Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 45 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 45

Sau câu nói của Thủy, cả hai thằng con trai đều sững sờ. Tôi nghe như sét đánh ngang tai, sững sờ nhìn Thủy trân trối. Thằng kia thì nhìn lại tôi như đánh giá tình hình, rồi nó lắp bắp:

 

– Thủy…sao lại như vậy?

 

– Mình đã thích anh ấy từ lâu rồi, và đây là câu trả lời! – Thủy mỉm cười níu lấy tay tôi.

 

– Thủy…sao…! – Tôi cũng run run định hỏi em nó, nhưng Thủy đã bấm tay tôi rồi lắc đầu.

 

– Vậy là…tình cảm của mình cho cậu nhiều năm nay…đều vô ích hay sao? – Nó từ từ lại gần, còn Thủy cũng rời tay tôi ra và bước lên đứng trước mặt nó.

 

– Cậu rất tốt…nhưng mình rất tiếc! – Cô nhóc lắc đầu cười nhẹ.

 

– …..! – Nó nhìn Thủy như người vô hồn, rồi bất ngờ…

 

– Chát! – Âm thanh của cái tát đau điếng vang lên, Thủy lảo đảo suýt ngã ra đằng sau nếu không có tôi vội đỡ lấy.

 

– Cậu…! – Mắt em nó rưng rưng.

 

– Cái đó…là vì cậu đã phũ mình! – Thằng kia trông cũng buồn, tôi không làm gì vì biết nó cũng buồn lắm, chỉ hành động theo cảm tính thôi.

 

– Tôi…từ nay về sau, tôi không muốn thấy anh nữa…hức! – Thủy nấc lên, mắt đỏ hoe nhìn thằng kia.

 

– Mình xin lỗi! – Nó lắc đầu thở dài rồi quay người bước đi.

 

Thằng kia vừa đi, tôi nhíu mày định hỏi Thủy thì em nó đã ôm lấy tôi rồi khóc:

 

– hu…anh An ơi…huhu!

 

– Nín đi…! – Tôi đưa tay lau nước mắt cho em nó, nhíu mày nhìn cô nhóc.

 

– Em…! – Thủy quệt nước mắt vào ống tay áo.

 

– Giải thích với anh…chuyện này là sao? – Tôi nhìn thẳng vào mắt Thủy.

 

– Là…em nói vậy…để thằng đó không theo đuổi em nữa! – Cô nhóc tránh ánh nhìn của tôi.

 

– Thật không? – Tôi dò hỏi.

 

– Thật mà! Em có bạn trai rồi! – Thủy bối rối nói.

 

– Ừm…vậy ra là sáng nay nhờ anh để cắt đuôi nó hả? Sao không nhờ thằng ấy ra cắt đuôi? – Tôi thở dài.

 

– Không…sáng nay chị Trang nhờ em đưa anh đến nhà anh Minh rồi gặp chị ở đó! – Em nó thở ra rồi nói.

 

– Em liên lạc với chị ấy à? – Tôi ngạc nhiên.

 

– Vâng…từ lâu rồi, cái lần anh phải vào viện buổi tối ấy, chị ấy vội đến nhà mình, chắc định báo với bố mẹ anh thì…em ra mở cửa! Hai chị em trò chuyện một lúc, rồi chị ấy cho xin số của em! Chị ấy nói là nếu anh về thì em phải báo ngay với chị ấy! – Em nó kể lại.

 

– Vậy…à? – Tôi thẫn thờ đáp.

 

– Vâng…! Đi thôi anh, gần đến giờ gặp rồi! – Thủy kéo tay tôi đi, còn tôi thì đang chìm trong suy nghĩ…

 

Một lát sau, chúng tôi dừng lại tại một ngồi nhà biệt thư 3 tầng rất rộng, có bể bơi riêng. Sân cỏ trải rộng hai bên, từ cổng đi vào nhà là một con đường thẳng tắp, lát đá. Bờ tường có chấn song, trên đỉnh vót nhọn. Những ngôi nhà như vậy, tôi chỉ thấy ở trong phim, giờ lại được tận mắt chứng kiến khiến tôi không khỏi sững sờ. Thủy nhấn nút gọi của điện thoại, vài giây thì tắt ngay. Tôi thắc mắc:

 

– Em làm gì vậy?

