Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 46 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 46

Chúng tôi về nhà sau một lúc đứng tần ngần mãi ở cửa hàng lưu niệm. Tôi thì chẳng muốn mua gì cho cái thằng đó, còn Ngọc thì phân vân. Sau một hồi thuyết phục cộng với việc đem chuyện cũ ra kể lại, cuối cùng tôi cũng kéo được Ngọc về mà không mua gì hết.

Bước vào nhà, Ngọc ngồi phịch rồi cái ghế rồi thở dài:

– An…thực sự là không cần quà à? – Em ấy nhìn tôi lo lắng.

– Ừ…! – Tôi lắc đầu, đi dự đã là đủ lắm rồi, tôi không muốn thêm quà cáp cho thằng Minh nữa.

– Nhỡ…mấy đứa lớp khác nói gì bọn mình thì sao? – Em ấy nhíu mày.

– Cậu yên tâm…nếu bọn nó nói gì…bọn mình sẽ về luôn! – Tôi cương quyết.

– Thế mất mặt lắm! – Ngọc níu tay tôi.

– Thế Ngọc định tặng gì cho thằng đã làm cậu bị thương? – Tôi hỏi ngược lại.

– Mình…! – Em ấy bối rối.

– Ngọc…thôi được rồi, tặng nó hộp không vậy! – Tôi thở ra rồi phán.

– Hở…nhỡ…!

– Có hộp quà là tốt rồi, còn lâu nó mới mở ra! – Tôi nói chắc như đinh đóng cột.

– Thế nhỡ hắn mở ra thì sao? – Em ấy ngỡ ngàng nhìn tôi.

– Đang tiệc sinh nhật…không ai đi mở quà ra cả! Có chăng cũng chỉ là sau khi mọi người về hết thôi!

– Ừ… hic…! – Ngọc nhăn mặt rồi đứng lên.

– Thù gì mà thù dai! – Em ấy ấn nhẹ vào trán tôi.

– Nó đánh bọn mình tơi tả thế, không nhớ mới lạ! – Tôi nhíu mày.

– Ừ…! – Ngọc đáp vội rồi quay đi.

Tôi lắc đầu rồi cầm quyển sách ra đọc để giết thời gian, còn Ngọc thì ngồi laptop rồi chơi game gì đó.

– An…cậu biết chơi game gì không? – Em ấy ngẩng đầu lên hỏi tôi.

– Mình không chơi…! – Tôi lắc đầu, vẫn đang mải đọc truyện.

– Truyện gì mà An đọc say sưa thế? – Em ấy tò mò hỏi tôi.

– Tuyển tập truyện ngắn về tình yêu ấy mà! – Tôi mỉm cười, vẫn đang chú tâm vào đọc.

– Vậy à? Có truyện gì hay không, đọc cho mình nghe với! – Em Ngọc gập cái laptop xuống, nhìn tôi cười.

– Để mình tìm đã! – Tôi lật lật qua các trang, dò xem có truyện nào cảm động một chút.

– Truyện buồn một chút nha, thế mới hay! – Ngọc ngồi lại gần tôi, rồi nhẹ nhàng tựa đầu vào vai tôi thì thầm.

– Truyện buồn à? – Tôi lầm bầm một mình, vẫn đang dò xem có truyện nào không.

– Có đây…nhưng Ngọc đừng khóc khi nghe xong nha! – Tôi lo lắng.

– Yên tâm…! – Em ấy mỉm cười, ôm chặt lấy tay tôi.

– Ừm…truyện tên là…Nơi Em Chờ Anh…!

– Ừa…tên hay lắm…giờ An đọc đi!

Tôi hắng giọng rồi bắt đầu đọc lên:

“Trời đã về khuya. Một cô bé đang lững thững đi dưới ánh đèn, ngẩn ngơ giữa dòng người tấp nập. Cô bé trông xinh xắn và dễ thương, là hot girl xinh nhất của một trường cấp 3 danh tiếng. Đang ngơ ngác nhìn quanh, cô bé đó thấy một người đàn ông trông khá dữ tợn tiến lại gần. Nghi có chuyện chẳng lành, cô bé lùi lại định chạy đi, nhưng bị người đàn ông đó giữ lại:

– Nhóc…chạy đâu thế!

– Ông là ai? Bỏ tôi ra! – Cô bé hét lên, cố gắng vùng ra.

– Trông cô em xinh xắn như vậy, ta nỡ nào bỏ đi! – Hắn cười khùng khục rồi kéo cô bé đi.

– Cứu tôi với! – Cô bé thét lên.

– Mơ đi, không ai dám cứu cô em đâu! – Hắn bật cười rồi vẫn kéo cô bé đi.

