Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 58 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 58

– Anh…em kiếm được cái cây lau nhà rồi nè! – Tiếng của em ấy nhẹ nhàng vang lên, tôi sực tỉnh quay sang.

 

– À…ừ…để anh lau cho! – Tôi cầm lấy cái cây lau nhà.

 

Em ấy chỉ im lặng nhìn tôi làm việc, thỉnh thoảng lại khẽ cười. Thấy lạ, tôi quay sang hỏi:

 

– Em cười gì vậy?

 

– Dạ…không ạ…! – Cô bé đáp nhẹ nhàng.

 

– Vậy sao cứ tủm tỉm thế? – Tôi thắc mắc.

 

– Hì…em không biết…nhìn anh làm trông buồn cười lắm…! – Em ấy lại mỉm cười.

 

– Vậy à…thế thôi anh về đây! – Tôi vờ làm mặt giận, để cái cây lau nhà vào góc tường rồi bỏ đi luôn.

 

– Anh giận em à? – Em ấy níu tay tôi.

 

– Ừ…giận rồi đấy! – Tôi hừ nhạt một cái.

 

– Em xin lỗi…anh đừng giận em chứ! – Em ấy phụng phịu.

 

– ……! – Tôi im lặng, bỏ mặc ánh nhìn lo lắng của em ấy, tôi cầm cái cây lau nhà đi vào trong để giặt và cất đi.

 

Trong lúc tôi đang rửa mặt, chợt có tiếng động ở ngoài:

 

– Cho anh vài ly nước, em gì ơi!

 

– Đúng đấy…mau ra phục vụ cho bọn anh nào!

 

Một sự im lặng ngay sau đó…và…

 

– Buông tôi ra…ưm! – Tiếng cô bé hét lên, rồi hình như bị một thằng bịt miệng lại.

 

– Cô em này trông ngon phết mày nhỉ? – Tiếng một thằng cười khùng khục.

 

– Ừ…mang nó đi nào…lát nữa tao có trò vui với nó! – Tiếng thằng còn lại bật cười, tôi vội vàng lao ngay ra ngoài xem có chuyện gì.

 

Anh quản lí đã nhanh chóng vượt qua mặt tôi, lao đến chặn cửa lại, gằn giọng nhìn hai thằng kia:

 

– Thả cô bé ra ngay!

 

– Mày là thằng nào mà dám ra đây chặn cửa? – Một thằng quát lên, tự dưng tôi lại đứng im xem anh của Thư định làm gì.

 

– Tao là chủ quán này…mày mà không thả cô bé ra đừng có trách tao!

 

– Hê…để xem…! – Một thằng lao vào anh, còn thằng kia giữ chặt lấy cô bé.

 

– Bốp…! – Anh quản lí ra một đòn cước, thằng còn lại lảo đảo lùi lại, nhưng đồng thời hắn cũng lôi anh ấy ra khỏi cửa.

 

– Mày mang con bé đi đi…lát gặp tao sau! – Hắn hét lên với thằng kia, nó liền đạp tung cửa bỏ chạy ra bên ngoài.

 

Anh quản lí đứng dậy định chạy theo nhưng bị thằng kia ngáng chân. Không chần chừ thêm giây nào, tôi phóng từ trong ra ngoài cửa, đạp vào mặt thằng kia một cái rồi bay ra bên ngoài, chạy đuổi theo thằng đang giữ cô bé.

 

Màn rượt đuổi diễn ra khá nhanh. Tôi chạy cũng khá ổn, còn thằng kia như hết hơi nên chạy chậm dần. Tôi cúi xuống nhặt một viên sỏi khá lớn, vừa chạy vừa căn rồi bất ngờ tung ra một cú ném…

 

– Bốp…! – Thằng kia ôm đầu và nhăn mặt, nhưng khi nhìn thấy tôi, hắn cố gắng chạy nhanh hơn.

