Hôm đó, về đến nhà đã là 11h. Bố mẹ tôi đang đợi ở phòng khách, có cả em Thủy nữa. Biết là có chuyện, nhưng tôi vẫn bình tĩnh bước vào, ngồi xuống cạnh Thủy.
– Con vừa đi đâu về vậy? – Bố tôi hỏi.
– Dạ…con…! – Tôi bối rối không biết có nên kể lại cho cả nhà nghe về những gì xảy ra chiều tối hôm nay hay không.
– Sao bây giờ con mới về nhà? – Bố tôi hỏi tiếp.
– Dạ…con gặp một số chuyện…! – Tôi nói lấp lửng, suy nghĩ xem nên kể cho hai người nghe việc gì.
– Anh gặp phải chuyện gì thế? – Thủy đập vai tôi ngắt lời.
– À không anh…!
– Chuyện gì…? – Em ấy hỏi dồn.
– Thủy…để yên cho anh nói! – Mẹ tôi nhíu mày nhìn Thủy, em ấy xụ mặt xuống, ngồi nhìn tôi chờ đợi.
– Dạ…con đã quyết định…sẽ đi làm thêm…trong khoảng một tháng! – Tôi bối rối nói.
Ba người nhìn tôi im lặng không nói gì. Thủy thì tròn mắt nhìn tôi như thể không tin vào tai mình, còn bố mẹ tôi chỉ nhìn nhau rồi lại quay sang nhìn tôi. Tôi thì ngồi im không dám ho he gì. Cuối cùng, bố tôi thở ra, nhìn tôi hỏi:
– Con…định đi làm thêm?
– Dạ vâng…!
– Để làm gì?
Quả này tôi cứng họng, không biết phải nói sao nữa. Chẳng lẽ lại nói là “Con đi làm để có tiền mua quà cho người yêu…”, ngượng chết đi được. Bố mẹ tôi biết chuyện hai đứa yêu nhau rồi nhưng không ngăn cấm.
Nghĩ lại, tôi thấy thà ngượng một chút còn hơn là nói dối. Thở dài, tôi nói:
– Dạ…con đi làm…để có tiền…mua quà tặng cho Ngọc! – Tôi ngập ngừng nói, mắt cứ nhìn xuống đất.
– …..! – Một giây im lặng.
– …..! – Hai giây im lặng trôi qua.
– Vậy là…anh đi làm để mua quà tặng cho người yêu? – Thủy ngập ngừng hỏi lại.
– Ừm…đúng vậy…! – Tôi gật đầu.
– Nếu con cần tiền…bố mẹ có thể cho con…dùng với mục đích chính đáng! – Mẹ tôi nhìn tôi nói.
– Dạ…!
– Vậy sao con cần đi làm việc…trong khi bố mẹ có thể cho con? – Bố tôi bất chợt lên tiếng.
– Dạ…cái này con cũng nghĩ rồi ạ! – Tôi thở hắt ra.
– Con nghĩ thế nào?
– Con thấy rằng…món quà con tặng…sẽ có giá trị hơn nhiều…nếu do chính con tạo ra…!
– Vậy sao con không tự làm đi…?
– Vì…con không làm được món quà mà bạn ấy thích, với lại con cũng cần biết xem lao động vất vả đến đâu! – Tôi giải thích khá chặt chẽ.
– …..!
– Con muốn xem…để có thể làm ra được đồng tiền một cách chân chính, bố mẹ phải vất vả đến đâu! – Tôi mỉm cười, và nói nốt câu.
– …..!
Cuối cùng…
– Con trưởng thành hơn rồi đấy! – Bố tôi vỗ vai tôi.
– Dạ…! – Tôi bối rối gãi đầu.
– Tuy nhiên nói vậy…chứ ở tuổi này con cũng chưa cần phải làm vậy…một vài năm nữa đi làm cũng không muộn!
– Dạ…con chỉ cần xem điều đó vất vả đến đâu…để sau này có thể chuẩn bị cho tương lai ạ!
– Thôi được…việc này thì bố mẹ cũng không phản đối, chỉ là con xem việc gì…mà phù hợp với thời gian rảnh thì hãy làm! – Bố tôi gật đầu nhìn mẹ tôi.
– Dạ…con sẽ làm phục vụ ở quán café ngay cạnh biển, giờ làm là khoảng 6h tối đến hơn 9h là xong!
