Chiều tối hôm đó, chúng tôi chạy xe sang nhà thằng Minh. Công nhận bạn bè của thằng này cũng toàn những tay ăn chơi giàu có, xe máy để đầy trên bãi cỏ, đây đó chỉ lác đác vài chiếc xe đạp như của bọn tôi. Chúng tôi đi giữa một hàng xe máy như vậy, chợt cảm thấy có chút tự ti về bản thân mình. Chúng tôi không hề giàu có, chỉ là một gia đình bình thường, không nghèo túng nhưng cũng không giàu sang như ở đây. Ngọc đưa mắt nhìn những chiếc xe, rồi quay lại nhìn tôi, rồi thở dài… – Ngọc lo lắng gì à? – Tôi hỏi ngay. – Không…chỉ là mình thấy…sao sao ấy! – Em ấy ngập ngừng đáp. – Mình chẳng để tâm đến những thứ vật chất xa xỉ đó…! – Tôi nhún vai đáp thẳng thừng, dựng xe cạnh một chiếc xe SH. Mai Trang đang đứng cạnh thằng Minh ngay ở cửa chính. Trông nàng thật quyến rũ và yêu kiều trong bộ váy đen, áo đen, găng tay đen và giày đen, tôi cũng ngẩn người nhìn nàng, phút chốc quên mất là chúng tôi không là gì của nhau. Như Ngọc nhìn tôi nhíu mày: – An…nhìn gì vậy? – Mình…nhìn nhà của thằng này một chút! – Tôi ngập ngừng nói sang chuyện khác. – Ừm…giờ ta vào được chưa? – Ngọc nắm lấy tay tôi rồi kéo vào. Thằng Minh thoáng thấy bọn tôi, nó nhíu mày nhưng cũng niềm nở tiếp đón: – Chà…cuối cùng hai người cũng đến rồi à? – Nó cười cười, còn tôi thì làm mặt lạnh, đưa mắt nhìn Mai Trang. Nàng thoáng thấy ánh mắt của tôi, im lặng không đáp, rồi nhìn sang Ngọc. Em Ngọc cũng mỉm cười chào lại: – Xin lỗi nhé, bọn mình còn phải chuẩn bị cho buổi sinh nhật của bạn! – Ngọc liếc ánh mắt sắc bén về phía Trang, nàng vội ngó sang chỗ khác, mặt đỏ ửng. – Rồi, hai người vào trong đi! – Hắn gật đầu, kéo Trang lại gần nó hơn. – Không có gì! – Tôi cười lạnh, nắm tay Ngọc thật chặt rồi bước luôn qua mặt hai người họ. Bên trong, những dãy bàn để những món ăn của tiệc sinh nhật được kê kín cả một căn phòng rộng như một phòng hòa nhạc. Tiệc theo kiểu búp phê nướng nên mọi người dự tiệc đang thoải mái ăn uống, không khí ồn ào và náo nhiệt. Chúng tôi cũng lấy một phần ăn nhẹ và một cốc rượu vang rồi đứng ở góc phòng, đưa mắt nhìn xung quanh. Tôi chú ý đến cái bục được dùng làm sân khấu được kê ở giữa phòng, chắc lát nữa thằng Minh sẽ lên phát biểu gì đó. Ngọc đưa mắt nhìn mọi thứ, nhìn những người con gái ăn mặc trông khá sang trọng khác, rồi lại thở dài. Biết điều đó, nhưng tôi im lặng, em ấy chắc cũng đang có chút ghen tị với những người giàu có như vậy. Sau khi chúng tôi vào thì thằng Minh và Mai Trang cũng vào theo, chắc chúng tôi là khách cuối cùng của bữa tiệc. Cả đám đông đang ồn ào bỗng yên lặng, tất cả dạt ra để cho hai nhân vật chính của buổi tiệc bước lên sân khấu. Nhiều đứa con gái tham dự buổi tiệc nhìn theo thằng Minh với ánh mắt đầy tiếc nuối, nhìn Trang đầy ghen tị, vì nàng trông rất đẹp, hơn hẳn tất cả những đứa con gái khác trong phòng, có lẽ trừ Ngọc ra, hoặc do tôi nghĩ vậy… Thằng Minh bước lên, kéo Trang lại gần rồi bắt đầu