 

Dưới ánh đèn, tôi thấy em ấy đang khóc…nước mắt nhòa đi trên gương mặt đáng yêu như thiên thần. Tôi vội vàng đuổi theo, lo lắng không biết hắn có định làm gì em ấy hay không. Biết không thể chạy được với tôi, tên kia vác em ấy lên vai rồi nhảy vượt qua một hàng rào bằng dây thép gai, qua một bức tường rồi rơi xuống phía dưới.

 

Tôi nhìn nó đã thấy phát ớn, hàng rào như vậy trèo qua thì chắc chắn là sẽ bị thương.

Nhưng hôm đó…tôi không hề nao núng, trèo và nhảy bật qua tường, rơi xuống nền đất ở phía dưới:

 

– Bịch! – Cả người tôi đập mạnh xuống đất, tuy khá đau nhưng tôi vẫn cố gắng gượng dậy, đưa mắt nhìn quanh.

 

Đây như là một sân bóng… khá rộng. Nhưng cánh cửa chính của sân đã bị khóa lại, nên tên kia không thể nào thoát ra được. Tôi từ từ bước đi, mắt nhìn khắp các hướng để xem tên kia ở đâu, tay vẫn đang nhói lên vì đau, người xước sát vì vướng phải dây thép gai. Sân có khá nhiều góc khuất và tối, tôi lo lắng đi thật chậm, đề phòng tên kia có thể đánh úp mình một cách bất ngờ.

 

Sân bóng khá rộng, tôi đi khá lâu mà chưa thấy em ấy đâu cả. Đúng lúc tôi đang lo không hiểu em ấy bị thằng kia làm gì chưa thì…

 

– Bịch! – Tiếng va chạm mạnh vang lên ở góc sân, tôi vội vàng đưa mắt về phía đó.

 

Cơ mà cũng may tôi đang đứng trong bóng tối nên không bị phát hiện. Ở đằng kia, tôi thấy tên kia và cô bé đáng thương…

 

Hắn bỏ cái giẻ ra khỏi miệng em ấy, em ấy vội vàng hét lên:

 

– Cứu…ưm! – Ngay lập tức, thằng kia lấy tay bịt chặt miệng em ấy lại.

 

Mặc cho cô bé giẫy dụa, hắn đặt tay vào cổ em rồi bất ngờ siết lại. Không kịp đứng lại nhìn, tôi vội vàng lao thật nhanh đến chỗ hai người đó. Em ấy giẫy mạnh hơn, chân đạp mạnh vào mặt tên kia. Nhưng…điều đó chỉ là một sai lầm…

 

Hắn tức lên, dùng cả thân mình đè lên người em ấy. Em ấy càng giẫy ra thì hắn lại càng siết chặt… Cuối cùng…em ấy chống cự yếu dần, yếu dần, và rồi…đôi tay buông thõng xuống đất…bất lực…

 

– Bốp! – Tôi lao thẳng vào người hắn, đồng thời đạp thẳng vào mặt tên đó một cái.

 

– Hự! – Tên này ngã lăn ra đất, tôi bồi ngay thêm một cú đá vào bụng…và hắn gục ngay xuống đất…    

 

Tôi thở dốc ra nhìn tên đó, rồi vội vàng chạy lại chỗ em ấy… Mới có mấy giây trôi qua…

 

– Em ơi…tỉnh lại đi nào! – Tôi lẩm bẩm, lay nhẹ người em ấy.

 

– …..! – Em ấy nằm im, bất động…

 

Cô bé tuy bất tỉnh nhưng vẫn thở, tuy rằng hơi thở khá yếu, thỉnh thoảng lại bị đứt quãng…

 

Nhìn đồng hồ…đã quá 10h…tôi vội vàng cúi xuống, bế em ấy lên tay… Em ấy cũng nhẹ, tôi bế khá dễ dàng…

 

Chợt nhớ lại lần đi thăm quan…tôi đã từng làm vậy với nhỏ Thư…Nhưng…giờ tôi mới nhận ra là mình không có cách nào để ra được bên ngoài, vì cửa bị khóa, mà xung quanh toàn hàng rào dây thép gai cả…làm thế nào để hai đứa chúng tôi thoát ra khỏi đây bây giờ?

