– Mình về đi…muộn rồi! – Tôi vẫn nhắm mắt nhưng bất chợt lên tiếng.
– Hở…? – Tiếng nhỏ ngay sát tai tôi, tôi vừa mở mắt ra là phải lùi lại vì mặt nhỏ đã kề sát mặt tôi, chỉ cách khoảng vài cm nữa là chạm vào nhau.
– Mình về đi…giờ cũng muộn rồi! – Tôi vờ nhìn đồng hồ.
– …..! – Nhỏ Thư im lặng nhìn tôi, ánh mắt đầy bẫn nhẫn.
Tôi làm như không để ý, thu xếp lại đồ đạc rồi cất vào cặp, dựng lại cái xe rồi quay lại nói:
– Thư…lên xe đi…mà ủa…cậu đâu rồi? – Tôi ngớ người ra khi không thấy nhỏ ấy đâu cả.
Lo lắng đưa mắt nhìn quanh, vẫn không thấy đâu, tôi bèn cất tiếng gọi:
– Thư ơi…?
– …..! – Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng gió, tiếng sóng và tiếng vọng của tôi đáp lại.
– Thư…lên tiếng đi chứ?
– …..! – Vẫn như lúc trước, không có gì xảy ra.
– Trời ơi…cậu đi đâu rồi? – Tôi bắt đầu hoảng, có chút bực bội vì nhỏ ấy không thèm trả lời mình.
Dựng vội cái xe xuống, tôi chạy về phía bờ biển để tìm nhỏ. Không hiểu sao lúc đó tôi lại không dùng xe đạp, tự dưng chạy bộ. Nên chỉ vài phút sau, tôi đã thấm mệt, chạy khắp rồi mà chẳng thấy nhỏ đâu cả.
– Thư…đừng xảy ra chuyện gì nhé! – Tôi lo lắng cầu trời khấn phật.
Tôi lại chạy, cả quãng đường rồi mà không thấy em ấy đâu. Thở dài, tôi ngồi xuống cát, gần như lo đến phát sốt lên vì không tìm được nhỏ.
– Trời ơi…Thư ơi…cậu ở đâu vậy? – Tôi lo lắng đứng dậy, đưa mắt nhìn quanh.
Tôi nhảy lên xe đạp, chạy xe suốt dọc các con phố xung quanh để kiếm bằng được em ấy. Chợt thấy em ấy đang đứng tựa người vào tường ở quán café đó, khuôn mặt buồn bã, đôi mắt long lanh. Dựng xe, tôi từ từ lại gần, Thư ngước lên nhìn tôi:
– …..!
– Thư…có chuyện gì vậy? – Tôi lo lắng.
– Anh…đáng ghét lắm…tôi không muốn nhìn thấy anh nữa! – Nhỏ Thư nhìn tôi đầy phẫn uất, hình như có giọt nước mắt lại rơi xuống.
– Sao con gái hay khóc vậy? – Tôi nghĩ thầm trong đầu.
– …..!
– Anh về đi…từ nay đừng gặp tôi nữa! – Em ấy quay mặt đi.
– Mình…có làm gì đâu? – Tôi ngạc nhiên quá thể.
– …..! – Nhỏ im lặng lắc đầu, mím chặt môi rồi lại mở ra, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh xắn.
– Cậu…mình không làm gì…sao Thư lại như vậy? – Tôi thở ra nhìn nhỏ ấy.
– Anh…đồ vô tâm đáng ghét! Về đi! – Thư nói như đuổi tôi đi.
Tôi im lặng nhìn nhỏ Thư…mỉm cười, thở dài:
– Vậy…mình về đây…!
– …..!
– Dù sao cũng cảm ơn cậu đã giúp mình…!
– …..!
– Nhưng mình không nhận nữa đâu…tự mình sẽ tìm ra cách khác…!
– …..! – Lần này Anh Thư đã chịu nhìn tôi, ánh mắt đầy thắc mắc.
– Vậy thôi…mình về đây! – Tôi thở dài rồi quay lưng đi, định bước xuống đường, qua bên kia lấy xe.
Và những chuyện xảy ra tiếp theo quá nhanh, tôi chỉ cảm nhận được một cái đẩy mạnh từ đằng sau, một cái gì đó sượt qua rất nhanh, và tôi đã nằm lăn trên mặt đường.
– Chuyện gì nữa đây, Thư? – Tôi gượng dậy nhìn quanh.
Anh Thư đang nằm bất động ngay dưới chân tôi. Tôi vội vàng lại gần, lật người nhỏ lên. Anh Thư nằm im, đôi mắt nhắm nghiền, khóe miệng rỉ máu ra. Hoảng quá, tôi lay người nhỏ:
– Thư ơi…tỉnh lại đi…!