nói: – Thưa các bạn, cảm ơn vì đã đến dự buổi tiệc sinh nhật của mình ngày hôm nay! Ngay khi nó vừa nói xong, cả đám vỗ tay rào rào, Ngọc thì vỗ tay lấy lệ, rồi em ấy lại buông thõng xuống, ngẩn ngơ nhìn xung quanh. Tôi im lặng, cho tay vào túi quần. – Chắc mọi người đã biết, nhân vật xinh đẹp đứng ngay cạnh mình là ai rồi chứ? – Nó mỉm cười. – Thôi Minh! – Nàng đỏ mặt đập vai nó, ngượng ngùng nói. – Là bạn gái của Minh phải không? – Cả đám bàn tán. – Đúng vậy…nhưng…! – Thằng Minh nhấn nhá từng chữ, mọi người nín thở chờ đợi. – Trang chưa phải là bạn gái chính thức của mình, vì Trang vẫn chưa nhận lời của mình! – Thằng Minh mỉm cười nhìn sang nàng. – Vậy à? – Mọi người ngạc nhiên, còn tôi thì hơi thắc mắc. – Ừm đúng vậy…! Thế nên hôm nay…! – Nó lại chậm rãi nói. – Làm sao? – Trang có đồng ý làm bạn gái của mình không? – Thằng Minh liếc tôi một cái rồi cười cười nhìn sang Mai Trang, còn tất cả khách tham dự đều háo hức nhìn nàng. – Mình…! – Trang đưa mắt nhìn tôi. – Đồng ý đi…đồng ý đi! – Mọi người đều hô to. – Mình……đồng ý! – Trang lại đưa mắt nhìn tôi, tôi khẽ gật đầu, và nàng quay lên, đỏ mặt nói nhỏ. – Hoan hô! – Mọi người vỗ tay rào rào, kể cả tôi nữa. – Hì…vậy Trang có thể cho mình…hôn cậu được không? – Nó không ngại ngùng gì hết, mỉm cười nhìn nàng. – Mình….! – Nàng càng đỏ mặt hơn, có chút hoảng hốt…nàng lại nhìn tôi. – Trang cứ làm theo ý mình đi, đừng nhìn mình như vậy nữa! – Tôi thở dài thầm nghĩ, mỉm cười nhìn nàng rồi kéo em Ngọc lại gần. – Mình…! – Nàng bẽn lẽn gật đầu, cả đám đông “Ồ” lên. Thằng Minh cười tươi, nó ôm lấy eo nàng, kéo sát nàng lại gần rồi từ từ cúi xuống ghé sát mặt Trang, còn nàng thì dùng hai tay đẩy nhẹ nó ra, chắc nàng vẫn hơi hoảng. Đương nhiên là không có tác dùng gì. Tôi quay sang nhìn, Ngọc như đang bị thôi miên, em ấy ngẩn ngơ nhìn cảnh hai người sắp hôn nhau. Tôi hành động không cần suy nghĩ, quay người ôm lấy Ngọc rồi nhẹ nhàng dặt một nụ hôn lên môi em ấy. Em ấy lúc đầu còn bất ngờ, nhưng sau cũng ôm lấy tôi và đáp lại nụ hôn ngọt ngào đó. – hức…huhu! – Có tiếng khóc nức nở, rồi tiếng xô cửa mạnh. Tôi rời Ngọc ra, ngơ ngác đưa mắt nhìn xung quanh xem có chuyện gì. Cả đám đều đang sững sờ nhìn lên sân khấu, không tin được điều vừa xảy ra. Thằng Minh cũng đang sững người nhìn ra cửa, còn Mai Trang thì không thấy đâu… Thằng Minh vội vàng chạy ngay ra cửa, cả đám đông lại ồn ào bàn tán, chỉ có vài đứa chạy theo hắn. Tôi không định chạy theo Trang, vì chúng tôi chẳng là gì của nhau, đi theo chỉ làm cho mọi người nghi ngờ thêm về tôi thôi. Đứng ở cửa, tôi đưa mắt nhìn ra ngoài. Mấy thằng chạy loạn trong sân, hét gọi tên nàng nhưng không thấy đáp lại. Tôi đứng tựa cửa, mỉm cười buồn… Chợt Như Ngọc lại gần tôi thì thầm: – An…cậu biết nhà vệ sinh ở đâu không? – Lúc nãy mình để ý nó ở bên kia của căn nhà! – Tôi nhớ lại những gì quan sát. – Dẫn mình đi với! – Em ấy đập đập vai