Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 50 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 50

Nhìn lên lịch, tôi giật mình khi chỉ còn hơn một tuần nữa là đến giáng sinh. Như mọi năm thì ngày này cũng bình thường như bao ngày khác, tôi cũng chỉ đi cùng với mấy đứa bạn, hết đi ăn lại chơi đến hơn 11h đêm mới về.

 

Nhưng năm nay đã khác, giờ tôi đã có người yêu, em Như Ngọc. Chính vì vậy, tôi không để ngồi không như mọi khi được nữa, mà phải ngồi đăm chiêu suy nghĩ về món quà sẽ tặng cho em ấy vào dịp giáng sinh này. Nhưng biết em ấy thích gì mà tặng nhỉ? Từ trước đến giờ, tôi chưa tặng quà cho con gái bao giờ, giờ biết Ngọc thích món gì mà tặng đây nhỉ.

 

Tuy nhiên tôi biết là nếu quà tự tay mình làm thì con gái sẽ thích hơn nhiều, và nó cũng thể hiện được tình cảm hơn. Nhưng tôi không được khéo tay cho lắm, đụng vào đâu thì hỏng đấy, vì thế mà tôi không muốn làm vì sợ lại không xong, hay nó lại méo mó thì em Ngọc sẽ nghĩ sao về mình chứ.

 

Chính vì vậy, tôi đến lớp và thực hiện kế hoạch thăm dò đối phương, xem Ngọc thích món gì để tôi còn tặng cho em ấy.

 

– Ngọc này! – Tôi dè dặt hỏi em ấy lúc ngồi ở catin.

 

– Hở…gì vậy An? – Em ấy quay sang nhìn tôi thắc mắc.

 

– Hiện tại Ngọc có thấy thiếu gì không? – Tôi hỏi ngu một chút.

 

– Thiếu gì là thiếu gì?

 

– Thì…cậu thấy thiếu đồ gì…hay cậu thích gì mà chưa có không?

 

– Ừm…có…An hỏi làm gì vậy? – Ngọc ngơ ngác.

 

– Mình hỏi để biết thôi…Ngọc thích món gì à? – Tôi mỉm cười.

 

– Ừm…quả cầu pha lê ấy…mình thích lắm mà chưa mua được! – Em ấy thở dài.

 

– Vậy à? Sao thế…? – Tôi thắc mắc, vì gia đình em ấy cũng không phải là nghèo túng gì, mà có khi còn giàu có ấy chứ, những tác phẩm nghệ thuật trong phòng khách của em ấy rất có giá trị. Lúc đó tôi quên mất một điều rằng…tôi đã không thấy chúng ở lần sang nhà Ngọc gần đây nhất.

 

– …..! – Em ấy im lặng không đáp, ánh mắt buồn bã nhìn tôi.

 

– Ngọc…! – Tôi lo lắng nhìn em ấy.

 

– Không có gì đâu…mà An định tặng mình à? – Rất nhanh, em ấy đã mỉm cười trở lại.

 

– Không…có phải dịp gì đâu mà mình tặng! – Tôi vội vàng chối ngay, vì sợ em ấy biết bí mật.

 

– Ừa ha…! – Như Ngọc buồn buồn nói, uống nốt cốc nước rồi bỏ lên lớp, chẳng đợi tôi nữa.

 

– Không khéo em ấy dỗi rồi! – Tôi thở dài rồi định chạy lên theo thì bắt gặp thằng Minh và Trang đi ngược lại.

 

Mai Trang xinh và dễ thương lắm, tuy nàng bị cảm lạnh nhưng trông khỏe hơn nhiều. Bằng chứng là nàng đi lại bình thường mà không cần đỡ hay tựa vào ai như mấy hôm trước nữa.

 

Tôi gật đầu chào nàng, nhưng Trang không chào lại, nàng đưa ánh mắt lạnh băng nhìn tôi rồi quay sang thằng Minh:

 

– Minh…mình ra chỗ khác ngồi đi…Trang không thích ngồi đây…! – Nàng lạnh lùng nói.

 

– Ủa…à được thôi, theo mình! – Thằng Minh liếc nhìn tôi rồi kéo Trang ra chỗ khác.

