Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 43 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 43

Bước lên phòng, tôi thấy em Ngọc vẫn đang ngủ say, dù cho tiếng mưa rơi ào ào xung quanh nhưng em ấy vẫn ngủ ngon lành. Nhẹ nhàng đi vào phòng, tôi hôn trộm lên môi em ấy một cái rồi véo nhẹ má Ngọc. Em ấy lăn người qua bên kia, nhõng nhẽo:

 

– Ư…để mình ngủ…đang mệt mà!

 

– Dậy đi Ngọc ơi…giờ sang nhà mình nè! – Tôi ngồi xuống giường lay nhẹ người em ấy.

 

– Nhưng mình mệt lắm…với lại trời đang mưa to mà! – Em ấy nói.

 

– Nhưng giờ này mình phải về nhà rồi…! – Tôi cười khổ.

 

– Hứ…vậy An về đi, mình ở lại đây cũng được! – Ngọc giận dỗi nói rồi chùm chăn kín mặt..

 

– Không về nhà mình nữa à? – Tôi vờ hỏi, biết thừa là còn lâu em ấy mới ở lại đây một mình.

 

– Không…mình thèm ngủ…! – Em ấy đáp nhỏ.

 

– Ờ…vậy Ngọc ở đây một mình nha, mình về đây, sáng mai mình qua! Có ma thì cậu tự giải quyết nhé! – Tôi vờ tặc lưỡi rồi định đứng dậy.

 

Ngay lập tức, tôi bị Như Ngọc túm chặt lấy. Em ấy bỏ chăn ra khỏi mặt, hai tay giữ chặt lấy người tôi, run run nói:

 

– Đừng…mình sang ngay đây! Đừng bỏ mình lại! – Em ấy sợ hãi nói.

 

Tôi véo nhẹ mũi em ấy một cái rồi cười:

 

– Sợ ma chứ gì…hì!

 

– Kệ người ta…! – Em ấy bĩu môi.

 

– Giờ dậy được chưa? – Tôi khoanh tay nhìn em ấy.

 

– Chưa…! – Em ấy lắc đầu.

 

– Ngọc muốn gì nữa…! – Tôi thắc mắc.

 

– Muốn…được ôm! – Em ấy thè lưỡi trêu tôi.

 

– Được rồi! – Tôi phì cười, kéo em ấy ngồi dậy rồi ôm chặt em ấy vào lòng.

 

– Thế này được chưa? – Tôi thì thầm vào tai em.

 

– Hi, ấm quá! – Em ấy cũng ôm chặt lấy tôi, mỉm cười nói.

 

– Ấm thì ấm chứ…giờ đi được chưa? – Tôi xoa nhẹ đầu Như Ngọc.

 

– Giờ đi được rùi! – Em ấy cười tươi.

 

– Ngọc đi lại bình thường chưa, hay còn để mình cõng? – Tôi nhăn mặt hỏi.

 

– Hi, mình không biết, An cứ cõng mình đi! – Em ấy lắc lắc đầu.

 

– Cõng đến bao giờ nữa? – Tôi vờ thở dài.

 

– Đến hết cuộc đời…! – Ngọc chợt nói, còn tôi thì nhìn em ấy lạ lùng, phần xúc động trước câu nói này.

 

– Ngọc cứ như một người khác vậy…hồi trước mình không thấy vậy? – Tôi thắc mắc.

 

– Hì, chắc là mình thay đổi một chút! – Em ấy cười.

 

– Một chút thôi à? – Em ấy nhảy lên lưng tôi, vòng tay ôm chặt lấy cổ tôi. Mùi hương của em ấy nhẹ nhàng, không lẫn với ai được.

 

– Giờ về kiểu gì? – Em Ngọc nhìn xuống tôi.

 

– Đi bộ về…hết mưa rồi! – Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ mưa đã tạnh, chỉ còn vài ba hạt mưa lất phất.

 

– Về nào! – Em ấy lấy cái áo khoác tôi đang cầm trên vai rồi chùm qua người cả hai đứa.

 

– Ủa…mà sao áo có mùi nước hoa gì lạ vậy? – Em ấy tò mò hỏi tôi.

 

– Chắc do lúc nãy mình cho một đứa mượn dùng thử! – Tôi đáp bừa, quay người lại đóng cổng.

 

– Nó dùng làm gì?

 

– Thì lạnh…mình thấy tội nên cho mượn áo!

 

– Ừm…! – Em ấy chợt im lặng không nói gì nữa, tôi cứ tưởng em ấy sẽ trách tôi vì tội đưa áo của em ấy cho người khác mượn rồi chứ.

 

Hai chúng tôi, hay chính xác là chỉ có tôi đi bộ về nhà, còn em Ngọc thì nằm yên trên lưng tôi, thỉnh thoảng em ấy thì thầm:

 

– An…bố mẹ cậu có nghiêm không?

 

– Nếu bình thường thì họ vui tính, còn khi nói đến chuyện học thì rất nghiêm túc! – Tôi nói.

