Giật mình tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm dưới sàn nhà. Hóa ra lúc nãy chỉ là mơ…
Thở phào một cái khi biết đó chỉ là mơ, một giấc mơ mà thôi, tôi từ từ đứng dậy. Giờ đã gần 7h sáng. Không khí yên ắng, tĩnh lặng của một buổi sáng mùa đông lạnh giá.
– Lạnh quá! – Tôi khẽ rùng mình, chui lại vào trong chăn.
Trời chưa sáng hẳn. Tiếng gió rít qua khe cửa nghe rợn người một chút. Không khí lành lạnh len lỏi vào từng góc của căn phòng…
Khoảng một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa ầm ầm của em Thủy…ngày nào cũng như vậy…
– Anh An dậy đi…muộn giờ của em bây giờ!
– Ừ đợi chút…anh ra ngay…! – Tôi gọi với ra rồi đứng dậy, nhìn vào cuốn lịch rồi lắc đầu lẩm bẩm.
– Lại một ngày dài nữa đây…!
Đã thành thói quen, ngày nào tôi cũng có nhiệm vụ đưa em Thủy đến trường cho đúng giờ, kể từ ngày đầu tiên em ấy đến đây cho đến bây giờ, mọi việc đều diễn ra y như nhau. Sáng dậy, tôi được em ấy gọi. Sau đó, tôi đưa em ấy đi học, rồi quay xe về nhà học bài.
– Chào anh An nha! – Thủy vẫy tay chào tôi rồi đi luôn.
– Chào em! – Tôi gật đầu quay xe, nhưng lại chưa muốn về ngay nên vòng vòng quanh các con phố, suy nghĩ xem nên làm gì bây giờ.
Có lẽ do ám ảnh bởi giấc mơ ngày hôm qua, cộng thêm những việc xảy ra ngày hôm qua khiến tôi hơi lo lắng một chút nên đành chạy xe qua nhà Thư xem có gì bất thường không.
Đến nơi…tôi thấy cánh cổng chính đang mở toang ra. Hơi hoảng một chút, tôi chạy nhanh lại gần và ngó vào trong xem có chuyện gì đang xảy ra…
Bỗng một bóng người từ trong nhà chạy ra, đâm sầm vào tôi một cái…
Tôi loạng choạng suýt ngã, lùi lại đằng sau mấy bước. Còn người đâm vào tôi là nhỏ Thư…
Tôi phải giật mình lùi lại thêm mấy bước nữa khi trông thấy nhở. Bộ quần áo đồng phục hôm qua của nhỏ giờ rách tả tơi, cánh tay và chân nhỏ có những vệt dài như dấu vết của một trận đòn. Nhỏ ngước lên nhìn tôi, hoảng sợ và tủi nhục…
Rồi bất chợt, nhỏ lao đến và ôm chặt lấy tôi, òa khóc nức nở:
– An ơi…cứu mình với…huhu!
– Chuyện gì vậy? – Nhìn nhỏ trong bộ dạng thảm hại như vậy, tôi thấy thương vô cùng, không hiểu nhỏ bị ai đánh mà ra nông nổi này.
– Bố mình…định giở trò…hức…! – Thư khóc nấc lên, còn tôi vừa ôm em ấy an ủi vừa đưa mắt nhìn vào bên trong.
Trong nhà, mọi đồ đạc đều bị phá tan hết. Tất cả như vừa phải hứng chịu một cơn thịnh nộ từ một người đàn ông. Và người đó bước ra, trông thấy tôi liền hét lên:
– Thằng kia…mày là ai mà dám vào nhà tao?
– Cháu không hiểu bác nói gì? – Tôi lạnh lùng đáp lại, còn Anh Thư giật mình nép sau lưng tôi, sợ hãi nhìn ông bố.
– Mày…đưa con Thư đây…không đừng trách tao! – Ông gào lên.
– Nếu bác thôi cái trò mà bác đang làm đi…thì cháu sẽ trả lại bạn ấy cho bác! – Tôi đưa tay kéo sát nhỏ Thư vào người.
– Mày…thằng nhóc như mày thì đừng có mà ra điều kiện với tao! – Ông lại gào lên.
– Nếu bác không đồng ý thì thôi…! – Tôi lắc đầu.
– Thằng nhãi…mày dám hỗn với tao à? – Ông gầm lên, định lao vào tôi nhưng tôi ra dấu ngăn lại, lắc đầu nhìn ông.
– Cháu…xin lỗi…nhưng bác đang hành hạ bạn ấy, cháu không thể để điều đó xảy ra được!
– Mày…đừng có trách tao ác! – Ông bẻ khớp răng rắc.
– An ơi…chạy đi…đừng…! – Thư sợ hãi nhìn tôi.
– Cậu đi đi…mình có thể giải quyết với ông! – Tôi lắc đầu, đẩy nhỏ Thư ra.
