lên phòng.
Tôi ngồi lại ở phía dưới, suy nghĩ rất nhiều về những điều mà em Thủy vừa nói. Theo như em ấy…thì Ngọc đến với tôi không phải vì tình yêu…vậy thì là vì điều gì chứ? Chẳng lẽ là vì tiền? Nhưng từ quen em ấy đến giờ, tôi ít khi phải bỏ tiền ra mua cho em ấy đồ gì… Mà rõ ràng là…từ ngày đầu tiên quen Ngọc…em ấy tỏ ra quan tâm đến tôi rất nhiều…luôn tốt với tôi…
Liên hệ đến những việc xảy ra vào hôm trước…tôi cũng không hiểu được gì…Một lúc sau, tôi nhức hết cả đầu do suy nghĩ quá nhiều, mà giờ cũng muộn rồi…
Tôi đi lên phòng và nằm xuống…
Trong giấc mơ…tôi lại thấy Ngọc…và cả nàng nữa…!