– Con vừa đi thỏa thuận với họ à?
– Dạ…con mới chỉ được biết công việc như vậy thôi, còn chờ ý kiến của bố mẹ nữa! – Tôi nói.
– Được rồi…từ mai bắt đầu làm à?
– Dạ…đến trước Tết con có thể nghỉ việc được…!
– Ừm…rồi, cố lên nhé! – Bố tôi gật gù đồng ý rồi đi lên nhà.
– Dạ…con cảm ơn bố mẹ! – Tôi cười rồi quay sang em Thủy.
Em ấy đang nhìn tôi, im lặng không nói gì. Lấy làm thắc mắc, tôi hỏi:
– Thủy…em sao vậy?
– Không…chỉ là em thấy…! – Em ấy lắc đầu, nhẹ nhàng nói.
– Thấy gì?
– Anh…đúng là một người đàn ông lí tưởng đấy! – Em ấy mỉm cười nhìn tôi.
– Vậy à? – Tôi hơi đỏ mặt, ngượng ngập hỏi lại.
– Ừm…đúng vậy…em ít khi thấy một người con trai, ở tuổi này…lại có thể đi làm thêm…chỉ để có tiền mua quà tặng bạn gái! – Em ấy ngập ngừng đáp.
– Ừ…vậy anh là trường hợp đặc biệt à? – Tôi cười.
– Ừm…anh là một người yêu rất tuyệt của chị ấy…nhưng…! – Thủy đang nói thì chợt ngưng lại, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.
– Sao vậy? – Tôi vội hỏi.
– Chị Ngọc còn nhiều điều khó giải thích lắm anh à! – Em nó nói.
– Em biết gì về chị ấy hay sao?
– Em…giờ biết nhiều hơn anh về chị ấy rồi…nhưng em sẽ tìm hiểu thêm! – Thủy nói.
– Em làm vậy để làm gì? – Tôi thắc mắc.
– Việc riêng của em…khi nào em thích thì em sẽ nói cho anh! – Cô nhóc mỉm cười nhạt rồi quay đi.
– Vậy là sao nhỉ? Thủy biết những gì về Ngọc mà mình không biết nhỉ? – Tôi lo lắng nghĩ thầm.
Giật mình nhìn đồng hồ…đã gần 12h đêm, vậy mà sao tôi chẳng thấy buồn ngủ gì cả… Có lẽ những việc đã xảy ra khiến tôi trở nên tỉnh táo lạ thường… Tuy vậy tôi nằm lên giường, trằn trọc suy nghĩ về Anh Thư…
Qua ngày hôm nay, tôi mới biết được rằng…nhỏ ấy đã ngắm vào tôi. Sao tôi không thể chỉ yêu Ngọc mà không bị những người con gái khác can thiệp vào chứ? Chẳng hiểu nhỏ Thư nghĩ gì khi gần như phát điên lên chỉ vì tôi không cho nhỏ ấy hôn mình…
Cuộc đời thật sự có nhiều điều khó lí giải…
********
Tôi đang đứng ở quán café mình định làm thêm sau giờ học. Trong quán vắng tanh, không có một bóng người.
– Chắc hôm nay mọi người có việc bận nên không đến quán chăng? – Tôi thắc mắc, định đưa tay chạm vào cánh cửa.
Cửa không khóa!
Tôi vừa chạm vào, nó đã bật mở ra. Trong quán tối om, chỉ có ánh sáng từ ngoài đường hắt vào trong qua các ô cửa kính. Tôi đi vòng vòng quanh quán, định bật điện lên mà không được.
– Chắc đèn hỏng rồi! – Tôi thở dài, quay người định bỏ ra khỏi quán.
– Vút! – Một tiếng động gì đó vang lên đằng sau, tôi giật mình quay lại.
Không có một ai, hay một vật gì hết…tất cả vẫn tối om và im lìm đến lạ thường… Nghĩ chắc mình nghe nhầm, tôi lại quay người lại định bước tiếp ra khỏi quán.
– Cạch cạch! – Tiếng động lại vang lên từ phía sau khiến tôi lạnh hết cả sống lưng.
Từ từ quay lại, tôi vẫn không thấy có gì khác thường.