– Đừng mà…cậu sẽ bị thương mất! – Nhỏ kéo tay tôi năn nỉ.
– Cậu mới là người đáng lo nhất…chạy đi! – Tôi lắc đầu.
Ngay lập tức, một cú đấm mạnh từ ông bố của Thư. Tôi đưa tay lên đỡ và gạt ra, nhưng tê hết cả tay. Ông lại đấm thêm một cú nữa, tôi né được ra, đồng thời đẩy nhỏ Thư ra xa:
– Thư…chạy ngay đi…!
– Không…! – Thư lắc đầu, mắt rưng rưng nhìn tôi.
– Chạy đi…xin cậu đấy! – Tôi cố gắng đẩy em ấy ra xa.
Và Thư nhìn tôi…lại trào nước mắt…và nhỏ mỉm cười lắc đầu…
Đúng lúc đó, lại một cú đấm nữa khá mạnh, tôi không kịp né ra nữa…chắc là sẽ dính đau lắm đây…
– Bốp!
– Á…! – Và nhỏ Thư gục xuống, máu phun ra từ miệng.
Tôi hốt hoảng vội vàng lại gần nhỏ, nâng đầu Thư lên:
– Thư ơi…cậu vừa làm cái gì vậy? – Tôi lại thấy cay cay nơi khóe mắt.
– K…hông…có…gì…An chạy…đi! – Anh Thư thều thào nhìn tôi.
– Không bao giờ! – Tôi gầm lên, đặt nhỏ Thư xuống rồi tức giận lao đến chỗ ông bố vũ phu của nhỏ.
Với một đòn đánh liên hồi, tôi không còn bận tâm xem người đó là ai nữa, là người lớn hay là một đứa trạc tuổi tôi nữa. Tức giận…tôi dùng sức của mình đánh thật mạnh, thật đau vào người đó…
Người đàn ông đó gục xuống bất tỉnh, tôi đứng nhìn và thở dốc ra… Rồi nhanh chóng chạy đến bên Anh Thư:
– Thư ơi…cậu có sao không?
– Mình…ổn…ông ấy sao…rồi? – Thư vẫn thều thào nói, nhưng máu đã ngừng chảy ra.
– Chỉ bất tỉnh thôi…chắc một lát nữa ông ta sẽ tỉnh lại…! – Tôi hằn học nhìn người đàn ông đang nằm dài trên mặt đất.
– Ưm…cảm ơn cậu…! – Nhỏ nhìn tôi, ánh mắt chứa đầy sự biết ơn.
– Không có gì đâu…! – Tôi gãi đầu nói.
– …..!
– …..!
Cả hai đứa im lặng nhìn nhau…không biết nên nói gì. Rồi…tôi chợt nhận ra mình đang ở ngay ngoài đường, mọi người xung quanh đang lại gần chỗ chúng tôi, bàn tán xôn xao gì đó. Tôi nhìn quanh thì mới nhận ra một tình huống khá…nhạy cảm…
Một người đàn ông đang nằm bất tỉnh trên mặt đường, một đứa con gái…quần áo rách tả tơi…và một thằng con trai…đang ngơ ngác nhìn quanh.
Tôi cúi xuống thì thầm với nhỏ Thư:
– Thư…cậu đứng dậy được không?
– Mình…cố xem! – Nhỏ gượng dậy một cách khó khăn.
Mặc kệ ánh mắt soi mói của mọi người, tôi đỡ nhỏ đi vào trong nhà. Đặt nhỏ xuống ghế, tôi định về nhà ngay vì sợ tình huống hôm qua lại diễn ra thêm lần nữa.
– An…ở lại chút đi! – Thư kéo tay tôi, tôi giật bắn mình, run rẩy quay lại.
– Thư…mình phải về học bài…chiều nay còn phải làm ở quán nữa! – Tôi tìm cách trốn về.
– …..! – Nhỏ im lặng nhìn tôi, rồi thở dài.
– Ừm…thôi vậy…! – Nhỏ buồn buồn đáp.
– Ừ…mình về đây…cậu thay đồ đi…trông cậu thảm quá! – Tôi gật đầu nhìn nhỏ.
– Ừa…cảm ơn cậu…! – Anh Thư mỉm cười buồn.
– Đừng buồn…nếu có điều kiện mình sẽ mời cậu qua nhà chơi! – Tôi an ủi em ấy.
– Thật à? – Nhỏ cười rạng rỡ.
– Ừ…! – Tôi gật đầu.
– Hứa với mình đi!
– Mình hứa…! – Tôi gật đầu rồi quay đi.