 

Tôi đang suy nghĩ thì cô bé ấy chợt tỉnh lại. Em ấy không cần biết ai đang bế mình, vung tay đấm một phát vào mặt tôi:

 

– Bốp! – Tôi nhăn mặt chịu đau, không muốn thả tay ra vì sợ em ấy ngã xuống.

 

– Em…! – Tôi định nói cho em ấy biết nhưng…

 

– Bốp! – Tôi choáng váng lùi lại, tay thả em ấy xuống.

 

– Tránh xa tôi ra…! – Cô bé không cần nhìn mặt tôi, vội vàng gượng dậy chạy đi thật nhanh.

 

Tôi vội vàng chạy ngay sau em ấy. Dường như biết là có người đuổi theo, em ấy cố gắng hết sức chạy thật nhanh…nhưng không may vấp phải một hòn đá…

 

– Bịch! – Em ấy ngã lăn xuống đất, nhưng vẫn cố gắng gượng dậy. Tôi từ từ lại gần, còn em ấy cố gắng lùi ra xa.

 

– An ơi…cậu ở đâu…cứu mình với! – Em ấy sợ hãi, hét lên.

 

– Em không nhận ra anh à? – Tôi thở dài, cúi xuống nhìn thẳng vào mặt em ấy.

 

– hức…là anh à? – Cô bé mếu máo nhìn tôi, rồi bất chợt ôm chầm lấy tôi.

 

– hức…huhu…em sợ quá anh ơi…! – Em ấy òa khóc.

 

– Thôi…mọi chuyện cũng ổn rồi mà! – Tôi hơi bất ngờ, nhưng cũng vỗ nhè nhẹ lên lưng em ấy an ủi.

 

– hức…cảm ơn anh…! – Em ấy nhìn tôi, mắt long lanh nước.

 

– Không có gì đâu…! – Tôi bối rối.

 

– Nhưng…em buồn lắm anh à…!

 

– Là sao? – Tôi thắc mắc.

 

– Em…lúc đó em nhớ rõ là…em thấy bạn An đuổi theo em…nhưng tự dưng bạn ấy lại bỏ đi rồi…!

 

– Anh…! – Tôi định thông báo cho em ấy biết, nhưng em ấy lắc đầu, nhìn tôi trìu mến, nước mắt vẫn đang lăn dài trên khuôn mặt dễ thương đó.

 

– Em…bây giờ…em không còn tin được ai nữa rồi…!

 

– …..!

 

– Em thực sự thất vọng…bạn ấy không cứu em…vậy mà em…đã tưởng sẽ được như vậy!

 

– Anh…thực sự…! – Tôi thở dài, định nói cho em ấy biết hết nhưng em ấy đã nhẹ nhàng che miệng tôi lại.

 

– Anh…đừng nói gì…em biết là anh…có tình cảm với em…!

 

– Anh…! – Tôi giật mình, chẳng hiểu sao em ấy lại ngộ nhận như vậy, nhưng vẫn không nói được vì bị em ấy che miệng.

 

– Em…thực sự em gặp rất nhiều người như vậy…họ đều có tình cảm với em…!

 

– …..!

 

– Em không biết tại sao nữa…phải chăng chỉ vì em dễ thương thôi sao? – Em ấy thở dài, rồi quay sang nhìn tôi.

 

– …..!

 

– Anh…em thực sự muốn nói rằng…em không muốn thêm một lần nữa phải đau…!

 

– …..! – Tôi cảm nhận được…em ấy đã từng nhiều rồi…chắc em ấy cũng trải qua nhiều cuộc tình…

 

– Em đã đau lắm rồi…có lẽ trái tim của em giờ cũng không thể yêu thương được ai khác nữa…! – Em ấy lau nước mắt, khẽ thì thầm.

 

– Nhưng mà…! – Tôi bối rối…định giải thích cho em ấy hiểu mà cũng không được…em ấy lại ngắt lời tôi.