– …..! – Nhỏ không đáp lại, máu vẫn tiếp tục rỉ ra nơi khóe miệng.
– Thư ơi…đừng chết! – Tôi gần như hét lên, vẫn lay lay người nhỏ.
– …..! – Anh Thư vẫn nằm yên.
Thấy tiếng tôi hét lên, mọi người xung quanh chạy lại gần chỗ chúng tôi. Anh nhỏ từ trong quán café trông thấy chúng tôi cũng vội vàng lao ra.
– An…Thư bị sao vậy em? – Anh của Thư chết sững lại khi nhìn thấy em mình nằm bất động.
– Em…không biết…! – Tôi thẫn thờ nhìn nhỏ.
– Là sao…sao Thư lại như vậy? – Anh ấy lại gần tôi.
– Em không hiểu nữa…tự dưng em thấy mình bị đẩy ra, và có cái gì đó sượt qua rất nhanh, rồi bạn ấy như vậy! –
Tôi thuật lại những gì mình biết, đồng thời vội vàng gọi cấp cứu.
– Lúc nãy tôi thấy có cái xe máy phóng nhanh qua đây…chắc là…! – Một ông già kể lại.
– Dạ…là sao hả bác? – Tôi vội ngước lên nhìn ông.
– Thì…lúc nãy có thằng đi xe máy, phóng nhanh qua đây…đúng lúc cậu đi qua đường mà không nhìn…chắc là…! – Ông già định nói hết, nhưng tôi đã hiểu ra, lắc đầu.
Nhìn xuống gương mặt xinh xắn của nhỏ, khuôn mặt đáng yêu giờ đây lem nhem máu, tôi trào nước mắt.
– Thư ơi…sao cậu lại làm vậy? – Tôi vô thức đưa tay xuống dưới, đỡ lưng nhỏ rồi nâng lên, để khuôn mặt của nhỏ lại gần tôi hơn.
Anh Thư nằm bất động, đôi tay buông thõng xuống. Lúc đó, thực sự tôi đã nghĩ là nhỏ đã ra đi rồi…ra đi mãi mãi rồi…
– Xe cấp cứu không thể đến được…họ bị tắc đường ở gần đây…! – Tiếng một ai đó thốt lên, tôi ngước lên nhìn họ rồi lại nhìn nhỏ, nước mắt tôi rơi xuống khuôn mặt đáng yêu của em ấy.
– Thư ơi…mình xin lỗi…mình thật đáng ghét! – Tôi mím chặt lấy môi, nhưng không kìm được dòng nước mắt vẫn đang rơi xuống.
Anh của nhỏ gần như khuỵu xuống khi nghe tin xe cấp cứu không đến được. Mấy người xung quanh phải đỡ ngay lấy người anh.
– Thư ơi…tỉnh lại đi mà…mình xin lỗi! – Tôi nghẹn ngào thì thầm.
– …..!
– Mình có lỗi với cậu…nếu mình để yên…thì chắc đã không có chuyện gì!
– …..!
– Mình nợ cậu…lời xin lỗi bây giờ chắc không có ích gì nữa rồi…! – Tôi ôm lấy nhỏ vào lòng, nước mắt vẫn rơi.
Những người đứng xunh quanh vội vàng quay mặt đi, chắc họ cũng đồng cảm với tôi lúc này. Nhiều người còn lấy khăn để lau nước mắt…
– Thư ơi…mình còn nợ cậu một điều nữa…!
– …..!
– Chắc cậu cũng biết là gì rồi phải không…! – Tôi mỉm cười trong nước mắt.
– …..!
– Điều đã khiến cho cậu phải nằm đây…! – Qua hàng nước mắt, tôi nhìn khuôn mặt của Thư, khuôn mặt nhỏ vẫn đáng yêu như lúc nào.
– …..!
– Mình nợ cậu đấy! – Tôi lại mỉm cười, đưa tay quệt đi vệt máu đang rỉ ra ở khóe môi của nhỏ, rồi từ từ cúi xuống…
Từ từ, tôi chạm nhẹ vào làn môi của Anh Thư, nhẹ nhàng…thật chậm…
Đặt lên bờ môi nhỏ nhắn của em ấy một nụ hôn…đầy nước mắt…
Rồi một điều kì diệu bỗng nhiên xảy đến…
Nhỏ từ từ mở mắt ra…
Tôi nhìn nhỏ, không biết nói gì nữa, nước mắt vẫn rơi, và tôi cười…
Nụ cười lần này là vui, là mừng khi Thư vẫn bình yên… Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, tôi nợ em ấy lời xin lỗi chân thành.
– An…sao cậu khóc thế? – Thư đưa tay lên lau nước mắt cho tôi, nhẹ nhàng hỏi.
– …..! – Tôi lắc đầu, vẫn nhìn nhỏ đầy xúc động.