 

Tôi thẫn thờ, vậy là nàng giận tôi vụ nhẫn tâm bỏ mặc nàng ướt sũng, khóc nức nở giữa trời mưa rồi. Tôi cứ hi vọng rằng nếu nàng nghe được những gì tôi nói hôm trước, thì nàng sẽ đối xử với tôi bình thường hơn. Nhưng chắc nàng không nghe thấy gì, tác dụng của viên thuốc đó đúng thật là…

 

Nhưng nghĩ đến quả cầu pha lê mà Như Ngọc đang rất muốn có, tự dưng tôi thấy quyết tâm hẳn lên, quyết định giáng sinh này phải tặng bằng được cho em ấy. Chợt nhớ ra là tôi chẳng có tiền, vì bố mẹ tôi giữ hết rồi. Chẳng lẽ đi mua quà tặng bạn gái phải xin tiền phụ huynh hay sao. Và…tôi thấy nản ghê gớm, biết phải làm sao bây giờ đây.

 

– An…sao trông mặt cậu thê thảm vậy? – Một giọng nói vang lên, nhỏ Thư ngồi ngay xuống trước mặt tôi.

 

– Ưm…không có gì! Mình chỉ đang nghĩ…! – Tôi lắc đầu.

 

– Cậu có thể…chia sẻ với mình…cậu đang nghĩ gì không? – Thư đan tay vào nhau, nhìn tôi hỏi.

 

– Không…à mà việc riêng của mình ấy mà…Thư để ý làm gì! – Tôi thở dài đứng dậy.

 

– An…định tặng quà cho Ngọc phải không? – Thư gọi với theo.

 

Tôi giật mình quay lại, ngạc nhiên hỏi:

 

– Sao cậu biết…?

 

– Mình đứng theo dõi cậu từ nãy đến giờ mà! – Nhỏ mỉm cười.

 

– Ặc…sao Thư…? – Tôi lắp bắp.

 

– Hì…mình đang định xuống thì bắt gặp…nên đứng lại đây…nhờ thế mà mình nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người! – Nhỏ Thư liếc mắt về phía thằng Minh và Mai Trang đang ngồi nói chuyện ở một góc catin.

 

– Vậy…à? – Tôi ngớ người ra.

 

– Ừm…vậy là An định mua quà cho Ngọc đúng không?

 

– Không…mình có định thế đâu…! – Tôi bối rối chống chế.

 

– Không tin được An…! – Thư lắc đầu cười.

 

– Thật mà…! – Tôi vẫn cố gắng chống chế.

 

– An đừng nói dối như vậy…mình không thích đâu! Nếu An không nói thì mình sẽ nói với Ngọc! – Nhỏ chợt nói.

 

– Ừ thì…! – Bất đắc dĩ, tôi đành phải kể ra món quà tôi dự kiến mua, và khó khăn không biết lấy đâu ra tiền.

 

Nghe xong, Thư ngồi im bất động, nhíu mày lại ra chiều suy nghĩ ghê gớm. Đúng lúc đó, Mai Trang đi qua chỗ tôi, chợt trông thấy nhỏ Thư, nàng lạnh lùng nhìn tôi rồi quay mặt đi, không thèm nói một câu nào…

 

– Thế là xong…! – Tôi ủ rũ nghĩ thầm trong đầu.

 

– An cần tiền để mua quà à…hay mình cho cậu vay được không? – Nhỏ Thư lên tiếng.

 

– Hở…mà…ừ nhưng mình muốn tự sức mình…thì mới có ý nghĩa! – Tôi thở dài.

 

– Thế An tự làm quà tặng vậy…? – Nhỏ góp ý.

 

– Mình thực sự…không biết làm…với cả Ngọc cũng thích quả cầu đó…mình phải mua được nó! – Tôi ngập ngừng nói thật với nhỏ.

 

– …..! – Nhỏ im lặng không nói gì.

 

– …..! – Tôi cũng yên lặng thở dài.

 

– An…định tự kiếm tiền à?

 

– Ừm chắc vậy…!

 

– Vậy…lát nữa mình nói cho cái này…!

 

– Ủa…sao cậu không nói bây giờ đi…để lát nữa làm gì! – Tôi ngạc nhiên.

 

– Để mình hỏi lại anh mình đã…!