 

– Chị Trang bảo là đến nhà thì nháy máy thôi, đừng gọi vì chị ấy đang phải nói chuyện với gia đình anh Minh! –Thủy cất điện thoại đi.

 

– Ừ…! – Tôi quay sang nhìn thì thấy Mai Trang đang đi ra, nàng có trang điểm một chút…trông xinh đẹp đến lạ lùng.

 

– Ơ…chào…! – Tôi bối rối định chào hỏi như mọi khi.

 

– An…tối nay 7h có mặt tại đây, nhớ mời cả Ngọc! – Trang nhăn mặt nhìn tôi.

 

– Dự sinh nhật thằng Minh ấy à? – Tôi nhớ lại cuộc nói chuyện của Trang và Minh hôm trước.

 

– Ừ…! – Nàng gật đầu, lo lắng quay lại đằng sau nhìn.

 

– Có cần đem quà cáp gì không? – Tôi hờ hững.

 

– …Tùy An thôi, đi sinh nhật bạn phải đem quà chứ! – Nàng nhíu mày.

 

– Cái thằng đấy không phải bạn mình! – Tôi sẵng giọng.

 

– Vậy thì thôi…An không cần đến cũng được! – Trang lắc đầu thở dài.

 

– Để mình nghĩ! – Tôi quay lưng đi.

 

– Nghĩ gì…An không muốn đến thì thôi, nghĩ gì nữa! – Nàng nói rồi quay người bước vào nhà, không quên nói với Thủy.

 

– Cảm ơn em nhé Thủy! Nhưng chị nghĩ thế này là tốn công chị gọi cho em rồi! – Lời nói của Trang có một chút trách móc tôi.

 

Cả hai đứa đứng nhìn Mai Trang khuất sau cánh cửa, Thủy đập vai tôi:

 

– Anh nói gì thế…chị ấy buồn đấy! – Em nó nhìn tôi không vừa ý.

 

– Buồn cái gì…gọi mình đi dự sinh nhật của bạn trai cậu ấy, mình đi làm gì! – Tôi bực tức nói.

 

– Anh không nhận thấy gì hả…? – Thủy cũng bực mình, em ấy nói to.

 

– Nhận cái gì! – Tôi cho tay vào túi quần cắm đầu bước đi.

 

– Anh không nhận ra chị Trang có tình cảm với anh sao? – Em nó chạy theo tôi, níu tay tôi lại.

 

– Anh biết rồi, không cần em nói! – Tôi giật tay Thủy ra.

 

– Nhỡ đâu đây chỉ là phép thử…để xem anh có tình cảm với chị ấy hay không thì sao? – Em nó giữ chặt lấy tôi.

 

– Thử cái gì nữa, em không biết thì đừng có mà xen vào! – Tôi sẵng giọng, thực sự mà nói thì Thủy không biết hai chúng tôi đã nói hết với nhau rồi, làm gì còn phép thử nào ở đây nữa.

 

– …..! – Cô nhóc im lặng, nhìn tôi vẻ bất nhẫn.

 

– Bọn anh kết thúc rồi, em có hiểu không? – Tôi thở dài.

 

– Kết thúc…vậy sao Trang vẫn mời anh? – Lần này đến em Thủy to tiếng.

 

– Anh không biết…giờ bọn anh chỉ là bạn bình thường! – Tôi lắc đầu rồi quay người bước tiếp.

 

– Không như anh nghĩ đâu…! – Thủy bật cười nhưng không kéo tôi lại nữa.