 

– Ừ…yêu sớm mà bố mẹ An không phản đối à? – Ngọc thì thầm.

 

– Uầy, bố mình còn định ghép mình với con Thủy ở nhà ấy chứ! – Tôi thở dài nghĩ đến ngày trước khi tôi gặp nhóc đó.

 

– Thích nhỉ…mình thì…! – Em ấy không nói nữa, yên lặng rúc vào chiếc áo.

 

– Ừ…mình hiểu gia đình cậu không hạnh phúc…mình hứa sẽ bù đắp cho cậu! – Tôi khẳng định với em.

 

– Sao An biết…? – Em ấy thắc mắc.

 

– Cô chủ nhiệm đã nói với mình, lúc mình chạy đi tìm cậu! – Tôi gật đầu nhớ lại.

 

– Ừ…An hứa rồi đó…! – Ngọc hôn lên má tôi một cái rồi nằm im.

 

Một lát sau, hai đứa đã về đến nhà tôi. Thấy tôi vừa gọi một tiếng, em Thủy từ trong nhà chạy ngay ra, trông cô nhóc cũng xinh lắm, có thể coi là em gái của Trang được rồi.

 

– Hì…chào anh An, mấy ngày không gặp anh em nhớ lắm đấy! – Cô nhóc tươi cười ra mở cổng.

 

– Suỵt, bạn gái anh nghe được thì sao? – Tôi đưa tay lên môi ra dấu im lặng, cũng may là Như Ngọc đã ngủ gục từ lúc nào rồi, hai tay buông thõng xuống. Công nhận em ấy ngủ nhiều thật

 

– Bạn gái anh ấy à? – Thủy chợt biến sắc nhìn em Ngọc đang nằm trên lưng tôi.

 

– Ừ…chuyện gì thế? – Tôi lấy làm thắc mắc khi thấy em Thủy đang nhìn chằm chằm vào Ngọc.

 

– Không…không có gì, chị ấy xinh thật đấy! – Em Thủy mỉm cười rồi đóng cổng lại.

 

– Ừ…! – Tôi gật đầu rồi bước vào trong nhà.

 

– An, con về rồi à? – Bố mẹ tôi bước ra.

 

– Dạ, con chào bố mẹ! – Tôi cúi đầu.

 

– Ừm…ai kia, người yêu con đấy à? – Bố tôi nhướn mày nhìn em Ngọc đang ngủ trên lưng tôi rồi hỏi.

 

– Dạ vâng…bạn ấy mệt quá nên ngủ rồi ạ! – Tôi bối rối nói.

 

– Con đưa bạn lên phòng, rồi xuống đây nói chuyện! – Bố tôi nói, còn mẹ tôi nhìn hai đứa chúng tôi lo lắng.

 

– Dạ…! – Tôi cõng em ấy lên cầu thang, nhẹ nhàng đặt em ấy xuống giường.

 

Như Ngọc chợt cựa mình rồi mắt nhắm mắt mở nhìn tôi:

 

– Ủa…về đến nơi rồi à An?

 

– Ừ…tất nhiên! – Tôi gật đầu.

 

– Mình…định xuống phụ các bác một tay, nhưng mệt quá…! – Em ấy thì thầm, gượng ngồi được dậy.

 

– Ngọc nằm nghỉ đi…tí nữa phải ăn mới khỏe lại được! – Tôi đỡ lấy em ấy.

 

– Không…mình ngủ nhiều rồi…giờ thấy mỏi người quá…An giúp mình đi xuống dưới nhà được không? – Em ấy nhìn tôi năn nỉ.

 

– Ừ…Ngọc đứng dậy đi! – Tôi cố gắng đỡ cho Ngọc để em ấy bị ngã thì không làm sao.

 

Sau một hồi cố gắng, cuối cùng thì tôi cũng đỡ được em Ngọc đi xuống cầu thang. Ngọc mỉm cười nhợt nhạt chào bố mẹ tôi:

 

– Cháu chào hai bác!

 

– Ừ…chào cháu, hai bác cũng có chuyện muốn nói với cháu, nhưng trông cháu có vẻ mệt nên hai bác chỉ gặp riêng thằng An thôi! – Bố tôi gật đầu.

 

– Dạ…cậu ngồi đây nha! – Tôi đỡ em ấy xuống cái ghế salon.

 

– Cẩn thận nha An, không là…hết đấy! – Ngọc níu áo tôi lo lắng.

 

– Yên tâm! – Tôi mỉm cười trấn an em rồi đi theo bố mẹ lên phòng riêng.

 

Tôi đi vào phòng với bố mẹ. Đóng cửa phòng, bố tôi khoát tay:

 

– Con ngồi xuống đi!

 

– Dạ…! – Tôi từ từ ngồi xuống một cái ghế.

 

– Con có biết vì sao bố mẹ gọi con ra nói chuyện không? – Bố tôi hỏi.

 

– Dạ…chắc là do bọn con yêu nhau…! – Tôi gãi đầu.

 

– Ừm…con quen nó bao lâu rồi?

