Thư vẫn níu chặt lấy tay tôi…
– Gì vậy Thư…? – Tôi ngạc nhiên quay lại.
– …..! – Nhỏ im lặng không đáp.
– Thư…đừng níu tay mình nữa…mình phải về đây! – Tôi lo lắng.
– Vào nhà mình đi…! – Nhỏ nhẹ nhàng nói.
– Vào nhà cậu…làm gì? – Tôi thắc mắc.
– Cứ vào đi…rồi cậu sẽ biết…! – Nhỏ làm mặt dễ thương khiến tôi hơi dao động một chút.
– Có ai ở nhà không? – Tôi ngó nghiêng vào bên trong.
– Không…mỗi mình ở nhà thôi! – Nhỏ đáp.
– Vậy…mình vào một lúc thôi nhé, giờ muộn rồi đấy! – Tôi nhìn đồng hồ, đã gần 10h mà nhỏ ấy vẫn chưa chịu buông tha mình.
– Hi…An dắt xe vào đi…! – Thư kéo tay tôi vào trong, có phần vội vã.
– Ừ từ từ…! – Tôi hơi ngạc nhiên trước hành động của nhỏ, nhưng cũng dắt xe vào.
– Mà ủa…cậu hết đau chân từ lúc nào vậy? – Tôi thắc mắc khi thấy em ấy đi lại bình thường.
– Hì…mình đùa chút thôi! – Anh Thư bật cười nhìn tôi.
– Để làm gì?
– Để được cậu cõng đi! – Thư đáp không chút ngượng ngùng.
Tôi đỏ mặt quay đi. Hình như Thư thích tôi thì phải, những hành động của em ấy từ chiều đến giờ có phần hơi…tình cảm, không lẽ có vấn đề ở đây?
Tôi lo lắng khi chỉ có hai đứa ở trong nhà, mà nhỏ Thư hình như không ngại gì mà không lao vào tôi. Lúc đó tôi chỉ có chết chứ sống làm sao được…
Vừa dắt xe vào trong sân, em ấy lập tức đóng cổng lại ngay, có phần vội vàng…
– Thư…sao cậu vội thế? – Tôi đặt câu hỏi, lo lắng tăng dần.
– Không có gì…cậu vào nhà đi…! – Người Thư như run lên, mặt đỏ ửng nhìn tôi.
– Ừ thì vào…! – Tôi gật đầu, từ từ bước vào bên trong.
Nhà của Thư cũng đơn sơ, không có những tác phẩm nghệ thuật như ở nhà Ngọc, không có những đèn chùm lấp lánh như ở nhà Trang, chỉ đơn giản là có vài vật dụng thông thường. Bộ bàn ghế salon, tủ đựng đồ và một bể cá.
Đây đó bày mấy lọ hoa trông cũng khá đẹp mắt.
– Cạch! – Em ấy đóng cửa lại.
Tôi vẫn đang mải nhìn ngắm căn phòng nên không biết được em ấy làm gì. Bất chợt… tôi cảm nhận được…một cái ôm nhẹ nhàng từ phía sau, Thư tựa đầu lên vai tôi…
– …..! – Tôi im lặng.
– …..! – Thư cũng không nói gì, chỉ đơn giản là tựa đầu vào vai tôi.
– Thư…cậu làm gì vậy? – Tôi từ từ gỡ tay em ấy ra, quay lại nhìn nhỏ.
– …..! – Nhỏ im lặng nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe.
– Cậu sao thế? – Tôi ngơ ngác.
Nhỏ không đáp mà tiến gần vào tôi hơn. Tôi lo lắng vội vàng đi lùi lại:
– Thư…làm gì thế?
– …..!
– Cậu…đừng lại gần…mình…! – Tôi vẫn lùi lại.
– An…làm ơn đứng yên đi! – Thư nghèn nghẹn nói, em ấy vẫn tiến lại gần tôi.
– Cậu cũng đứng yên…được không? – Tôi cũng đề nghị em ấy.
Thư bướng bỉnh lắc đầu, vẫn tiến gần lại phía tôi. Đến lúc này thì tôi đành phải dừng lại, một phần vì tò mò không biết nhỏ định làm gì, một phần là vì…tôi đã lùi vào sát tường, không thể lùi thêm bước nào nữa.
Và rồi điều gì đến cũng phải đến…Đúng như tôi đã lo sợ…
Thư tiến sát vào người tôi, sát đến mức tôi cảm nhận được người nhỏ đang nóng rực. Người nhỏ run lên, hơi thở có phần gấp gáp.
– Thôi xong…lại có chuyện rồi! – Tôi lo lắng nghĩ thầm.
