– An…đừng làm thế…mình ngượng lắm…!
– Ngượng gì chứ…mình không sợ thì cậu sợ gì? – Tôi cười.
– Hứ…! – Ngọc nguýt dài nhưng vẫn đứng im trong vòng tay của tôi.
– E hèm…hai người đừng tình tứ nữa…bọn này gato quá! – Thằng Hưng hắng giọng.
– Hê…cũng phải…về nhà rồi tính hen! – Tôi bật cười, cúi xuống nhìn em Ngọc đang ngượng chín người.
– Chỉ được cái nói lăng nhăng! – Ngọc đập mấy phát vào lưng tôi, nhẹ hều.
Định đùa thêm vài câu thì chợt nhớ đến lời hẹn của nhỏ Thư lúc nãy. Ngó xuống đồng hồ, đã qua 5 phút kể từ lúc hết giờ học, cũng không muộn lắm. Tôi vội vội vàng vàng đưa Như Ngọc về nhà để còn quay lại trường gặp nhỏ Thư. Nhưng vừa xuống xe, em Ngọc cứ níu lấy áo tôi:
– An…vào nhà mình chơi một lát đi…!
– Uầy…không được rồi Ngọc…mình còn bận việc nữa! – Tôi lắc đầu.
– Việc gì cũng bỏ đó đã, vào nhà mình đi! – Em ấy nài nỉ tôi.
– Không được…việc quan trọng lắm…mình về đây! – Tôi thở dài lắc đầu.
– Ừa…vậy khi nào rảnh…An nhớ sang chơi nha! – Em ấy buồn buồn nói.
– Ừ…yên tâm, hứa đấy! – Tôi gật đầu.
– Vậy thôi…chào An! – Em ấy hôn nhẹ lên má tôi, mỉm cười rồi bước vào nhà.
Tôi lơ ngơ mất vài phút, rồi lắc đầu cười trừ. Không biết nhỏ Thư định giúp tôi mua quà cho em Ngọc bằng cách nào đây.
Quay về trường, tôi nhìn đồng hồ đã hơn 6h, không biết nhỏ Thư còn đợi mình đến lúc này hay không. Nhưng dù sao thì tôi cũng phải quay lại, vì món quà cho người yêu tôi…
Nhỏ Thư đang đứng đợi tôi ở ngay trước cổng. Trông nhỏ cũng dễ thương phết, mỗi tội cặp kính màu đen khiến nhỏ trông mặt ngố ngố kiểu gì ấy. Dù sao nhỏ cũng đáng yêu như mèo con, trong tà áo dài trắng tinh khôi. Vừa thấy bóng dáng tôi, nhỏ đã vẫy tay:
– An ơi…mình nè!
– Ừ…mình xin lỗi nhé…!
– Về chuyện gì?
– Muộn mất mấy phút rồi!
– Hì…không sao…! – Nhỏ mỉm cười.
– Giờ tính sao? – Tôi hỏi.
– Giờ…mình ra quán café ở ven biển đi!
– Để làm gì?
– Cứ ra đi…cậu cần gặp một người!
– Ừ thì ra…mà xe của Thư đâu? – Tôi nhìn quanh.
– Mình không đi xe đạp…toàn đi xe buýt à! – Nhỏ thản nhiên đáp.
– Vậy lên xe đi…mình đưa cậu ra đó! – Tôi khoát tay ra đằng sau.
– Chở nổi không đó? – Thư nhìn tôi lo lắng.
– Yên tâm…! – Tôi gật đầu.
– Hi…vậy mình lên đây! – Thư ngồi lên yên sau, tay vịn vào eo tôi.
– Rồi…giờ ta đi thôi! – Nhỏ cười cười đập vai tôi.
– Thư bám chắc nhé…mặc áo dài như vậy dễ ngã lắm! – Tôi nhắc nhở.
– Hi…biết rồi…ra nhanh nào! – Nhỏ vòng tay giữ chặt lấy eo tôi, không chút ngại ngùng.
– Ặc…con gái đâu bạo vậy! – Tôi nghĩ thầm trong đầu, nhanh chóng chạy xe ra quán café lần trước.
Đến nơi, nhỏ bước xuống xe, chạy ngay vào trong quán, không quên quay lại nhắc nhở tôi:
– An…gửi xe xong vào luôn đấy!
– Mình biết mà! – Tôi gửi xe cho ông bảo vệ rồi bước vào trong.