tôi phụng phịu. – Ừm…đi lối này! – Tôi kéo tay em ấy ra khỏi căn phòng ồn ào này, bước ra bên ngoài sân. Bên ngoài, không khí ngày càng lạnh hơn vì trời đã tối hẳn. Ngọc nép sát vào tôi để bớt lạnh, em ấy cứ suýt xoa: – Lạnh quá, lạnh quá! – Ừm…nhà vệ sinh ở kia, Ngọc ra đi! – Tôi chỉ tay vào một cánh cửa ở phía sau căn nhà. – U a, cảm ơn An, chờ mình một lát nha, mình thay đồ một chút! – Em ấy cười cười nhìn tôi rồi bước vào trong. – Ừ! – Tôi gật đầu. Thơ thẩn dạo quanh căn nhà của thằng Minh trong lúc đợi em ấy ra, chợt tôi thấy Mai Trang đang ngồi cạnh hồ bơi. Nàng đang khóc nức nở, gục hẳn đầu vào cánh tay, nước mắt thấm ướt cả áo ngoài. Ngập ngừng lại gần, tôi hỏi: – Trang…có chuyện gì mà cậu khóc vậy? – hức…! – Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy tôi, mắt ngấn nước. – Cậu…đừng có lại gần tôi! – Trang ngồi lùi lại, tay quệt nước mắt. – Mình có làm gì cậu đâu? – Tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì. – Cậu…như lúc nãy là không làm gì à? – Nàng mếu máo, nhìn tôi đầy phẫn uất. – Với Như Ngọc à? – Tôi nhíu mày. Nàng im lặng khẽ gật, nước mắt vẫn rơi xuống. Tôi thì ngạc nhiên quá thể, tưởng sau chuyến đi chúng tôi đã chấm dứt rồi cơ mà, sao nàng lại còn đối xử với tôi như vậy được nữa. Tôi thắc mắc: – Nhưng Trang cũng…với thằng Minh rồi mà! – Tôi lại gần, còn nàng thì càng lùi xa tôi hơn. – Anh tưởng thế…nhưng không phải vậy…hức! – Mai Trang đã ngồi ngay sát mép hồ, nhưng nàng không hề biết, vẫn đang nức nở nhìn tôi. Tôi lo lắng tiến lại gần, vừa lại gần vừa nói: – Trang…gần mép nước rồi, ngồi lùi lại! – Nhưng đã quá muộn, nàng lùi lại, chới với rồi ngã hẳn người ra sau. – Á…! – Trang rơi xuống bể bơi, nước bắn lên tận người tôi, cảm giác lạnh đến thấu xương đang ngấm vào người. Không kịp suy nghĩ, tôi cũng nhảy ngay xuống, vì bể bơi ở đây khá sâu, mà nàng lại không biết bơi, nhỡ Trang có làm sao thì… Tôi giữ chặt lấy người nàng, còn nàng thì đấm liên tục vào ngực tôi. Tôi nhăn mặt vì đau, nhưng cũng không dám thả ra vì sợ nàng bị chìm xuống. Thấy tôi vừa thở không ra hơi vừa gắng sức bám vào thành bể, nàng lại trào nước mắt, đôi bàn tay mềm mại bất giác áp vào mặt tôi. Tôi im lặng nhìn nàng, Mai Trang cũng im lặng nhìn tôi, nước mắt thi nhau tuôn xuống, rồi nàng từ từ ghé sát môi nàng vào môi tôi. Ngay khi bờ môi của nàng vừa chạm vào môi tôi, dù trong tôi rất rất muốn được hôn nàng, nhưng chợt hình ảnh của Ngọc lại hiện lên, em ấy sẽ buồn, sẽ đau khổ thế nào nếu biết tôi hôn một người con gái không phải là em ấy. Trong tình thế khó xử đó, tôi đành cố hết sức đẩy nàng ra… Tôi leo được lên bờ, ôm ngực thở hồng hộc, còn Mai Trang, không hiểu em nghĩ gì nữa, vội vàng chạy đến bên tôi, vòng tay ôm tôi thật chặt từ phía sau. Nàng đã đẩy chúng tôi và tình huống vô cùng khó xử. Cả hai đứa đều ướt mem, tôi run lên vì lạnh, chắc Mai Trang cũng vậy, nhưng nàng đã ôm chặt lấy tôi, sự