 

– Việc của mình thì liên quan gì đến anh cậu đâu?

 

– An…lát nữa cậu sẽ biết…! – Nhỏ Thư ra chiều bí mật lắm.

 

– Nhưng…! – Tôi định phản đối, nhưng nhỏ lắc đầu.

 

– An…đừng hỏi gì nữa…lát nữa đợi mình ở cổng trường…!

 

– Nhưng còn Như Ngọc…em ấy nhìn thấy mình với cậu…! – Tôi lo lắng.

 

– Yên tâm…cậu có thể đưa Ngọc về trước rồi quay lại trường cũng được!

 

– Đợi được không đó?

 

– Mình đợi được…cơ mà cũng muộn rồi, mình lên lớp đây, không cô mình lại phê bình thì khổ lắm! – Thư mỉm cười đứng dậy, gật đầu nhìn tôi rồi bước lên lớp.

 

– Khoan Thư ơi…cho mình biết thêm về tên cậu đi! – Tôi bỗng hỏi vẩn vơ.

 

– Hì…quen nhau bao lâu rồi mà cậu vẫn không biết thêm gì ngoài tên mình hay sao? – Nhỏ cười nhẹ.

 

– Ừm…! – Tôi gãi đầu bối rối.

 

– Mình là Anh Thư…vậy ha, lát gặp! – Thư làm động tác như hôn gió về phía tôi, tôi ngượng ngập quay mặt đi không dám nhìn nhỏ.

 

Cả buổi học, tôi ngồi chăm chú nhìn lên bảng, nhưng đầu óc vẫn để tâm vào những gì nhỏ Anh Thư vừa nói với tôi. Chẳng biết nhỏ có cách nào để giúp tôi có thể tự mua được quả cầu pha lê đó hay không, nhưng tôi vẫn cảm thấy cảm kích trước hành động giúp đỡ nhiệt tình của nhỏ, cứ như tôi có tiền là để mua quà cho chính nhỏ vậy.

 

– An…chú ý một chút nào! – Ngọc đập đập nhẹ vai tôi, em ấy buồn buồn nói.

 

– Ừm…mình vẫn để ý mà…! – Tôi gãi đầu, thắc mắc không hiểu sao giọng em ấy buồn thế nhỉ.

 

– Ừ… – Ánh mắt của em ấy nhìn tôi cũng khá buồn.

 

– Ngọc…sao cậu buồn như vậy? – Tôi lo lắng áp tay lên má em ấy.

 

– ……! – Em ấy không nói gì, có giọt nước mắt rơi xuống tay tôi.

 

– Kìa…sao lại khóc…đang ở trong lớp mà…! – Tôi vội vàng lau nước mắt cho em ấy, đưa mắt nhìn quanh xem có ai nhìn hai đứa chúng tôi không.

 

– Nửa năm nữa…! – Em ấy vẫn rơi nước mắt, nhìn tôi buồn bã.

 

– Là sao? – Tôi lo lắng.

 

– Một ngày nào đó…cũng sắp đến rồi…! – Như Ngọc mím chặt lấy môi, nhìn tôi đầy xót xa, nước mắt rơi nhiều hơn.

 

– Một ngày nào đó…! – Tôi giật mình nhớ lại lần đi thăm quan trước, em ấy đã từng nói với tôi như vậy.

 

– Hai em làm gì trong giờ cô vậy? – Cuối cùng thì cô giáo cũng để ý đến hai đứa chúng tôi, bước lại gần.

 

– Em không rõ nữa…tự dưng bạn Ngọc khóc…! – Tôi bối rối nói với cô, trong khi ở bên cạnh, Như Ngọc vẫn đang khóc một cách lặng lẽ.

 

– Ngọc…em sao vậy? – Cô giáo lo lắng đặt tay lên vai em ấy.

 

– hức…! – Em ấy vẫn cắn chặt môi không đáp, nước mắt vẫn rơi trên khuôn mặt đáng yêu.

 

Đến nước này thì cả lớp bắt đầu bàn tán. Mấy thằng bạn đưa mắt nhìn tôi đầy nghi ngờ… Mai Trang cũng tròn mắt nhìn hai chúng tôi, rồi nàng nhìn tôi dò hỏi. Chưa kịp phản ứng gì thì em Ngọc đã gục đầu vào vai tôi, ôm chặt lấy ngực, nước mắt vẫn rơi xuống, nhưng em ấy không khóc được.

