Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 41 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 41

– Mày không đùa chứ! – Cả bọn há hốc mồm.

 

– Không…tao nói thật, em ấy tự nhiên biến mất rồi! – Sau một lúc tìm kiếm em Ngọc mà không thấy, tôi đã vội vàng quay trở lại lớp để thông báo với bọn nó

 

– Em ấy bị bắt cóc à? – Thằng Hưng run run hỏi, còn tôi thì chạy ngay đến túm lấy cổ áo nó mà hét.

 

– Cái thằng này, em ấy đâu rồi hả? – Tôi gằn giọng.

 

– Tao làm sao biết được! – Nó run run nói.

 

– Lúc nãy mày còn nói là…! – Tôi hét lên, nhưng thằng Thắng và thằng Huy đã nhảy ra chặn tôi.

 

– Không phải nó đâu…bọn tao đi theo nó cả mấy ngày rồi, không thể có chuyện đó đâu!

 

– Bọn mày…! – Tôi quay sang nhìn hai đứa nó.

 

– Thả nó ra đi An…nó không làm gì đâu! – Hai đứa thở dài.

 

Tôi buông tay khỏi cổ áo của nó, mắt tóe lửa nhìn xung quanh. Anh hướng dẫn viên với cô chủ nhiệm cũng chạy tới hỏi:

 

– Sao vậy em?

 

– Bạn Ngọc mất tích rồi ạ…! – Tôi vội vã thông báo.

 

– Chuyện như thế nào? – Cô giáo hỏi tôi ngay.

 

– Con vừa lên chiếc tàu lúc nãy để đưa bạn ấy thuốc mà không thấy đâu, con chạy đi tìm tất cả các tàu khác cũng không thấy Ngọc…chỉ có mỗi cái áo của bạn ấy thôi ạ! – Tôi run rẩy đưa cái áo ra cho hai người xem.

 

– Giờ các em định làm gì? – Cô chủ nhiệm nhìn tôi lo lắng.

 

– Con…với mấy đứa bạn…sẽ đi tìm ở trên bờ, những ngôi nhà xung quanh đây xem có gì không, vì em ấy cũng không thể bị đưa xa tàu lắm! – Tôi thở ra.

 

– Được rồi…bạn nào đi cùng với An thì đi luôn nhé, cả lớp sẽ chờ…! – Cô giáo quay sang phía lớp nói.

 

– Bọn con sẽ đi cùng với An! – Thằng Thắng, thằng Huy, thằng Hưng, thằng Cường và thằng Đức cùng nói.

 

– Rồi, các con chia nhau đi tìm nhé, nhớ là nếu thấy thì về lớp ngay! – Cô dặn chúng tôi.

 

– Dạ vâng! – Cả bọn đồng thanh rồi đi về phía tôi.

 

Tôi định đi ngay nhưng cô giáo đã kéo tôi lại:

 

– Em…yêu Ngọc có đúng không?

 

– Dạ…sao cô biết ạ? – Tôi ngơ ngác.

 

– Ngọc kể với cô…bạn con thường hay tâm sự với cô về chuyện của mình, vì gia đình bạn ấy không hạnh phúc…! – 

Cô giáo kể cho tôi.

 

– Dạ…!

 

– Con bé chưa một lần được nhận sự quan tâm chăm sóc của người cha, nên con bé khá thiếu thốn tình cảm, và nó cần một người con trai để có thể tâm sự và là chỗ dựa cho nó! – Cô giáo chủ nhiệm nói, tôi có cảm tưởng như cô là một người bạn của mình.

 

– Dạ…vâng…con hứa với mọi người sẽ là chỗ dựa vững chắc cho Ngọc! – Tôi hứa với cô rồi quay người kéo bọn nó đi.

 

– Đi thôi…nếu không thấy em ấy…tao sẽ không về! – Tôi khẳng định.

 

– Được thôi, đi thôi anh em! Không thấy không về! – Cả bọn hô vang rồi kéo nhau đi.

 

Lúc đó tôi không hề biết, Mai Trang nhìn theo chúng tôi, rồi nàng bất chợt rơi nước mắt…

 

*******                 

 

Đi được một đoạn, tôi quay lại bàn với mấy đứa bạn:

 

– Ê, giờ mỗi đứa chia nhau ra để tìm cho nhanh! – Tôi nói.

 

– Nhỡ bọn nó côn đồ đánh lại mình thì sao? – Thằng Huy lo lắng.

 

– Nếu sợ thì cứ hai người đi chung với nhau, có gì hỗ trợ lẫn nhau! – Tôi quyết định.

 

– Được rồi, tao đi với mày! – Thằng Thắng bước ra cạnh tôi, thằng này cũng biết võ.

 

– Vậy được rồi, tao đi với Cường, còn thằng Hưng đi với thằng Huy! – Thằng Đức nói.

 

– Cẩn thận đấy! Bọn mày tìm thấy thì nhớ báo cho bọn tao một câu! – Tôi gật đầu.