– hức…Làm ơn…cứu tôi…! – Cô bé khóc nấc lên, cầu cứu trong vô vọng.

Những người đi xung quanh, họ chỉ nhìn cô bé với ánh mắt ái ngại, nhưng không dám cứu cô bé, vì sợ liên lụy đến mình… Cô bé nấc nghẹn, trong khi thằng kia vẫn cứ giữ chặt lấy người em.

– Bỏ cô ấy ra! – Một người thanh niên trông khá điển trai, đang cầm cái vali vội vàng tiến lại gần.

– Thằng này…mày chán sống à? – Thằng đang giữ cô bé nổi giận.

– Tao bảo…bỏ em ấy ra! – Người thanh niên đó đặt cái vali xuống đất, gằn giọng nói.

– Bước qua xác tao đã! – Thằng kia cầm dây trói chân và tay của cô bé lại rồi đẩy sát vào tường, quay người nhìn anh thanh niên.

– hức…Anh…đừng liều mạng…chạy đi…hức! – Cô bé có lẽ thấy người thanh niên đó sẵn sàng cứu cô, nhưng nhìn thằng đang giữ em, cô bé chợt cảm thấy lo sợ.

– Em đừng nói gì cả! – Người thanh niên đó lắc đầu.

Thằng kia tức giận, hắn định lao vào người thanh niên, nhưng chỉ bằng một đòn đánh duy nhất, anh đã hạ gục được tên kia.

– Có sao không? – Anh ấy bước lại gần, cởi trói cho cô bé rồi lo lắng hỏi han.

– Dạ…không sao…cảm ơn anh! – Em đỏ mặt lí nhí đáp.

– Không sao là tốt rồi…giờ anh đi nhé! – Anh gật đầu rồi định chạy đi.

– Cho em số của anh đi! – Em ngượng ngùng nói, ánh mắt nhìn người thanh niên đầy cảm kích.

– Đây! – Người thanh niên đó đưa tấm card ra rồi vội cầm vali bước đi, còn mình cô bé đứng ngẩn ngơ, trái tim bất chợt rung động…

*******

– Anh ơi, đi chơi với em nha! – Em cười thật xinh.

– Ôi, em đừng làm vậy, anh đau tim mất! – Anh xoa xoa ngực cười.

– Hứ…! – Em phụng phịu đập vai anh.

– Em định đi đâu? – Anh hỏi.

– Đi ăn kem nha! – Em nhí nhảnh nói.

– Ăn kem? Giữa mùa đông? – Anh ngơ ngác hỏi lại.

– Ừ! – Em gật đầu rạng rỡ.

– Rồi ta đi nào! – Anh lắc đầu, nắm lấy tay em, em đi bên anh cười thật hạnh phúc.

– Lạnh quá! – Anh nhăn mặt.

– Em thấy ấm lắm! – Em khẽ cười.

– Hở? – Anh tròn mắt nhìn em.

– Chụt! – Em hôn vào môi anh, nụ hôn vội vàng nhưng đầy quyến rũ.

– ….! – Anh như người mất hồn, lơ ngơ nhìn em đang mỉm cười.

– Ấm chưa? – Em thì thầm.

– Ấm áp…lắm! – Anh gãi đầu.

– Ấm rồi thì anh ăn tiếp đi! – Em cười khúc khích, ăn nốt que kem trên tay.

– Ừ! – Thế là anh cũng bắt chước em, thấy ấm áp vô cùng giữa mùa đông giá lạnh.

**********

– Anh phải đi công tác xa…chắc ba tháng nữa mới về! – Anh đứng ở sân bay, buồn bã nhìn em.

– hức…anh nhớ về với em nha anh…huhu! – Em khóc nức nở, ôm chặt lấy anh, không muốn buông ra.

– Anh yêu em, anh hứa sẽ về với em! – Anh cố gắng gượng cười.

– huhu…nhớ gọi cho em thường xuyên nha! – Em nấc lên trong vòng tay của anh.

– Yên tâm…anh sẽ gọi thường xuyên!

– Em yêu anh, em sẽ chờ anh…! – Em ngẩng mặt hôn lên môi anh, một nụ hôn dài, thấm đẫm nước mắt…

– Tạm biệt em…anh đi đây! – Anh rời em ra, nhìn em buồn bã rồi lặng lẽ bước đi…

Em nhìn theo anh đến khi khuất hẳn, rồi từ từ khuỵu xuống sàn, nước mắt lăn dài…

********

– Em…nhớ anh lắm…về với em đi!

– Anh…thực sự cũng rất nhớ em, nhưng công việc không cho phép!