Quán cafe lần trước tôi đến, và gặp một cô bé, chính là đây… Quán vẫn đơn giản như vậy, lượng khách tuy khá nhiều, nhưng quán vẫn giữ được nét đặc trưng riêng nơi đây. Bước vào quán, giai điệu du dương vang lên. Ta nhẹ nhàng ngồi uống một cốc nước…yên lặng suy nghĩ…yên lặng thưởng thức…giai điệu nhẹ nhàng nơi đây…
Nhỏ Thư kéo tôi ngồi xuống một bàn cạnh cửa ra vào. Một anh thanh niên, có lẽ là chủ quán đang ngồi bên cạnh nhỏ, gật đầu chào tôi.
– Em là bạn của Thư phải không?
– Dạ…vâng! – Tôi xác nhận.
– Hai đứa học cùng lớp à?
– Dạ không…bọn em học khác lớp…tình cờ mà quen nhau thôi anh à! – Thư bối rối nhìn tôi.
– Ừm…! – Ông anh này gật đầu.
– Vậy…anh thấy sao? – Nhỏ quay sang nhìn anh thanh niên.
– Ừm…anh sẽ xem xét về bạn em…nhưng không lâu đâu…chỉ một lát thôi! – Ông anh nháy mắt với nhỏ rồi đứng dậy bước vào trong.
– Ai vậy Thư? – Tôi đặt câu hỏi ngay khi anh ấy vừa đi.
– Anh mình đấy, chủ quán café này! – Thư mỉm cười.
– Vậy cậu định làm gì? – Tôi thắc mắc.
– Ưm…! – Nhỏ Thư uống cốc nước, thở ra rồi bắt đầu nói.
– Mình nghĩ rồi…cậu muốn tự tay kiếm tiền để mua quà cho…Ngọc đúng không? – Không hiểu sao em ấy lại ngập ngừng khi nhắc đến người yêu tôi.
– Ừm…! – Tôi gật đầu xác nhận, ngờ ngợ ra điều gì đó.
– Vậy mình thấy…cậu có thể làm phục vụ ở quán này một thời gian…đến gần Tết…cậu có thể nghỉ việc! – Nhỏ ngập ngừng nói.
– …..! – Tôi im lặng, quả thực không biết nên vui hay buồn nữa đây.
– Nếu…cậu không thích thì thôi…cũng không sao mà! – Nhỏ lo lắng.
– Ừm…mình thấy cũng…được! – Tôi đồng ý.
– Vậy là cậu sẽ ở lại đây làm việc một thời gian chứ? – Thư mỉm cười.
– Ừ…mình nghĩ là vậy! – Tôi vui vể đồng ý, dù gì việc chạy quán cũng không đến nỗi nào, chỉ hơi mệt một chút, nhưng sẽ vui đây.
Nhỏ Thư định hỏi thêm gì đó thì anh nhỏ đã chạy ra, cầm theo một tờ giấy. Anh ngồi xuống cạnh nhỏ, đưa mắt nhìn tôi rồi nói:
– Đức An…có phải không?
– Vâng!
– Em có muốn làm việc ở đây không?
– Dạ có!
– Em thấy chỗ này như thế nào? Nói thật nhé!
– Dạ…nơi đây đẹp…và rất lãng mạn, khung cảnh thì nhìn ra biển, nhạc thì du dương…nói chung là không có gì phải bàn! – Tôi cười.
– Ừm…em có thể làm việc vào lúc nào? – Anh hỏi.
– Dạ…chắc chiều tối như bây giờ là được ạ!
– Khoảng mấy giờ các em tan học? – Anh nhỏ Thư hỏi.
– Dạ…5h20 là em về đến nhà rồi! – Tôi nói.
– Ừm…vậy anh cần em khoảng 6h30 có mặt ở đây…làm việc đến tầm 9h15 hoặc 9h30 thì về…được không nào?
– Dạ…được chứ ạ! – Tôi vui vẻ đồng ý, đằng nào giờ đó tôi cũng rảnh.
– Yên tâm…anh nghe cô bé nói rồi…từ nay đến trước giáng sinh…em có thể đủ tiền mua tặng bạn mình món quà đó! – Anh này cười, công nhận là anh dễ gần thật.
– Dạ…vậy ạ? – Tôi mừng rỡ nói.
– Ừm…đương nhiên là phải dư ra rồi, em chỉ cần làm ở đây trong khoảng từ giờ đến gần Tết thôi, vì đây là khoảng thời gian đông khách, anh cần thêm người phục vụ!
– Thế còn sau Tết thì sao ạ? Vào dịp 14/2 hoặc 8/3 thì có đông không ạ?
– Chắc có…nhưng anh chỉ cần em phục vụ quán đến gần Tết thôi, còn thời gian sau anh sẽ tìm người khác…!
– Nhỡ em muốn làm tiếp thì sao hở anh? – Tôi hỏi vui một chút.