– Vậy là sao ta? Hay là ma chăng? – Tôi tự nhủ trong đầu, lúc nãy mình kiểm tra mọi thứ rồi mà…không có gì bất thường cả.
– Có ai không? – Tôi nói to.
– …..! – Không có tiếng đáp lại, tất cả vẫn im lìm như lúc đầu.
– Tôi về đây! – Tôi bực bội quay người đi.
– Loạt soạt! – Lần này tôi để ý kĩ thì thấy có một tờ giấy đặt trên mặt bàn cạnh cửa sổ mà lúc nãy mình không thấy.
Tò mò, tôi lại gần và cầm tờ giấy lên xem:
– Gửi Đức An…lớp 10A1…!
Giật mình…vậy tờ giấy này là ai đó viết cho mình rồi. Tò mò, tôi ngó xuống xem… Tờ giấy có một số chỗ mực nhòe đi vì nước mắt:
“An à…anh rất tiếc khi phải thông báo với em rằng…quán café này sẽ phải đóng cửa. Lí do vì Thư – Em của anh đã mất tối hôm qua. Sau khi anh đóng cửa quán và chạy về nhà…anh phát hiện ra cửa nhà không đóng, tất cả đồ đạc bên trong biến mất hết…
Đau lòng hơn…Thư…trong tình trạng không mảnh vải…bị đâm vào bụng…Lúc đó anh đã vội vàng gọi xe cấp cứu…nhưng không kịp nữa rồi… Em của anh đã…ra đi mãi mãi…
Xin lỗi em…anh chỉ có thể viết được đến đây…nỗi đau quá lớn khiến anh không thể nào vượt qua được nữa. Quán café này sẽ đóng cửa, chuyển giao cho người khác quản lí…
Dù sao cũng cảm ơn em đã cứu nó một lần…để anh có thêm thời gian ở bên nó hơn… Nhưng số phận đã định…anh với em không thể làm khác được…
Anh đã báo công an, họ sẽ phối hợp với bên chức trách để tìm bắt kẻ đã giết em của anh, nhưng cần một thời gian dài nữa…
Cảm ơn và xin lỗi em một lần nữa…
– Anh của Thư –
Tờ giấy rời khỏi tay tôi từ lúc nào. Bàng hoàng, sững sờ trước sự ra đi của nhỏ Thư…tôi đã khuỵu người xuống…
Tôi không khóc…nhưng đau…và hối hận cùng cực…
Nếu tôi đóng cửa lại thật cẩn thận…
Nếu tôi không dao động mà vào nhà em ấy khi em ấy van nài…
Nếu tôi kiên định hơn…
Nếu…tôi không va phải nhỏ Thư…
…thì đã không có cái chết này…
Cuộc đời có biết bao nhiêu từ “nếu”…
Bỏ tờ giấy xuống, tôi vội vàng lao ra ngoài, không quay lại đóng cửa…
Tôi cứ chạy…chạy như chưa bao giờ được chạy, chạy như muốn trốn tránh một sự thật…
Chính tôi…đã gây ra cái chết cho Anh Thư…
Tôi lại trào nước mắt…Lại một lần nữa, tôi lại đau lòng nghĩ thầm:
– Ngọc ơi…mình xin lỗi!
Và còn một câu nói đến một người mà tôi chẳng bao giờ còn gặp được nữa:
– Thư ơi…cho mình xin lỗi!
Tất cả đã hết rồi, còn gì nữa đây…
Trong tôi chạy nhanh qua đường…
– Kíttttttttttttttttt! – Tiếng phanh gấp của một chiếc xe ôtô.
Tôi ngã đập đầu xuống đường…đau nhói, rồi lạnh dần…
Chiếc xe đâm phải tôi, là chiếc xe cấp cứu…
– Đưa cậu bé lên xe ngay! – Tiếng một ông hét lên.
Máu bắt đầu loang ra…tôi thấy khó thở…đau nhói…
Cố gắng lấy máu, tôi cố gắng viết xuống mặt đường…
– Ngọc…mình yêu cậu!
Hình ảnh của người con gái khác lại hiện lên…là nàng, là Mai Trang…
– Trang…đừng khóc…!
Và cuối cùng, còn chút sức tàn, tôi cố viết nốt:
– Xin lỗi…Thư…!
Và tôi gục xuống bất tỉnh…không còn biết gì nữa… Tất cả là một màu đen…