 

Đi nhanh về nhà, tôi đi vội lên phòng mình xem Ngọc dậy chưa. Bước vào phòng, tôi vẫn thấy em ấy đang nằm chùm chăn qua mặt. Tôi ngó đồng hồ đã là hơn 8h rồi. Đang tâm trạng không vui vẻ nên tôi ngồi xuống, chạm nhẹ vào người em ấy rồi gọi luôn:

 

– Ngọc…dậy đi!

 

– …..! – Không có phản ứng.

 

– Ngọc…không ngủ nữa, dậy đi! – Tôi gọi to.

 

– …..! – Vẫn không có phản ứng gì.

 

Tôi vừa tức vừa buồn cười, kéo cái chăn ra. Tôi ngỡ ngàng khi thấy, hóa ra thứ mà tôi tưởng là em Ngọc thì chỉ là một đám gối được xếp cẩn thận ở dưới.

 

– Òa! – Tiếng động phát ra từ đằng sau, tôi giật bắn mình nhảy bật ra khỏi giường.

 

– Cái gì…! – Tôi chưa hoàn hồn, định thắc mắc thì chợt thấy em Ngọc.

 

Như Ngọc diện bộ váy màu hồng, trông em ấy rất xinh và đáng yêu, nhất là sau mấy ngày Ngọc mệt mỏi thì với hình ảnh mới như vậy, tôi không khỏi ngỡ ngàng.

 

– Hì…An nhát quá! Chào buổi sáng! – Ngọc che miệng cười khúc khích.

 

– Hơ…ơ…chào buổi sáng! – Tôi lơ ngơ như người mất hồn.

 

– Thôi…sáng gì nữa…8h hơn rồi! – Em ấy lắc đầu cười.

 

– Ừ…! – Tôi gãi đầu, vẫn đang ngắm em ấy.

 

– An có làm gì mình tối qua không? – Ngọc nheo mắt nhìn tôi.

 

– Không…mình không! – Tôi lắc đầu.

 

– Nghi ngờ lắm nha…hôm qua mình ngủ say lắm…không tin được ông! – Ngọc lại gần tôi rồi nhìn tôi đầy nghi ngờ.

 

– Mình đâu dám làm gì! – Tôi lo lắng lùi lại.

 

– Thật không?

 

– Thật…mình….không có!

 

– …..chụt!

 

Ngọc nhìn tôi không nói gì, rồi nhẹ nhàng hôn lên môi tôi một cái. Tôi chết đứng mất vài giây mới định thần lại được.

 

– Hi…cảm ơn An…sáng nay cậu đi đâu vậy? – Ngọc nhìn tôi cười.

 

– Mình sang nhà thằng Minh! – Tôi gãi đầu.

 

– Làm gì?

 

– Tối nay sẽ bọn mình sang nhà nó dự sinh nhật! – Tôi thở dài.

 

– Mình…thực sự là không muốn sang…!

 

– Mình cũng…! – Tôi đồng tình với em ấy.

 

– …nhưng cứ sang đi, xem thế nào! – Ngọc mỉm cười nhìn tôi.

 

– Hả…Ngọc nói gì? – Tôi sững sờ.

 

– Mình nói là…cứ sang đi, xem nó tổ chức sinh nhật thế nào! – Em ấy nhìn tôi cười.

 

– Nhưng…! – Tôi định nhắc lại vụ em ấy bị thằng Minh đánh nhưng lại thôi.

 

– Thôi…cứ sang xem tổ chức thế nào, sau mình cũng làm vậy! – Ngọc cầm tay tôi.

 

– Ừ…! – Không còn cách nào khác, tôi đành đồng ý.

 

– Giờ xuống ăn sáng nào! Mình đói lắm rồi! – Em ấy kéo tôi xuống dưới nhà.

 

– Bố mẹ mình đi có việc rồi, giờ ăn kiểu gì? – Tôi thắc mắc.