 

– hức…!

 

Tôi xoa nhẹ đầu em ấy rồi thì thầm:

 

– Ngọc…nếu có gì…cứ khóc đi!

 

– hức…mình…!

 

– Sao vậy? – Tôi thắc mắc.

 

– Mình…đau quá…hức…! – Ngọc khẽ nói.

 

– Là sao?

 

– Mình…không nói được…! – Em ấy nhăn mặt lại, chắc vì đau.

 

– Cậu đau ở đâu vậy…nói cho mình đi! – Tôi hốt hoảng vội dựng em ấy dậy, nhìn thằng vào đôi mắt đang ngấn lệ.

 

Em ấy lắc đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt đau buồn, nhưng không nói gì. Đến nước này thì tôi chẳng biết phải làm sao nữa. Cô giáo và mấy đứa bạn nhìn hai đứa tôi ái ngại, rồi cô lên tiếng:

 

– An…em đưa Ngọc xuống phòng y tế xem sao!

 

– Dạ…đi nào Ngọc…! – Tôi định đỡ em ấy dậy, nhưng Như Ngọc lắc đầu

 

– Không…hự…! – Em ấy lại gục xuống một lần nữa, tay ôm chặt lấy ngực.

 

Vậy là tôi đành vòng tay, ôm chặt em ấy vào lòng với hi vọng em ấy sẽ bớt đau hơn. Đúng như tôi nghĩ, chỉ vài phút sau, em ấy đã không còn đau nữa, tay đã ôm chặt lấy tôi, rồi em ấy bật khóc:

 

– huhu…cảm ơn cậu…!

 

– Không có gì…! – Tôi bối rối đáp.

 

– Mình…đỡ hơn rồi…huhu…!

 

– Nào…Ngọc…giờ đang ở lớp học đấy! – Tôi lo lắng đưa mắt nhìn quanh, thấy Mai Trang đã quay ngoắt lên từ lúc nào, còn mấy đứa bạn thì tròn mắt nhìn hai đứa chúng tôi.

 

Đến cả cô giáo cũng không khỏi xúc động. Cô khẽ nói:

 

– Hai đứa…đang giờ học đấy…nhưng…cứ để cho bạn Ngọc khóc đi…! – Cô nói rồi quay lên.

 

– Dạ…! – Tôi gật đầu.

 

– huhu…! – Em ấy khóc nức nở, nước mắt thấm ướt hết cả vai áo tôi.

 

Tôi im lặng không nói gì, nhẹ nhàng vỗ về vào lưng em ấy. Hai đứa cứ ngồi ôm nhau như vậy đến hết giờ. Chào cô xong, tôi lấy khăn lau nước mắt cho em ấy, còn Ngọc đở mặt, đứng yên để tôi làm. Hai đứa cứ tình tứ như vậy khiến bọn nó phải thốt lên:

 

– Ôi…gato với anh An quá!

 

– Chẹp…đúng là đàn ông đích thực!

 

– Giá mình có người yêu như cậu ấy nhỉ? – Mấy đứa con gái nhìn tôi ra vẻ tiếc nuối, còn tôi chỉ mỉm cười.

 

Mai Trang chỉ nhìn chúng tôi chưa đến một giây, rồi nàng bỏ ra khỏi lớp, níu tay thằng Minh đi luôn. Thở dài, nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn, tôi bỏ cái khăn xuống, thì thầm với em ấy:

 

– Giờ về được chưa?

 

– Rùi…mình…ngượng quá…! – Em ấy đỏ mặt.

 

– Sao ngượng? – Tôi vờ hỏi.

 

– Vì…khóc giữa lớp học như vậy…rồi An lại lau nước mắt cho mình…ngượng quá! – Em ấy đấm nhẹ vào ngực tôi nói nhỏ.

 

– Hi…xem thế này có ngượng không! – Tôi mỉm cười rồi ôm chặt lấy em ấy ngay giữa những con mắt tròn xoe của đám bạn.

 

Ngọc dường như không chạy được đâu nữa, em ấy đỏ mặt, tưởng như sắp phát hỏa đến nơi…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.