– …..! – Nhỏ Thư cũng bối rối nhìn tôi, không biết đang có chuyện gì xảy ra.
– Cậu không sao là tốt rồi! – Và tôi lại ôm lấy em ấy một lần nữa.
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay của mọi người. Thư ngượng ngùng:
– An…sao đông người đứng nhìn bọn mình vậy?
– Mình không biết…! – Tôi rời nhỏ ra, mỉm cười rồi đứng lên.
– Anh, bạn ấy không sao! Tất cả ổn rồi ạ! – Tôi đặt tay lên vai anh Thư, anh nhìn tôi bằng ánh mắt cảm kích.
– Em…đã cứu em gái anh…!
– Dạ…em gái anh đã cứu em chứ ạ! – Tôi chữa lại.
– Dù sao thì cũng nhờ…mà em gái anh tỉnh lại! – Anh bật cười vỗ vai tôi.
– Có gì đâu ạ…! – Tôi đỏ mặt.
– Với em có lẽ nó không có gì lắm…nhưng với anh…nó thực sự có ý nghĩa! – Anh xúc động nói.
– Là sao hở anh? – Tôi thắc mắc.
– Chuyện gia đình anh…!
– …..!
– Hôm nào tiện anh sẽ kể cho, giờ muộn rồi! – Anh gật đầu nhìn tôi rồi lại gần cô em gái.
– Em ổn không? – Anh ấy ngồi xuống nhìn em mình.
– Em đau chân quá anh à! – Nhỏ Thư phụng phịu, tay xoa xoa chân.
– Em bị trẹo chân à? Giờ sao về nhà được đây? – Anh lo lắng hỏi.
Và tất nhiên là tôi trả lời thay Thư, vì tôi đang đèo em ấy về mà:
– Anh khỏi lo, em đưa được Thư về tận nhà! – Tôi gật đầu.
– Em…Thư thấy sao? – Anh nhìn tôi rồi lại nhìn Thư.
– Dạ được chứ ạ, hì! – Anh Thư nhìn tôi vui vẻ nói, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên.
– Rồi…có cần anh đỡ lên không?
– Thôi…An cõng được em mà! – Thư thản nhiên đáp, còn tôi ngượng ngùng quay mặt đi.
Anh này nhìn tôi cười cười:
– Ghê…em là người yêu của nó à?
– Dạ…bọn em là bạn thôi anh! – Tôi gãi đầu.
– Là bạn…còn lâu bé Thư mới chịu để người khác cõng, đúng không cô nương? – Anh của Thư véo má em ấy một cái.
– Anh chỉ được cái nói lăng nhăng! – Cô em nhăn mặt nhìn ông anh.
– Ừ…để rồi xem…! – Anh đỡ nhỏ Thư đứng lên rồi đi về phía tôi.
– Vậy…chăm sóc em của anh cẩn thận nhé! – Anh này vỗ vai tôi cười.
– Dạ…em biết! – Tôi bối rối đáp.
– Mai đến làm đúng giờ nhé An…chào hai đứa! – Anh ấy gật đầu chào hai chúng tôi rồi bước về quán.
Chỉ còn tôi và Anh Thư đang đứng dõi theo bóng của anh nhỏ. Đến khi anh ấy đi hẳn vào quán, tôi mới quay sang hỏi nhỏ Thư:
– Thư…vừa nãy cậu cứu mình à? – Tôi hỏi ngu một chút để xem em ấy phản ứng ra sao.
– Ừ…biết rồi còn hỏi! – Nhỏ ngượng ngập quay mặt đi.
– Sao lại cứu mình vậy? Tưởng Thư giận mình cơ mà! – Tôi vẫn tiếp tục.
– Giận thì giận chứ…nhưng thấy An sắp bị xe tông…mình sợ lắm…! – Nhỏ lí nhí đáp, khuôn mặt chợt đỏ ửng lên.
– Ngốc…thôi về nha! – Tôi mỉm cười, nhưng trong đầu chợt lo lắng.
– Ừ hì hì! – Thư cười thật tươi.
Theo hướng em ấy chỉ, tôi chạy xe đến một căn nhà trông khá đơn giản. Nhưng vì trời tối nên tôi chẳng để ý nhiều, chỉ vội vàng dựng xe, đỡ nhỏ Thư đến trước cổng:
– Vậy…cảm ơn cậu một lần nữa…vì đã giúp mình đến hai lần! – Tôi gật đầu.
– Cậu cũng giúp mình nhiều lắm đấy! – Thư mỉm cười.
– Thôi mình về đây…chào cậu! – Tôi quay người bước đi.
Nhưng chợt nhỏ Thư nắm chặt lấy tay tôi, như níu kéo không muốn tôi về…