Trông thấy tôi và em Ngọc đang tình cảm như vậy, cụ thể là Ngọc vòng tay ôm chặt lấy cổ tôi, mặt em ấy kề sát mặt tôi, bố mẹ tôi cũng phải lắc đầu cười nhìn hai đứa.
– Hai đứa thôi làm trò nữa đi, ngồi xuống ăn nào! – Mẹ tôi thở dài nói.
– Dạ…! – Tôi đỡ em ấy xuống cái ghế ngay bên cạnh mình rồi vui vẻ ngồi xuống.
Em Thủy bưng đồ ăn vào, rồi kéo ghế ngồi ngay cạnh tôi. Bữa ăn gia đình bắt đầu…
– Con thấy thức ăn thế nào? – Mẹ tôi hỏi em Ngọc.
– Dạ…rất ngon thưa bác! – Em ấy bẽn lẽn nói.
– Ở nhà mẹ cháu có hay nấu ngon như vậy không? – Bố tôi hỏi.
– Dạ…ở nhà cháu tự nấu ăn…vì mẹ cháu hay có việc nên ít khi về nhà lắm ạ! – Ngọc buồn buồn kể lại.
– Vậy còn bố cháu thì sao? – Bố tôi hỏi tiếp.
Ngay lập tức, tôi cảm nhận ngay em Ngọc đang đỏ mặt dần, không phải vì ngượng mà là vì giận dữ, nhưng em ấy vẫn cố nén lại mà nói:
– Bố cháu…bác không nên biết thì hơn! – Em ấy cúi mặt.
– Vì sao vậy? – Bố tôi ngạc nhiên.
– …..! – Em ấy không nói gì, có giọt nước mắt rơi xuống áo.
– Thôi bố mẹ ơi…bạn ấy…! – Tôi ái ngại nói.
– À ừ…bác xin lỗi! – Bố tôi vội vã nói ngay.
– Dạ…không sao đâu! – Em ấy nghèn nghẹn nói, rồi lắc đầu.
Tất cả chúng tôi, trừ em Thủy đều nhìn em ấy với vẻ lo lắng. Thủy nhìn Ngọc với ánh mắt dò xét, tò mò như muốn biết một điều gì đó…
– Cháu xin lỗi, mọi người cứ ăn đi ạ, cháu lên phòng đây! – Ngọc cố gắng đẩy cái ghế ra rồi đi vội lên cầu thang, lắc đầu nhìn tôi đang chuẩn bị đi theo.
Bữa ăn cũng mất vui hẳn đi. Mọi người chỉ lặng lẽ cắm cúi ăn, không ai nói với ai một lời nào nữa. Kết thúc bữa ăn trong sự im lặng, tôi định chạy lên phòng xem Ngọc thế nào thì bị em Thủy kéo áo lại:
– An…em muốn nói chuyện!
– Gì…giờ anh đang bận, không có thời gian đâu! – Tôi lắc đầu.
– Về chuyện của chị Ngọc! – Em ấy nhìn thẳng vào tôi.
– Em biết điều gì à? – Tôi ngạc nhiên.
– Anh biết điều gì về gia đình của chị ấy? – Em ấy kéo tôi ngồi xuống cái ghế.
– Anh chỉ…biết là gia đình Ngọc không được hạnh phúc thôi, còn lại bố của cậu ấy làm sao thì anh chịu! – Tôi thở dài.
– Anh có nghĩ bố bạn ấy mất rồi không? Hay là bị làm sao đó? – Em ấy nhíu mày.
– Không…em không được nói vậy! – Tôi hậm hực nói.
– Anh không để ý thái độ của chị ấy à? – Thủy nhìn tôi thất vọng.
– Anh biết chị ấy hình như đang giận gì đó thôi, chắc do bố cậu ấy bỏ rơi gia đình hay đại loại vậy! – Tôi suy đoán.
– Em cũng nghĩ vậy…nhưng em sẽ tìm hiểu chuyện này! – Thủy nói nhỏ.
– Thôi…việc riêng của gia đình Ngọc, mình tìm hiểu làm gì! – Tôi lắc đầu.
– Kệ em…có gì mới em sẽ nói với anh! – Cô nhóc nhún vai.
– Haizz…giờ anh đi được chưa? – Tôi gượm đứng dậy nhưng em ấy đã níu tay tôi lại.
– Ngày mai nghỉ…anh đưa em đi chơi được không? – Thủy ngập ngừng.
– Sao em không tự đi…anh còn phải đưa Ngọc đi nữa! – Tôi ngơ ngác.
– Không…ngày mai dậy sớm một chút…anh với em ra ngoài đi dạo thôi! – Em ấy năn nỉ.
– Ừm…anh sẽ suy nghĩ…! – Tôi thở dài gật đầu.
– Nghĩ gì…đồng ý đi mà…! – Em ấy lắc lắc tay tôi.
Trông em ấy làm bộ mặt đáng yêu, trông tội tội, thế là tôi đành đồng ý, dù sao thì cũng coi Thủy như em gái rồi:
– Ừm…rồi, một lúc thôi đấy!
– Hì…cảm ơn anh! – Em ấy đứng dậy mỉm cười.