giá lạnh cũng bớt đi phần nào… Trong đầu tôi suy nghĩ: nếu nàng không thể kết thúc điều này thì tôi sẽ làm, dù trong lòng đau nhói. Tôi gỡ tay nàng ra, quay lại đẩy người nàng ra xa. Trang còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì tôi quay lại, lạnh lùng đến tàn nhẫn: – Cô đừng có làm như vậy với tôi nữa! Chúng ta đã là người xa lạ rồi! – Tôi thay đổi cách xưng hô với nàng. – An…nói gì vậy…? – Nàng hốt hoảng nhìn tôi. – Tôi bảo là cô đừng có lại gần tôi nữa! Chúng ta kết thúc rồi! – Tôi lạnh lùng nhắc lại. – hức…đây chỉ là đùa…phải không? – Mai Trang nấc lên. – Rất tiếc…tôi không đùa với cô! – Tôi lạnh băng, dù cảm thấy khó thở khi thốt ra những điều này, tựa như cảm giác nghèn nghẹn ở cổ họng. – hức…huhu…ta đã bắt đầu đâu…! – Nàng khóc thành tiếng, nước mắt lại rơi xuống. Tôi rất không thích nhìn những người con gái khóc, nhưng đã lạnh lùng thì đành lạnh lùng đến phút cuối. – Chưa bắt đầu ư! Từ trước đến giờ tôi thân với cô hơn cả những đứa bạn khác, hơn cả người yêu tôi…vậy cô làm như chưa có gì xảy ra hay sao? – huhu…chưa thật mà…hức! – Nàng nức nở, đôi mắt ngấn lệ ngước lên nhìn tôi. Tuy nước mắt lem nhem cả khuôn mặt, nhưng trông nàng vẫn rất xinh và đáng yêu. Nhưng tôi không để ý điều đó, buông một câu: – Cô nói là gì cũng được, tôi đi đây, chào cô! – Lúc đó tôi tàn nhẫn một cách đáng ghê tởm, quay người bỏ đi, mặc cho Trang đang òa khóc ở đằng sau, người nàng vẫn ướt sũng nước. – An…đừng đi…huhu! – Nàng hét lên, nhưng tôi không quay đầu lại. “Tự hỏi…ngày đó chúng ta đã kết thúc thật rồi sao?” Chạy vội ra chỗ nhà vệ sinh, tôi thấy Như Ngọc đang lo lắng đứng ở trước cửa. Trông thấy tôi, Ngọc vẫy tay: – An…cậu đi đâu thế? – Mình…đi vòng vòng quanh sân nhà nó! – Tôi đáp vội rồi chạy lại gần phía em ấy. – Trời…sao An ướt sũng vậy? – Ngọc hốt hoảng nhìn người tôi. – Mình…trượt chân ngã xuống bể bơi! – Tôi ngập ngừng. – Ôi…An thay đồ đi không cảm lạnh bây giờ! – Em ấy đập đập vai tôi. – Biết lấy quần áo ở đâu? – Tôi ủ rũ. – Đây…mình có mang cho An…! – Ngọc rút ra một cái áo phông dài tay, một cái quần dài và cái áo khoác. – Ngọc mang theo làm gì vậy? – Tôi ngạc nhiên. – Lúc nãy mình lấy nhầm đồ…! – Em ấy lí nhí đáp. – Chịu Ngọc luôn! – Tôi lắc đầu. – Thay đồ đi…cảm lạnh bây giờ! – Em Ngọc đẩy tôi vào trong. – Ừ…! – Tôi bước vào trong, thay quần áo và chỉnh trang lại đầu tóc một chút rồi đi ra ngoài. – Về thôi…9h30 rồi! – Ngọc nhìn đồng hồ lo lắng. – Ừm…giờ về nào! – Tôi gật đầu, kéo tay Ngọc đi. Chúng tôi đi ra cổng, trông thấy thằng Minh đang thở không ra hơi đứng tựa vào bờ rào, tôi lạnh lùng nói: – Tìm Trang phải không? – Ừ…biết cô ấy ở đâu không? – Nó ngước lên nhìn chúng tôi. – Ngay cạnh bể bơi ấy, vừa đi ra xong! – Tôi nói trống không. Nó chẳng nói chẳng rằng, chạy một mạch ra ngay chỗ tôi chỉ, còn tôi thì nhìn Như Ngọc, em ấy mỉm cười không hỏi gì, và chúng tôi tiếp tục thong thả ra về…