– Hôm nay sao cậu đến muộn vậy? – Như Ngọc đứng ngay ở cửa lớp đợi tôi.
– Muộn gì đâu? – Tôi ngơ ngác, mình đến chậm hơn mọi khi năm phút thôi mà.
– Hừ…quên An hứa gì với mình hôm qua à? – Em ấy hừ nhạt.
– Ơ…à…hôm nay Ngọc muốn mình khao nước với đồ ăn chứ gì? – Tôi nhớ ra.
– Ừ…vậy mà cậu lại đến muộn…! – Ngọc nhăn mặt.
– Mình xin lỗi…giờ ra chơi ăn cũng được mà! – Tôi thở dài.
– Hứ…đến lúc đấy chắc mình đói lả rồi! – Em ấy giận dỗi bỏ vào trong lớp.
– Ê từ từ đã Ngọc ơi! – Tôi vội vàng kéo tay em ấy lại.
– Gì nữa?
– Hay giờ đi luôn vậy?
– Chỉ còn vài phút nữa là vào giờ rồi, sao kịp được?
– Kịp…nếu cần thì cậu mang đồ ăn lên lớp cũng được! – Tôi thở ra rồi kéo em ấy xuống nhà.
– Ừ…ý hay…! – Em ấy gật đầu rồi đi theo tôi xuống dưới.
Chúng tôi vội vàng chạy xuống catin, mua đồ ăn cho cả hai đứa rồi lại vội vàng chạy nhanh lên lớp. Không may cho Ngọc…lúc em ấy đang đi vội lên cầu thang thì va ngay phải một thằng con trai đang chạy rất nhanh về phía chúng tôi.
Ngọc loạng choạng rồi ngã xuống dưới cầu thang. Tôi vội bỏ đồ ăn xuống, lao xuống đỡ ngay lấy em ấy.
– Bịch…! – Tôi ngã xuống dưới cầu thang, lưng va mạnh vào bậc thang.
Em Ngọc thì may mắn hơn do ngã vào người tôi, cơ mà em ấy đã vội kêu:
– Đau quá! – Không hiểu là tôi hay là em ấy bị đau hơn nữa.
Thằng con trai kia nhìn thấy, vội vàng lại gần kéo Ngọc lên, nhẹ nhàng hỏi:
– Cậu có sao không?
– Người đâu mà…hơ…! – Em ấy đang lẩm bẩm, nhưng khi ngước nhìn lên thì không nói được câu nào nữa.
Thằng Minh đang đứng trước chúng tôi, trông nó bảnh hơn rất nhiều so với hồi trước. Tóc hơi vàng, cặp kính cận màu đen khá phù hợp với khuôn mặt…đủ khiên mọi cô gái phải ngỡ ngàng… Và Như Ngọc cũng không phải là ngoại lệ…em ấy thẫn thờ nhìn thằng Minh, mặc cho tôi đang đập đập vào tay em ấy.
– Ơ…là Ngọc à? – Thằng Minh giả vờ ngạc nhiên, nó không thèm nhìn tôi.
– Ừ…Minh làm gì ở đây vậy? – Em Ngọc như quên mất sự tồn tại của tôi thì phải, vẫn ngượng ngùng hỏi nó, quên luôn hắn chính là người làm em ấy ngã xuống dưới và làm đổ đồ ăn.
– Mình định chạy xuống catin…cơ mà vội quá nên…!
– Minh hở? Minh vội làm gì?
– À…bạn gái mình đang chờ ở dưới! – Nó thản nhiên đáp.
– Vậy à? – Em ấy gượng cười, nhưng tôi nhận thấy được hành động của em ấy như là đang tiếc vì không phải bạn gái của thằng Minh vậy.
– Cậu xuống dưới nhà không? Mình sẽ đền cho cậu những gì mình làm đổ của cậu! – Nó đáp.
– Vậy hở? Mình đi luôn nhé! – Em ấy cười tươi.
– Ừ…giờ đi luôn nè! – Nó gật đầu rồi định đi xuống luôn.
– Nhưng sắp vào học rồi đấy! – Tôi vội vàng chen vào.
– Yên tâm…mình sẽ xin cho cậu vào muộn một chút! – Nó không quay lại.
– Thật hở…? – Em ấy ngơ ngác.
– Ừm…tin mình đi…mình bảo làm được là sẽ làm được!
– Vậy mình đi đây…An lên lớp đi! – Em ấy cười rồi đi theo thằng Minh, bỏ lại tôi đứng bơ vơ giữa cầu thang.
– Ngọc…! – Tôi gọi với theo, nhưng em ấy quay lại mỉm cười rồi xuống luôn dưới catin.
Còn mình tôi đứng sững người như không tin vào những gì đang diễn ra. Tại sao em Ngọc có thể làm như vậy với tôi chứ? Bỏ người yêu lại để đi theo một thằng khác…vậy là sao chứ?