– Ừ…không có gì…! – Tôi gãi đầu rồi bước lên phòng.
Đẩy nhẹ cửa phòng ra, tôi thấy em Ngọc đang cầm một cuốn sổ gì đó, nước mắt rơi lã chã xuống, làm nhàu từng trang giấy. Thấy tôi vào phòng, em ấy vội cất cuốn sổ đi, ngồi tựa vào thành giường, lấy tay che miệng ngăn tiếng nấc, nước mắt rơi xuống. Thấy em ấy khóc, tôi cũng đau lòng lắm, liền lại gần nhẹ nhàng hỏi thăm:
– Ngọc…đừng khóc, mình…! – Tôi ngồi xuống và đặt tay lên vai em ấy.
– hức…huhu…! – Ngọc lắc đầu rồi ôm mặt khóc nức nở.
– Ngọc…có chuyện gì Ngọc cứ nói với mình! – Tôi nhẹ nhàng nói.
– Không…An không hiểu được đâu..hức…huhu…! – Em ấy nghẹn ngào, quay lưng lại với tôi, bờ vai run lên từng hồi.
Tôi nhẹ nhàng vòng tay và ôm lấy em ấy từ phía sau, thì thầm vào tai Ngọc:
– Đừng khóc…nhìn Ngọc khóc…mình cũng buồn lắm!
– hức…huhu…! – Em ấy vẫn nức nở.
– Mình thương mà…đừng khóc nữa! – Tôi dỗ dành.
– hức…! – Ngọc đưa tay lau nước mắt, nhưng vẫn nấc lên từng hồi.
Tôi từ từ kéo em Ngọc vào lòng, để em ấy ngả hẳn vào người tôi. Một lúc sau, khi đang nhẹ nhàng vuốt tóc em ấy, tôi nói nhỏ:
– Ngọc…đừng khóc nữa nha!
– Ưm…! – Ngọc quệt nước mắt, rồi em ấy gượng dậy ôm lấy tôi.
Tôi cũng ôm chặt lấy em ấy, Ngọc tựa đầu vào vai tôi, em vẫn buồn nhưng đã đỡ hơn. Chúng tôi cứ ôm nhau như vậy, một lát sau, Ngọc buông thõng tay, hơi thở nhẹ nhàng, rồi em ấy chìm dần vào giấc ngủ, người em ấy dựa hẳn vào lòng tôi. Mỉm cười, tôi hôn nhẹ lên trán em ấy một cái, rồi từ từ đỡ Như Ngọc nằm hẳn xuống giường, đắp chăn cho em ấy thật cẩn thận.
Ngước nhìn đồng hồ đã là gần 10h, tôi thở ra và ngả lưng xuống cái đệm đặt ở dưới đất. Bên ngoài, gió vẫn thổi, mang hơi lạnh của mùa đông vào căn phòng…
Tôi phần vì lạnh vì chiếc chăn duy nhất đã cho em Ngọc, phần vì tôi cũng nằm suy nghĩ nhiều nên cứ chập chờn không ngủ được. Nửa đêm tự dưng gió lạnh buốt, tôi đang nằm run rẩy, áp mặt xuống gối để bớt lạnh thì tự nhiên thấy ấm áp. Tôi ngẩng đầu lên thì mới nhận ra mọi thứ.
Chiếc chăn tôi đắp cho Ngọc đang chùm qua người tôi, còn Ngọc thì nằm thu mình vào một góc, trông em ấy cũng run lên vì lạnh giống tôi lúc nãy. Nhíu mày, tôi từ từ ngồi dậy, bật đèn bàn rồi nói nhỏ:
– Ngọc…đắp chăn đi…!
– Thôi…An lạnh kìa…mình nhìn cậu như vậy cũng áy náy lắm! – Em ấy phụng phịu nói.
– Ngọc cũng lạnh kìa! – Tôi thở dài.
– Kệ…mình quen rồi, với lại ấm áp từ nãy rồi, giờ nhường cho An đó! – Ngọc lắc đầu nguầy nguậy.
– Giờ lạnh hơn lúc nãy, Ngọc ốm thì sao? – Tôi nhăn mặt nói thầm.
– Hì, có An chăm sóc rồi, mình ốm cũng không sao! – Ngọc nhẹ cười rồi quay sang nhìn tôi.
Hai ánh mắt chạm nhau trong vài giây…
Tôi kéo em ấy lại gần mình rồi nói nhỏ:
– Ngọc…ngốc lắm cơ! – Tôi mỉm cười.
– Hi…kệ mình, An…! – Em ấy ngước nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng.
– Đã vậy giờ mình nằm cùng Ngọc…cả hai đều không bị lạnh! – Tôi nói ngay.
– Hở…An…nhưng…đừng làm gì mình nha! – Ngọc đỏ mặt lí nhí nói, trông em ấy dễ thương thiệt.
– Không sao, yên tâm…! – Tôi hơi ngượng khi em ấy nói vậy.
– Hi…hứa rồi đó, mình ngủ đây! – Ngọc ôm lấy tôi rồi gục đầu vào ngực tôi ngủ.