Và rồi nhỏ vòng tay ôm chặt lấy cổ tôi và kéo xuống, sát vào mặt nhỏ. Tôi cố gắng ngẩng đầu lên, nếu không là lại có chuyện. Không cẩn thận thì lịch sự lại tái diễn thêm lần nữa…với Trang đã là quá đủ rồi, tôi không muốn chuyện đi xa thêm với Thư… Tôi biết là tôi khó có thể kiềm chế được, một khi nhỏ đã đạt được mục đích thì tôi hoàn toàn mất khả năng phản kháng mà chỉ còn biết say sưa tận hưởng…
– Thư…đừng…! – Tôi cố gắng thoát khỏi vòng tay của nhỏ.
– An…cho mình một lần đi! – Thư bật khóc, nước mắt lại rơi xuống khuôn mặt đáng yêu.
– Không được…mình còn có Ngọc! – Tôi lắc đầu nhìn em ấy.
– Ngọc không biết được đâu…! – Em ấy nhìn tôi van nài.
– Không mà…! – Tôi kiên quyết lắc đầu.
– Cho mình một lần thôi…xin cậu đấy…hức! – Thư òa khóc, áp mặt vào vai áo tôi.
Tôi cũng buồn và đau lắm chứ. Nhìn nhỏ yếu ớt như vậy, tôi cũng không đành lòng… Nhưng còn Ngọc…em ấy sẽ nói gì khi biết tôi làm vậy với người khác… Mà ngay cả khi em ấy không biết thì tôi cũng cắn rứt lương tâm vô cùng, không thể nào để chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa… Với Mai Trang…đã là quá đủ rồi…
– Mình xin lỗi…mình không làm được! – Tôi vẫn lắc đầu.
– huhu…mình cầu xin cậu như vậy mà…!
– …..!
– Mà cậu vẫn không cho à…huhu! – Nhỏ nghẹn ngào nói, dùng một tay đấm mạnh vào người tôi.
Đau…nhưng tôi không làm gì…thở dài…vì gần đây…tôi gặp quá nhiều chuyện…
– Thư…đừng đánh mất bản thân mình chỉ vì An! – Tôi vỗ nhẹ lên vai em ấy dỗ dành.
– huhu…cậu đâu hiểu được cảm giác của tôi…! – Thư hét lên, kéo tôi ngồi xuống.
– …..! – Tôi im lặng lắc đầu chán nản.
– Từ khi Minh nói lời chia tay…tôi đã đau lắm rồi…hức…!
– …..!
– Tôi đã thay đổi rồi…không còn như xưa nữa đâu…huhu! – Nhỏ ấy vẫn tiếp tục thổn thức, gục đầu vào vai tôi, nước mắt ròng ròng.
– …..!
– Lúc đó tôi tuyệt vọng lắm…anh có hiểu được không…hức?
– Mình hiểu! – Tôi vội nói.
– Thực sự tôi chỉ muốn chết…lúc trước khi anh vào phòng tôi…thực sự là tôi đang chuẩn bị tự tử! – Anh Thư nức nở.
– Nhưng…cái vệt loang đó…là rượu mà! – Tôi nhớ lại rõ ràng căn phòng của nhỏ vào hôm đó.
– Anh nghĩ là tôi sơ ý làm vỡ chai rượu phải không…hức…! – Nhỏ vẫn nấc lên.
– Ừ…mình nghĩ vậy!
– Anh lầm rồi…tôi làm vậy…là để xem một người con trai nào đó…mà tôi yêu…có ở bên tôi lúc cần không…huhu!
– Nhỏ đấm vào vai tôi mấy cái, nhưng không có lực.
– Người con trai…mà Thư định xem là ai…Minh phải không? – Tôi không hiểu gì nên hỏi.
– Không…đồ ngốc! – Anh Thư lắc đầu, khuôn mặt lộ rõ nét buồn vô hạn.
– Vậy là ai…? – Tôi hỏi dù gần như đã biết được câu trả lời như thế nào.
– Là anh…chính anh…Đức An à! – Nhỏ nhìn thằng vào mắt tôi, ánh nhìn dữ dội nhưng đầy yêu thương.
– Sao lại là mình…? – Tôi giật mình nhìn nhỏ.
– Tôi đã thích anh…từ cái lần mà tôi lỡ va phải anh…!
– Mình…mình có gì để mà mọi người phải làm vậy? – Tôi hoảng lên, không hiểu mình làm sao mà có khả năng như vậy.
– Không biết…tự dưng thấy anh…trái tim của tôi đã như ngừng đập…! – Nhỏ bật cười, cười trong nước mắt. Hình như nhỏ…gần như phát điên lên rồi.
– Và rồi anh…đã đến đúng lúc tôi cần…! – Nhỏ mỉm cười nhìn tôi.
– …..!
– Từ đó…tôi ngày càng yêu anh hơn…gần như chỉ muốn anh là của riêng tôi mà thôi! – Thư lại nói, lần này tôi có thể khẳng định là nhỏ hơi điên thật.
– Thư…! – Tôi định nói, nhưng nhỏ lắc đầu và tiếp tục.