Nhưng đến lúc ra ngoài cổng, tôi mới nhận ra tình huống mà Anh Thư gặp phải…
Ông bố của nhỏ đang nằm dưới đất, có khả năng sẽ tỉnh lại trong chốc lát. Nếu mà ông ta tỉnh lại thì nhỏ Thư khó tránh khỏi cơn thịnh nộ của ông…có khi giấc mơ hôm qua của tôi lại trở thành sự thật…
Thở dài, tôi quay vào nhà, nhỏ Thư vẫn đang đứng nhìn theo tôi. Thấy tôi quay lại, nhỏ đỏ mặt vội vàng nấp vào trong nhà. Tôi chẳng có thời gian mà đùa với nhỏ, đi vào trong mà nói:
– Thư ơi…giờ tính sao với bố cậu đây?
Nghe tôi nhắc đến bố nhỏ, Thư giật mình, run rẩy nói:
– Mình…mình không biết…!
– Cậu mà ở lại đây…khó tránh khỏi cơn thịnh nộ của ông!
– …..! – Nhỏ bối rối nhìn tôi, không biết nên làm gì.
– Mẹ cậu đâu? – Tôi hỏi.
– Mẹ mình…giờ đang ở nước ngoài rồi! – Nhỏ lắc đầu buồn bã.
– Vậy…cậu có nơi nào để ở tạm không? Chứ ở đây cậu không…! – Tôi thở ra, nhỏ trông đáng thương quá.
– Mình…có…nhà đứa bạn thân của mình!
– Ở gần đây không? – Tôi hỏi.
– Không…xa đây lắm đâu!
– Vậy…cậu thu xếp đồ đạc đi…mình sẽ đưa cậu qua đó vài hôm!
– Ừ…đợi mình một chút ha! – Nhỏ mỉm cười, quay vào trong nhà lấy đồ.
Vài phút sau, tôi đã kéo được ông bố của nhỏ vào trong nhà. Tôi cũng hơi áy náy khi đánh một người lớn, nhưng lúc đó là tôi đã mất bình tĩnh quá nên mới làm vậy, giờ nghĩ lại thấy mình hơi quá tay…
Anh Thư ngồi lên xe, nhỏ nhìn tôi mỉm cười:
– An…đi nào!
– Ừ…đây! – Tôi gật đầu, đạp xe đến nhà bạn em ấy.
Nhà nhỏ bạn của Thư nằm gần nhà tôi, chỉ cách khoảng vài dãy nhà. Xuống xe, nhỏ Thư vội vàng lại gần cánh cổng và bấm chuông. Một lát sau, một đứa con gái trông cũng khá xinh xắn đi ra mở cửa:
– Thư…sao bà đến đây?
– Chào bà…tôi nhờ bà một chút được không? – Thư ngập ngừng.
– Gì vậy? – Nhỏ bạn ngạc nhiên.
– Tôi…ở tạm nhà bà vài hôm được không?
– Ừ…không sao…mà có chuyện gì vậy?
– Bố tôi…mà thôi lát nữa tôi kể cho…giờ không tiện lắm! – Nhỏ Thư đánh mắt về phía tôi đang đứng chờ nhỏ lấy nốt đồ đang để trên xe.
– Ai đấy? – Nhỏ bạn thắc mắc.
– Bạn tôi đấy! – Thư thản nhiên đáp.
– Bạn à? Bạn trai phải không? – Nhỏ kia nhìn tôi rồi quay sang hỏi.
Trái với hi vọng của tôi là nhỏ Thư sẽ lắc đầu nói không, Anh Thư chỉ mỉm cười gật nhẹ đầu:
– Ừ…!
– Sao bà không nói gì với tôi…mấy thằng đang theo đuổi bà chắc hẳn phải thất vọng lắm đây.
– Hì…kệ bọn nó chứ! – Nhỏ tủm tỉm cười.
– E hèm! – Tôi hắng giọng, nhỏ đang đi quá đà của cái gọi là “đùa”.
– À…đây…mình vào nhà luôn nhỉ? – Thư giật mình, bối rối nhìn nhỏ bạn.
– Ừ…bà lấy nốt đồ đi! – Nhỏ bạn gật đầu rồi đi vào trong trước.
Thư lại gần, cầm hết đồ lên… Rồi nhỏ nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, mỉm cười:
– Cảm ơn cậu…!
– Không có gì…mình đi về đây…muộn rồi đấy! – Tôi nhìn đồng hồ, đã gần 10h rồi mà tôi vẫn chưa về để chuẩn bị đi học.
– Mình xin lỗi nhé!
– Về điều gì? – Tôi quay xe đi, hỏi lại.
– Về hôm nay…đã làm cậu…ừm…bị muộn! – Anh Thư ấp úng nói, rồi mỉm cười nhìn tôi.
– Không sao…! – Tôi gật đầu chào nhỏ rồi đi về, dù biết cái “không sao” của mình…chỉ lát nữa là sẽ “có sao”.
Sóng gió vẫn còn phía trước…và nó sẽ đến…không dồn dập…nhưng đủ để cho bất cứ một ai, dù mạnh mẽ đến đâu…cũng có thể gục ngã…