– Em chưa làm mà đã lo không được làm tiếp rồi! Nhưng anh chỉ khuyên thật là…em chưa cần phải làm việc đâu…chỉ cần tập trung học hành là được…đây chỉ làm thêm để trải nghiệm cảm giác thôi! – Anh ấy bật cười.
– Vâng…vậy…cảm ơn anh và Thư đã giúp em! – Tôi cười cười bắt tay anh nhỏ.
– Không có gì…từ mai bắt đầu…giờ hai đứa về đi! – Anh này gật đầu rồi bước vào bên trong.
Còn lại tôi và nhỏ Thư ngồi im lặng nhìn nhau. Tôi đang vui nên đề nghị luôn với nhỏ Thư:
– Thư…giờ mình ra ngoài đi dạo một chút rồi về!
– Ủa…nhưng…! – Thư ngượng ngùng.
– Nhưng gì…đi luôn nào…! – Tôi kéo tay Thư ra ngoài cửa hàng.
– Nhưng…còn Ngọc thì sao? – Nhỏ nhìn tôi đầy lo lắng, ánh mắt có chút buồn.
Tôi ngơ ngác chẳng hiểu gì cả. Sau vài giây định thần, tôi mới nhận ra…
– Bọn mình chỉ đi dạo thôi…có gì mà Thư…! – Tự dưng tôi đâm ra ngượng ngập.
– Ừ nhỉ…mình…! – Em ấy đỏ mặt, lẽo đẽo theo tôi lên xe.
Trời vừa tối vừa lạnh…gió thổi lạnh buốt…vậy mà tự dưng có hai đứa đèo nhau lòng vòng ngay sát bờ biển… Nghĩ đến đây, tôi thấy mình hơi điên khi tự dưng lại đi dạo ở biển ngay giữa mùa đông…
Nhỏ Thư im lặng không nói gì. Thỉnh thoảng tôi nói một câu vô thưởng vô phạt, em ấy lại giật mình đáp lại… Thật không hiểu nổi Thư nữa…
Cơ mà nhỏ Thư đang lạnh thì phải, ngồi đằng sau tôi cứ run lên. Lúc đầu tôi định để em ấy kêu lạnh thì mới về… nhưng về sau, tôi biết là em ấy rất lạnh mà vẫn không chịu nói, thế là tôi quay ra sau, nhìn gương mặt tím tái vì lạnh mà thở dài:
– Thư…sao lạnh mà cậu không nói gì?
– Hở…ơ không…mình không lạnh đâu! – Nhỏ lắc đầu chối, nhưng người vẫn run lên.
– Không lạnh sao người run vậy?
– …..! – Em ấy im lặng, cúi mặt nhìn xuống đất.
– Haiz, thôi về nha! – Tôi lắc đầu rồi cho xe chạy về.
– Á…! – Nhỏ Thư kêu lên, tôi giật mình quay lại thì thấy một bên má của Thư đang chảy máu.
– Chạy…! – Tiếng bọn nhóc nào đó kêu lên rồi chạy mất hút.
Vội vàng dừng xe lại, tôi quay lại lo lắng hỏi han:
– Thư…cậu có sao không vậy?
– Mình…ổn mà…bị ném sượt qua thôi! – Em ấy lắc đầu, một tay che bên má bị chảy máu.
– Bọn nó ném cái gì vậy? – Tôi hậm hực.
– Chắc là đá…!
– Để mình xem nào! – Tôi đưa tay lại gần nhưng nhỏ nhăn mặt lắc đầu.
– Không sao…mình chỉ bị xây xước bên ngoài da thôi!
– Cứ để mình xem thế nào! – Tôi kéo tay nhỏ ra, Thư cố giữ lấy nhưng cuối cùng cũng buông xuống.
Bên má phải của nhỏ xước ra, cũng may không sâu lắm mà chỉ bên ngoài da, máu cũng đã ngừng rỉ ra. Tôi tìm cái khăn giấy ướt trong cặp, rút một tờ ra rồi thấm cồn vào, nhẹ nhàng đưa lên và áp vào má Thư. Nhỏ nhăn mặt lại, tay em ấy nắm chặt lấy tay tôi. Tôi đang thấm vết thương cho nhỏ thì bất chợt bắt gặp ánh mắt trìu mến nhìn mình… Nhỏ Thư nhẹ nhàng bỏ kính ra, trông xinh đẹp và dễ thương hơn nhiều…
Hai ánh mắt chạm vào nhau…
– …….! – Một giây trôi qua.
– …….! – Hai giây trôi qua.
– …….! – Ba giây trôi qua.
Rồi không hẹn trước, nhỏ từ từ ghé sát vào mặt tôi, thật chậm, nhưng vẫn ngày càng gần hơn…
Tôi im lặng và nhắm mắt lại…