 

– Em hiểu…những người con trai tốt như anh…em cũng đã gặp rồi!

 

– …..!

 

– Nhưng khi em không chịu đáp ứng ham muốn của họ…họ sẵn sàng thờ ơ, lạnh nhạt…rồi phũ phàng nói lời chia tay…! – Em ấy lại nhìn tôi, nghẹn ngào nói.

 

– …..!

 

– Chẳng lẽ…con trai các anh yêu em chỉ là vì…điều đó thôi hay sao…? – Em ấy khóc nấc lên, áp mặt vào vai tôi thì thầm.

 

Tôi có thể cảm nhận được…em ấy đã phải trải qua nhiều nỗi đau… Chính vì vậy mà em ấy mất dần niềm tin vào tình yêu…

 

– Em này…điều thứ nhất anh muốn nói với em là: Đừng đánh mất niềm tin vào tình yêu như vậy…có lẽ em chưa gặp được một nửa thực sự của mình…một người thực sự biết quan tâm chăm sóc cho em…!

 

– ……! – Em ấy im lặng ngước nhìn tôi.

 

– Ở đời không thiếu những kẻ lừa dối, chỉ biết đến bản thân mình…nhưng không phải ai cũng như vậy…có những con người tốt thực sự…họ sống vì người khác…đó mới chính là hạnh phúc thực sự của em! – Tôi nhẹ nhàng khuyên em ấy.

 

– Thật hở anh? – Em ấy tròn mắt nhìn tôi.

 

– Thật…em hãy tin vào điều đó…anh không nói sai đâu! – Tôi gật đầu khẳng định.

 

– Vậy…anh có nghĩ anh là người tốt như vậy không? – Em ấy hỏi tôi.

 

– Anh không chắc…nhưng anh tin một điều…! – Tôi mỉm cười.

 

– Điều gì vậy anh?

 

– Anh đã yêu…thì không bao giờ lừa dối ai…luôn tôn trọng người mình yêu…! – Tôi quả quyết.

 

– Vậy…anh định nói là…? – Em ấy chợt đỏ mặt, nói thật nhỏ.

 

Tôi hiểu ra ý của em ấy, liền mỉm cười lắc đầu.

 

– Không…anh không định nói như vậy!

 

– Vậy…anh định nói gì? – Em ấy hỏi thầm.

 

– Anh định nói là…anh chính là người đưa cho em cái áo…và đưa em ra xe vào hôm trời mưa…! – Tôi thở ra rồi nói thật cho em ấy.

 

– Anh…thật không ạ…hay anh trêu em? – Em ấy nhìn tôi thắc mắc.

 

– Thật…anh không đùa…! – Tôi lắc đầu.

 

– Hi…em cũng biết chính là anh mà! – Em ấy mỉm cười nhìn tôi.

 

– Sao em biết? Mà nếu biết sao em không nói gì? – Tôi ngạc nhiên.

 

– Em vừa mới biết thôi…tại anh nói những chi tiết đấy…em nghĩ là chỉ có anh với em mới biết được những điều đó mà thôi! – Em ấy nhẹ nhàng nói.

 

– Vậy à?

 

– Vâng…em biết là anh sẽ đến lúc em cần mà! – Em ấy cười tươi…đúng là cô bé thất thường quá…vừa khóc xong…đã cười được rồi…

 

– Em cả tin quá vậy? Anh là anh không lường trước được đâu! – Tôi thở dài.

 

– Kệ em…em tin anh rồi…!

 

– Không tranh cãi với em nữa…giờ anh với em phải ra khỏi đây! – Tôi kéo em ấy đứng dậy.

 

– Ý anh là sao? – Em ấy ngơ ngác.

 

– Là phải tìm đường ra chứ sao hả em? – Tôi thở ra, đưa mắt nhìn quanh.

 

Chỉ toàn là hàng rào với tường bao quanh… Hầu như không có lối ra…Chẳng lẽ đêm nay chúng tôi bị nhốt ở bên trong sân bóng hay sao?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.