– An…cậu có sao không? – Nhỏ Thư đi từ trên xuống, ngạc nhiên hỏi tôi.
– À…không sao! – Tôi vội lắc đầu.
– Sao đứng ngẩn người ra vậy? – Nhỏ nhìn theo hướng của tôi, thấy em Ngọc đang vừa đi vừa nói chuyện với Minh, em ấy trông vui lắm.
– An…chuyện này là sao vậy? – Nhỏ nhìn tôi thắc mắc.
– Mình không biết! – Tôi lắc đầu thở dài, vẫn chưa hết sững người trước hành động của Ngọc.
Anh Thư nhìn tôi định hỏi thêm gì đó…nhưng trống báo vào giờ học đã vang lên. Nhỏ thở dài:
– Ôi…mình xuống muộn quá!
– …..! – Tôi chẳng biết nói gì nữa, lơ ngơ như người mất hồn.
– Thôi lát nữa xuống vậy! – Nhỏ lắc đầu rồi quay sang tôi.
– An…lên lớp đi chứ? Sao cậu đứng đơ ra vậy?
– Ờ…đây! – Tôi thẫn thờ đáp rồi bỏ lên lớp, mặc kệ ánh mắt khó hiểu của nhỏ.
Lên lớp, tôi ngồi xuống cái ghế trống không. Tình trạng này chưa bao giờ xuất hiện…kể từ khi tôi được đổi chỗ sang cạnh Ngọc. Em ấy luôn luôn vào trước tôi, luôn ngồi đó nhìn mọi người, và nhìn tôi…suốt một thời gian qua.
Vậy mà giờ đây, em ấy lại xuống ngồi catin cùng một đứa con trai khác…Em ấy không hề trách nó…hay khó chịu, khi thằng Minh va phải mình…Mà ngược lại, Ngọc còn vui vẻ chạy theo thằng Minh xuống dưới nhà, chắc bây giờ…ba người bọn họ đang ngồi nói chuyện vui vẻ ở dưới nhà…
Còn tôi…mới chỉ đến muộn có năm phút…năm phút mà thôi…mà em ấy đã giận dỗi, đã phũ phàng quay mặt đi với tôi…
Hai cô nàng xinh đẹp nhất mà tôi từng biết…hình như đã bước qua cuộc đời của tôi rồi thì phải…cả hai người họ…đều chuyển sang Minh…thằng mà tôi cực kì khó chịu khi nhắc đến.
– Rầm! – Tôi đấm mạnh xuống bàn một cái, cả lớp tôi giật mình quay lại.
– Thằng An bị sao ấy nhỉ?
– Ê An…mày làm sao vậy?
– Chắc có chuyện liên quan đến hai em kia rồi! – Một thằng đoán bừa mà cũng trúng.
– Ê ê mày sao vậy? – Thằng Thắng ngạc nhiên.
– Có phải mày…làm gì để hai em nó phải bỏ lớp học không? – Thằng Hưng nhíu mày.
– Điên…tao làm gì! – Tôi bực mình sẵng giọng.
– Em Ngọc của mày đâu? – Nó hỏi.
– Mày không cần biết! – Tôi tức giận nói.
Và…đúng lúc cô vào…tôi nện quyển sách xuống mặt bàn.
– Ầm! – Mọi người lại giật mình quay sang nhìn tôi.
– An…em làm gì vậy hả! – Cô giáo của tôi lạnh giọng nói.
– Dạ…không có gì! – Tôi hậm hực nói, vẫn chưa hết khó chịu khi nhớ lại cảnh em Ngọc chạy theo thằng Minh.
– Em dám nói vậy với tôi à? – Cô giáo tôi bắt đầu lớn tiếng.
– …..! – Tôi im lặng không đáp, đúng lúc đó thì em Ngọc và Mai Trang từ ngoài lớp đi vào.
– Xin phép cô cho chúng em vào lớp! – Hai nàng đồng thanh nói.
– Hai em vào đi…còn anh kia…ra đứng ngoài cửa lớp cho tôi! – Cô giáo nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.
Bỏ mặc ánh mắt ngạc nhiên của hai nàng, tôi hậm hực bỏ ra khỏi lớp mà không nói thêm câu nào. Thằng Minh đi qua lớp tôi, thấy tôi đứng đó liền giả vờ hỏi:
– Ủa…sao ông An lại đứng ở đây vậy?
– Cái đó phải hỏi mày ấy…đồ đểu! – Tôi tức giận nói, định cầm cả cuốn sách phang vào mặt nó một cái.
Nó nhìn tôi, nhếch mép cười:
– Hê…bị hai nàng lờ đi đúng không?
– Mày…! – Tôi định lao vào người nó, nhưng nó đã ra dấu ngăn lại, rồi bật cười.
– Mày muốn làm mất thể diện của chính mình thì cứ tự nhiên đi!
– …..!
– Hai nàng giờ vẫn đang nhìn mày đấy…cứ đánh tao xem nào…xem ai đau hơn ai?