 

– Ồ vậy à…ra hàng đi! – Em ấy ngơ ngác vài giây.

 

– Ừ thì đi! – Tôi gật đầu.

 

Cả sáng hôm đó, chúng tôi chạy đi khắp nơi. Đầu tiên là đi ăn hàng theo như ý của Ngọc, rồi chạy sang hàng kem, sau đó lại ra công viên đi dạo, cứ đi lung tung như vậy cho đến gần trưa.

 

– Vui quá An à! – Ngọc mỉm cười.

 

– Ừ…Ngọc chơi dữ quá! – Tôi tuy mệt nhưng vẫn cười tươi.

 

– Hi…tại lâu mình không đi chơi! – Em ấy phụng phịu níu tay tôi.

 

– Cậu muốn sau này đi chơi nhiều hơn không? – Tôi nắm lấy tay em ấy.

 

– Muốn chứ…! – Em ấy hôn nhẹ lên má tôi rồi mỉm cười hạnh phúc.

 

– Ừ…sau này mình sẽ đi nhiều hơn nhé! – Tôi đề nghị.

 

– Ù…yêu An quá à! – Ngọc ôm chặt lấy tôi cười thật xinh.

 

– Rồi…người ta nhìn kìa! – Tôi ngượng đỏ cả mặt, đẩy nhẹ em ấy ra.

 

– Kệ đi…mình không sợ thì An sợ gì! – Em ấy bướng bỉnh nói, rồi vẫn cứ giữ chặt lấy tôi.

 

– Ừ…! – Tôi cảm thấy yên tâm hơn, ôm lấy em Ngọc vào lòng, mặc cho chúng tôi đang đứng giữa đường.

 

Em Ngọc thay đổi quá nhiều, nhất là thái độ của em ấy với tôi. Đã không còn ngại ngùng, hay cố tạo một khoảng cách với tôi như hồi trước nữa, thay vào đó là sự trẻ con, đáng yêu và rất dễ gần. Em ấy ngày càng chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim của tôi.

 

– Ngọc này…! – Tôi chợt thì thầm.

 

– Hở? – Em ấy ngước mắt lên nhìn tôi.

 

– Đừng bao giờ…rời xa mình nhé!

 

– Ừ…! – Ngọc cúi mặt nói nhỏ.

 

– Hứa rồi nhé! – Tôi nâng cằm em ấy lên, nhìn thẳng vào mắt Như Ngọc.

 

– Mình…suốt cuộc đời này…mình sẽ chỉ yêu mình An mà thôi! – Em ấy ngượng ngùng đáp.

 

– Hì…cảm ơn Ngọc…!

 

– Vì điều gì? – Em Ngọc nhỏ nhẹ hỏi.

 

– Vì đã đến bên mình…! – Tôi đáp không chút ngại ngùng.

 

– Ừa…! Giờ về đi…mình còn chuẩn bị quà nữa! – Ngọc thẹn thùng nói nhỏ rồi đẩy nhẹ tôi ra.

 

Tôi hơi hụt hẫng vì đang định hôn em ấy một cái… Nhưng điều đó biến mất ngay, vì tôi nghĩ còn khối dịp để chúng tôi hôn nhau, có lẽ ở một nơi lãng mạn hơn là nơi công cộng.

 

Nghĩ đến cảnh chúng tôi ngồi ngắm trăng bên hồ, có giai điệu nhẹ nhàng của một bản nhạc mà tôi đã từng nghe với Ngọc hồi ở biển, chắc chắn sẽ lãng mạn hơn rất nhiều. Tôi cứ lơ ngơ như người mất hồn, và ngay sau đó, tôi bị em ấy nhéo một phát vào hông, đau điếng người. Lúc đó tôi mới tỉnh lại, vội vàng gãi đầu cười rồi đi theo em ấy ra cửa hàng quà tặng, suy nghĩ xem nên tặng cho thằng Minh món quà gì…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.