 

– Dạ…vài ngày sau hôm nhập học ạ! – Tôi thú thật.

 

– Hiện giờ tình hình của hai đứa thế nào?

 

– Dạ…tiến triển tốt ạ! – Tôi gật đầu.

 

– Con…có nghĩ sẽ theo nó đến hết cuộc đời không? – Bố tôi nheo mắt nhìn tôi.

 

– Dạ…cái này con không nói chắc được…tương lai vẫn còn dài mà bố! – Tôi cười trừ.

 

– Ừm…rồi, em nói đi! – Bố tôi gật gù rồi quay sang mẹ tôi.

 

Bà hắng giọng rồi nói:

 

– Thực ra bố mẹ cũng không ngăn cấm chuyện hai đứa yêu nhau, chỉ là…nếu con đảm bảo không ảnh hưởng đến học hành thì được…!

 

– Dạ…con biết! – Tôi gật đầu.

 

– Mà nhớ là đừng làm nó buồn đấy…trông con bé cũng xinh xắn, không biết tính nó thế nào! – Mẹ tôi tâm lí phết.

 

– Dạ…Ngọc cũng tốt…! – Tôi cười cười.

 

– Thôi, giờ đi ăn, gọi con bé ra ăn cùng luôn…! – Bố tôi vỗ vai tôi định bước ra nhưng chợt nhớ ra điều gì đó liền quay lại hỏi tôi.

 

– Mà…sao trông nó mệt mỏi thế hả con?

 

– Dạ…bạn ấy gặp phải nhiều chuyện trong chuyến du lịch vừa rồi! – Tôi bối rối nói.

 

– Chuyện thế nào? – Cả hai người cùng hỏi.

 

– Dạ…là vậy…! – Tôi bắt đầu kể lại cho bố mẹ tôi nghe, từ chuyện em ấy bị thằng Minh đánh đến vụ đứt tay, rồi vụ bị bắt cóc và tôi đã giải cứu em ấy thế nào.

 

Nghe xong, bố tôi trầm ngâm một lát rồi nói:

 

– Chà…bạn con cũng khổ thật…!

 

– Dạ…! – Tôi nghe lòng mình chùng xuống.

 

– Hi vọng con sẽ yêu thương nó, đừng để nó buồn! – Bố tôi tặc lưỡi rồi đi ra ngoài.

 

Mẹ tôi nhìn tôi gật đầu rồi cũng đi ra bên ngoài, còn tôi ngồi trầm ngâm suy nghĩ. Chợt một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai, tôi ngẩng đầu lên thì thấy Như Ngọc đang nhìn mình cười:

 

– An…đi ăn thôi…mình đói quá rùi! – Em ấy mỉm cười.

 

– Ngọc…khỏe rồi à? – Tôi ngạc nhiên nhìn em ấy.

 

– Chưa…mình vẫn còn mệt lắm…! – Em Ngọc xụ mặt xuống trông rất đáng yêu.

 

– Thế sao lên được đây? – Tôi chống tay đứng dậy.

 

– Nhờ Thủy đấy! – Em ấy nhìn ra ngoài cửa.

 

– Mà…Ngọc lên đây làm gì?

 

– Lên xem tình hình thế nào! Sao hở An? – Em ấy lo lắng nhìn tôi.

 

– Không sao…bố mẹ mình cũng đồng ý rồi! – Tôi lắc đầu cười.

 

– Ù…vui quá…hi, mình tưởng…tạch mất tiêu rùi! – Em ấy phụng phịu.

 

– Không có đâu! – Tôi cười cười nhéo má em ấy một cái.

 

– Cõng mình xuống dưới đi nha! – Em ấy bám lấy tay tôi năn nỉ.

 

– Ngọc…cậu tự đi cho khỏe người! – Tôi nhăn mặt.

 

– Đi…nốt hôm nay thôi mà…! – Em ấy nhõng nhẽo, dạo này em ấy mắc phải tật này từ lúc nào không biết.

 

– Ừm rồi! – Tôi đành gật đầu.

 

Tôi vừa đồng ý một cái, em ấy đã nhảy phốc lên lưng tôi, vòng tay ôm cổ tôi thật chặt rồi thì thầm:

 

– Xuống nhà nào, cho bố mẹ An thấy…!

 

– Cho mình xin…ngượng bỏ xừ! – Tôi hơi đỏ mặt.

 

– Hi, ngượng gì chứ…! – Ngọc cười nhẹ.

 

– Để họ thấy mình cứ thấy ngài ngại thế nào ấy! – Tôi gãi đầu.

 

– Hì, để cho bố mẹ An thấy…bọn mình tình cảm thế nào! – Em ấy cười.

 

Tôi định nói thêm nhưng tiếng mẹ tôi từ dưới nhà gọi vọng lên:

 

– Hai đứa làm gì trên đó mà mãi không xuống vậy?

 

– Dạ…chúng con xuống ngay đây! – Tôi nói vọng xuống nhà rồi cõng em Ngọc xuống, lo lắng không biết bố mẹ tôi sẽ nghĩ thế nào nữa.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.