– Về với em đi…chỉ một chút thôi…rồi anh lại đi cũng được…!

– Anh thực sự bận lắm em à…cho anh xin lỗi, anh sẽ bù đắp cho em…!

– Em xin anh đấy…về với em đi mà! – Tiếng em nấc lên, một lời van xin, anh cầm cái điện thoại run run, thấy tim mình thắt lại.

– Anh sẽ về với em ngay khi anh có thể, giờ anh phải đi họp ngay đây, chào em nhé!

– Tít! – Em tắt điện thoại.

Đánh rơi điện thoại xuống dưới đất, nước mắt em lăn dài trên má. Đôi gò má nhợt nhạt, xanh xao. Cố gắng hết sức, em cầm lấy tấm ảnh chụp chung giữa hai người lên ngắm nhìn anh, như để nhớ mãi đến anh. Em nhẹ nhàng mỉm cười trong nước mắt, run rẩy cất tiếng nói:

– Em yêu anh! – Và đôi mắt từ từ khép lại…

*******

– Anh đã về với em rồi! – Tiếng anh gọi vang vọng khắp nhà em, tay cầm bó hoa hồng đỏ.

– …..! – Không có tiếng đáp lại, ngôi nhà lạnh lẽo, không có một ai.

– Em đừng trốn anh như vậy…cho anh gặp em nào! Anh muốn nhìn thấy em! – Tiếng anh gọi.

– …..! – Ngôi nhà vẫn yên ắng, khác hẳn ngày thường.

Anh bước lên phòng của em. Cửa sổ mở tung, một bức thư đặt trên bàn em, có những vết mực nhòe đi vì nước mắt của em. Ánh nắng chiều buồn hắt lên từng góc căn phòng. Tim anh như vỡ vụn thành từng mảnh, bó hoa rơi xuống sàn lạnh lẽo, nước mắt anh rơi xuống, đau đến cùng cực…

“Anh à…có lẽ khi anh đọc được những điều này cũng là lúc em đã đi xa. Suốt thời gian qua, em thực sự thấy rất hạnh phúc khi yêu anh, được anh che chở và bảo vệ. Em đã từng nghĩ chúng ta sẽ đi cùng nhau đến hết cuộc đời… Nhưng, em không còn đủ sức để đi cùng anh nữa rồi. Em đã từng hứa sẽ không bao giờ buông tay em ra, nhưng em không làm được, anh hãy tha lỗi cho em nha….!

Em đã thực hiện lời hứa, sẽ không yêu một ai khác ngoài anh… đến hết cuộc đời này. Anh đừng buồn nha, hãy sống thật tốt, ở một nơi nào đó, em vẫn dõi theo anh. Một ngày nào đó, em hi vọng có thể gặp lại anh…! Đó là nơi em chờ anh…

Gửi anh – Người con trai em yêu mãi…”

Giọng tôi cũng nghèn nghẹn lại khi đọc đến chữ cuối cùng, kết thúc một câu chuyện tình yêu đẹp nhưng đầy nước mắt. Tôi đã cố gắng kìm nén để không khóc khi đọc một câu chuyện như vậy, nhưng không hiểu sao, nước mắt tôi vẫn rơi xuống…

Gấp quyển sách lại, tôi nhìn sang Như Ngọc, em ấy đang khóc, khóc một cách lặng lẽ, nước mắt lăn dài trên má.

Tôi ôm em ấy vào lòng, vỗ về:

– Ngọc…đừng khóc…!

– hức…buồn quá An ơi…! – Ngọc vẫn nấc lên, nhưng không khóc thành tiếng.

– Chỉ là một câu chuyện thôi mà!

– Biết…nhưng mình vẫn thấy buồn…! – Em ấy lau nước mắt, rồi khẽ nói.

– Ngốc quá! – Tôi khẽ nhăn mặt.

– Hứ…kệ người ta…! – Em ấy đấm thùm thụp vào người tôi.

– Thực sự thì…tình huống này chắc cũng không xuất hiện ngoài đời thực đâu! – Tôi trầm ngâm suy nghĩ.

– Sao An biết là sẽ không xuất hiện? – Ngọc nheo mắt nhìn tôi.

– Mình đoán thế! – Tôi trả lời chắc nịch.

– An không biết được cuộc đời này sẽ gặp những điều gì đâu…! – Ngọc khẽ nói, ánh mắt nhìn ra bầu trời.

– Là sao? – Tôi ngơ ngác.

Như Ngọc lắc đầu không nói gì, em ấy nhìn ra bên ngoài một lúc, rồi quay lại nhìn tôi mỉm cười, ánh mắt có nỗi buồn xa xăm…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.