Tôi tắt đèn đi, kéo cái chăn chùm qua hai đứa, rồi cũng ôm chặt lấy Ngọc…
Cả hai đứa đều cảm thấy ấm áp hơn trong tiết trời giá lạnh…
**********
– An ơi dậy đi…! – Có tiếng nói thì thầm bên tai.
– Ờ…đây, sao thế? – Tôi mắt nhắm mắt mở nhìn lên thì thấy Thủy đang đứng ngay trước mặt tôi.
– Anh…làm gì chị Ngọc rồi? – Thủy khẽ nhăn mặt.
– Có làm gì đâu, anh chỉ ôm chị ấy thôi! – Tôi nhìn sang, Ngọc vẫn nằm yên trong vòng tay tôi ngủ ngon lành.
– Haiz, anh dậy đi dạo với em đi! – Thủy kéo tay tôi.
– Ơ…mà…ừ được rồi…! – Tôi ngớ người ra mất một lát rồi mới nhớ đến lời hứa hôm qua với Thủy.
– Anh nhanh lên nha…em chờ anh ngoài cửa…! – Thủy gật đầu rồi đi ngay khỏi phòng.
– Đành dậy vậy…! – Tôi lắc đầu ngao ngán, đang định nằm ngủ tiếp vì ngoài trời khá lạnh, nhưng đã hứa rồi thì phải làm vậy.
Ngồi bật dậy, tôi lấy một mảnh giấy ghi “Ngọc lát nữa dậy thì xuống nhà ăn sáng nha, mình đi dạo với Thủy một lát!”. Đặt tờ giấy lên bàn, tôi cúi xuống hôn nhẹ lên trán em ấy rồi bước ra khỏi phòng.
Thủy đã chờ sẵn ở ngoài. Hôm nay em ấy trang điểm khá cầu kì, trông em ấy rất xinh, như một Mai Trang thứ hai vậy. Thủy mặc chiếc áo trắng với váy đen, trông dễ thương lắm… Tôi lắc đầu nói với cô nhóc:
– Thủy…đi dạo làm gì mà phải trang điểm kĩ vậy?
– Hứ…em có việc nên cần đẹp hơn mọi khi! – Thủy bĩu môi.
– Việc gì vậy? – Tôi tò mò.
– Lát nữa anh sẽ biết, giờ mình đi thôi! – Thủy kéo tay tôi đi.
Chúng tôi đi dạo vòng qua các khu phố. Trời lạnh nên rất ít người ra đường. Gió lạnh khiến tôi ước mình đang nằm ấm áp trong chăn chứ không phải là đi lang thang trên phố như thế này…
– Thủy…có việc gì không…anh muốn về nhà nằm! – Tôi ngập ngừng quay sang hỏi em ấy.
– Anh cứ từ từ…mấy phút nữa là xong! – Thủy khó chịu nói.
– Xong cái gì mới được? – Tôi thắc mắc.
– Xong việc của em! – Cô nhóc nhăn mặt rồi kéo tôi đi tiếp.
– Việc của em thì liên quan gì đến anh? – Tôi không bước tiếp mà hỏi ngay.
– Anh có liên quan chứ! – Thủy quay lại nhìn tôi.
– Anh…đã làm gì ảnh hưởng đến em đâu nhỉ? – Tôi ngơ ngác.
– Em…việc này quan trọng lắm…em cần anh giúp! – Thủy thở hắt ra rồi nói.
– Việc gì…nói anh nghe đi! – Tôi gắt lên trước thái độ không rõ ràng của em nó.
– Em…không…anh đừng giận…! – Thủy có vẻ hơi hoảng, cô nhóc lùi lại vài bước.
– Giận cái gì…em nói ra xem nào! – Tôi hậm hực nói.
– Ừ thì vậy…! – Em Thủy cúi gằm mặt rồi bắt đầu.
– Chẳng là em…! – Em nó chưa kịp nói hết câu thì từ phía sau, có một thằng con trai xuất hiện. Trông thằng này khá đẹp trai, cũng trạc tuổi tôi đang vội vàng tiến lại gần.
– Thủy…sao cậu ở đây! – Nó hỏi.
– Hừ…thế còn anh thì sao? – Thủy hừ nhạt.
– Mình định đến nhà Thủy, nhưng lúc nãy thấy Thủy đi với tên này nên…! – Nó nói.
– Đã bảo anh đừng có theo đuổi tôi nữa cơ mà…! – Cô nhóc nhăn mặt.
– Mình…thực sự là mình thích cậu…! – Nó bối rối gãi đầu.
– Nhưng tôi không thích anh, được chưa? – Thủy lắc đầu.
– Cậu nói sẽ suy nghĩ cơ mà! – Thằng kia sững sờ.
– Đấy là tôi đang phân vân thôi, giờ xong rồi!
– Vậy là…cậu đã có người yêu? – Nó run run hỏi.
Cô nhóc gật đầu. Thằng đó tí thì ngã quỵ xuống, nhưng nó vẫn cố gắng hỏi:
– Là ai?
Thủy mỉm cười, ngẩng lên nhìn tôi vài giây rồi đáp:
– Anh ấy…là người yêu của tôi!