– …..!
– Mày…có…mà không biết giữ…đến lúc mất đi…đừng có mà tiếc! – Nó bật cười, nhìn tôi khinh khỉnh rồi chạy đi, không quên gọi với vào trong lớp.
– Hôm nay vui lắm…cảm ơn hai bạn nhá!
– Không có gì! – Cả hai nàng đều mỉm cười chào nó.
Ngay lập tức, lớp tôi bàn tán xôn xao…
– Mày có thấy không? Thằng Minh nó quen được cả hai em rồi này!
– Thì thằng An lớp mình cũng vậy còn gì?
– Vớ vẩn…giờ thằng An hết thời rồi, hai em ấy chuyển sang thằng Minh rồi…!
– Ừ…không chỉ riêng hai nàng lớp mình…mà nhiều đứa con gái khác nữa! – Một thằng thở dài.
– Gato với nó thật! – Thằng Thắng chen vào.
– Biết làm sao được…! – Bọn nó ủ rũ.
Hai nhân vật chính của câu chuyện đang ngồi đỏ mặt nhìn ra ngoài lớp. Trông thấy tôi, em Ngọc lo lắng nhìn đi chỗ khác…không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Vì ánh mắt của tôi lúc đó, là lạnh lùng như băng…tức giận trước sự vô tâm của Như Ngọc…mới qua mấy hôm mà em ấy đã thay đổi rồi hay sao…?
********
Hết giờ học, tôi vào trong lớp, em Ngọc lại gần và nói nhỏ:
– An à!
– …..! – Tôi làm như không nghe thấy, nhanh chóng thu dọn sách vở.
– An…cho mình xin lỗi…! – Em ấy nhìn tôi lo lắng.
– Muộn rồi…! – Tôi tức giận nói, cầm cặp bỏ ra khỏi lớp.
Em Ngọc vội chạy đến níu tay tôi lại, cố gắng giải thích:
– An…nghe mình đi…chuyện không phải vậy đâu!
– Bỏ ra đi Ngọc…! – Tôi lạnh lùng quay lại nhìn em ấy.
– Đừng mà…mình biết lỗi rồi…! – Em ấy rưng rưng nhìn tôi.
– …..!
– Cho mình xin lỗi…An đừng bỏ rơi mình…hức! – Em ấy gục đầu vào vai tôi bật khóc.
– Sao lúc đó cậu lại bỏ rơi mình? – Tôi lạnh lùng hỏi.
– Cho mình xin lỗi…hức…lỗi của mình hết…tại mình không biết kiềm chế bản thân…! – Ngọc ôm lấy tôi và khóc.
– Kiềm chế bản thân? Cậu đã có tình cảm với nó rồi có phải không? – Tôi sững người lại, run run hỏi.
– Mình…chỉ là thoáng qua mà thôi! Mình xin lỗi…!
– …..!
– Đừng bỏ rơi mình…hức…! – Em ấy nấc lên, ôm chặt lấy tôi như sợ tôi có thể biến mất bất cứ lúc nào.
– …..! – Tôi im lặng nhìn em ấy.
– An…nói gì đi…hức…đừng lạnh lùng với mình như vậy! – Em ấy ngẩng đầu lên, mắt long lanh nhìn tôi.
– …..! – Tôi vẫn im lặng, rồi bất chợt đưa tay quệt nước mắt cho em ấy, vì tôi biết…mình yêu em ấy rất nhiều…
– Được rồi…nín đi…mình không giận cậu nữa đâu! – Tôi thở ra nhìn em ấy.
– Thật à…hức? – Em ấy nhìn tôi, ánh mắt vui hẳn lên.
– Ừ…! – Tôi gật đầu…trìu mến nhìn em ấy.
– …..! – Em ấy cũng nhìn tôi…có chút ngại ngùng…gương mặt chợt đỏ ửng lên. Em ấy vẫn còn thút thít.
Và rồi…trong sự tĩnh lặng…tôi nhẹ nhàng trao cho em ấy một nụ hôn nhẹ nhàng…nụ hôn thể hiện được tất cả tình cảm mà tôi dành cho em ấy… Ngọc lúc đầu hơi bất ngờ, em ấy yếu ớt đẩy tôi ra…về sau, em ấy cũng im lặng đón nhận lấy nó…
Trong không gian tĩnh lặng…hai chúng tôi trao nhau nụ hôn đắm say…
Có những vết rạn…mà tôi không thể biết được…vì nó được che dấu…một cách hoàn hảo…
Có một người đang sững sờ nhìn chúng tôi, rồi người đó chạy đi…chạy thật nhanh như để trốn tránh một điều gì đó…
Và…đến một góc sân trường…người đó khuỵu xuống…và khóc…mặc cho rất nhiều người chạy lại an ủi…Người đó thì thầm trong tiếng nấc nghẹn:
– An…mình phải chịu đựng đến bao giờ đây?