– Và rồi đến hôm nay…cuối cùng thì tôi cũng đã có cơ hội được tiếp cận gần anh hơn…! – Nhỏ lại cười, ánh mắt nhìn tôi chứa đầy yêu thương.
– …..!
– Vậy mà anh…lại từ chối…lúc ở bờ biển…! – Nhỏ ngập ngừng nói, lại gục đầu xuống vai tôi.
– …..!
– Lúc nhìn anh suýt bị xe đâm…tôi gần như xỉu hẳn…cũng may là lúc đó tôi hành động trong vô thức, chạy nhanh tới đẩy anh ra rồi ngất luôn, không còn biết gì nữa…!
– …..!
– Và…lúc tôi tỉnh dậy…thấy anh khóc…tôi đã xúc động vô cùng…thực sự là vậy…tôi lại càng muốn được hôn anh hơn…! – Nhỏ bật cười, nước mắt vẫn ròng ròng.
– …..! – Tôi lại im lặng không đáp, Thư…có lẽ do căng thẳng quá hay sao mà giờ như phát điên lên rồi. Có lẽ một giấc ngủ sẽ tốt hơn cho em ấy. Nhưng tôi chưa biết làm cách nào để thoát ra khỏi tình cảnh hiện tại.
– Và giờ…anh vẫn từ chối…vậy là sao? – Nhỏ giận dữ nhìn tôi, vẫn không thôi khóc.
– Thư à…chỉ đơn giản là mình đã có người yêu rồi…vậy thôi! – Tôi nhẹ nhàng khuyên nhủ, đồng thời đứng lên.
– Anh…vậy tôi phải làm gì để được hôn anh hả? – Thư hét lên, tôi phải bịt tai lại không thì ù hết cả hai tai.
– Không làm gì cả…mình không muốn…! – Tôi lắc đầu thở dài.
– Nói xem…mình phải làm gì để được hôn cậu? – Anh Thư lại đổi cách xưng hô, nước mắt lã chã nhìn tôi.
Nhìn em ấy như vậy, tôi đau lòng lắm. Nhưng lương tâm tôi không cho phép tôi làm điều này…
– Không…mình không…! – Tôi chưa nói hết câu thì…
– Soạt! – Nhỏ Thư xé luôn một mảnh lớn trên chiếc áo đồng phục đang mặc.
Vì em ấy chỉ mặc mỗi áo đồng phục nên giờ khi nó bị rách…thì điều gì tất nhiên xảy ra thì nó cũng sẽ xảy ra. Tôi vội vàng quay mặt đi, gằn giọng nói:
– Thư…đừng có làm như vậy…mình không thích đâu! – Tôi giận dữ tiến tới phía cánh cửa định bỏ ra khỏi phòng.
– Cậu mà đi…mình sẽ tự tử đấy! – Nhỏ hét lên, tôi giật mình quay lại thì thấy em ấy đang cầm một con dao nhỏ, loại dùng để dọc giấy.
– Thư…bỏ ngay con dao ra…! – Tôi vội vàng quay lại.
– Mình sẽ bỏ…nếu cậu chịu làm…! – Thư bật khóc nhìn tôi, đôi tay buông thõng, con dao vẫn được em ấy cầm ở một bên.
Đến nước này, khi em ấy dùng đến cả tính mạng của mình để bắt tôi phải thực hiện điều này thì…không còn cách nào thoát được ra nữa rồi… Thở dài, tôi đau lòng nghĩ thầm:
– Ngọc ơi…cho mình xin lỗi…!
Rồi tôi đành tiến lại gần phía em ấy. Anh Thư nhìn tôi ngạc nhiên. Tôi tiến lại gần, đưa tay kéo con dao ra khỏi tay em ấy và quăng vào một góc. Em ấy nhìn tôi lo lắng, nhưng tôi gượng cười, dùng hai tay bỏ cặp kính nhỏ đang đeo, giờ đã mờ đi vì nước mắt ra. Nhỏ nhìn tôi, đôi mắt ngân ngấn lệ ánh lên niềm vui, hạnh phúc…
Và…tôi vòng tay ôm lấy người nhỏ. Nhỏ ngẩng mặt lên, còn tôi từ từ cúi xuống…
Chỉ là chạm môi, không thực sự là nụ hôn theo đúng nghĩa, nhưng Thư đã nhắm mắt lại, mỉm cười hạnh phúc:
– Hì…cảm ơn cậu…mình thấy thật hạnh phúc…! – Và rồi nhỏ thiếp đi trong vòng tay tôi, chắc vì mệt quá rồi…
Tôi nhẹ nhàng đặt nhỏ xuống ghế, lấy cái chăn để ngay trên ghế choàng qua người em ấy.
“Đêm còn dài, trời còn lạnh, lòng người còn đau…”
Lắc đầu…tôi bước ra khỏi căn phòng, đóng cửa thật cẩn thận lại…và rồi từ từ chạy xe về nhà…
Xung quanh…yên ắng đến lạ thường…