 

– Rồi chú yên tâm! – Nó cười cười rồi khoát tay ra hiệu cho thằng Cường đi theo.

 

Lần lượt thằng Huy và thằng Hưng đi hướng khác, còn tôi và thằng Thắng đi về phía những căn nhà ven biển. Tôi đi trước, thằng Thắng đi sau. Chợt có một anh trông cũng nhỏ con đang đi lại trên bờ biển. Tôi lại gần hỏi:

 

– À anh ơi…lúc nãy anh có thấy một bạn gái đi qua đây không ạ?

 

Ông anh này giật mình nhìn tôi rồi hỏi:

 

– À có chứ!

 

– Vậy bạn ấy đi đâu hả anh? – Tôi mừng rỡ vội hỏi ngay.

 

– Em có phải là An không? – Anh này hỏi.

 

– Dạ vâng…sao anh biết tên em? – Tôi ngạc nhiên.

 

– Là người yêu của nhỏ ấy à? – Anh này tiếp tục hỏi.

 

– Dạ nhưng…! – Tôi chợt nhận ra có điều gì đó không ổn nên dè dặt nói.

 

– Ê mày ơi ra đây…! – Anh này gọi với ra đằng sau, ngay sau đó có một ông to con đi ra.

 

– Em là An phải không? – Ông này hỏi, còn tôi thì bắt đầu lùi lại thủ thế.

 

– Hai người biết người yêu tôi ở đâu thì nói ngay đi, không đừng trách! – Tôi cảnh cáo, ra hiệu cho thằng Thắng gọi điện báo cho cho bọn kia biết.

 

– Nhóc con, mày nghĩ mày là ai mà dọa bọn tao hả? – Thằng nhỏ con hơn gầm lên rồi định lao vào tôi, nhưng thằng to con chặn lại. Hắn nhìn tôi nhếch mép cười:

 

– Cứ để đó, tí nữa mày sẽ thấy tao làm gì con bồ mày! – Hắn cười cười, còn tôi thì lo lắng nhìn thằng Thắng đang chạy ra xa để gọi điện tránh bị phát hiện.

 

– Cô ấy đâu, thả cô ấy ra ngay! – Tôi hét lên, rồi không cần nghĩ, lao ngay vào cái thằng to con kia.

 

Hắn không tỏ vẻ muốn đánh tôi, nhưng khi tôi lao vào mới biết mình ngu. Hắn dịch người ra rồi lấy chiếc khăn ra chùm ngay qua mặt tôi. Tôi đang ngỡ ngàng chưa hiểu chuyện gì thì hai thằng kia giữ chặt lấy cái khăn, tôi cố gắng hất cái khăn ra mà không được, tự nhiên thấy đầu óc lâng lâng, rồi mí mắt cứ sụp xuống, dù tôi cố gắng trụ lại. Cuối cùng thì tôi ngủ gục, không còn biết trời đất gì nữa…

********

 

– Tỉnh chưa hả mày? – Một giọng nói ồm ồm bên tai, rồi nước lạnh xối vào mặt tôi.

 

– Hơ…chuyện gì vậy? – Tôi mắt nhắm mắt mở nhìn quanh thì thấy mình đã bị trói vào một cái cột.

 

– Con người yêu mày đây phải không? – Gã to con túm cổ áo của em Ngọc đang nằm trên giường lên lại gần tôi.

 

– Thả cô ấy ra ngay! – Tôi giận dữ cố gắng vùng khỏi sợi dây.

 

– Hê hê, tao không thả thì mày cũng chẳng làm gì được bọn tao! – Hắn nói.

 

– Cô ấy làm sao vậy? Các người làm gì người yêu tao hả! – Tôi gần như điên lên gằn giọng hỏi.

 

– Chà…nó đang ngủ yên thôi…phải không cô em? – Hắn đưa mặt sát vào mặt của Như Ngọc, em ấy hình như đang bất tỉnh nên không phản ứng gì, đầu gục xuống dưới.

 

– Cô ấy có làm gì mày không hả? – Tôi giận dữ vùng lên, cảm nhận dây đã bắt đầu tuột ra.

 

– Cần gì phải làm gì! Mày xem tao làm gì con nhỏ đây! – Hắn đẩy em Ngọc xuống giường rồi định bắt đầu, nhưng…

 

– Bốp! – Gã to xác ngã lăn xuống sàn, mấy thằng bạn tôi ném đá rất chuẩn và kịp lúc.

 

Lợi dụng ngay lúc đó, tôi vùng ra khỏi cái dây trói, thu chân đạp một cú thật mạnh vào người thằng nhỏ con kia.

 

– Hự! – Hắn lấy tay ôm bụng rồi gục xuống.

 

Tôi bồi thêm một cú đá nữa vào mặt hắn, hắn gục hẳn xuống sàn. Nhảy ngay lên trên giường, tôi đỡ em Ngọc lên hẳn lưng mình rồi nhảy vội qua cửa sổ, vì cửa chính bị khóa nên không thể ra được.

 

– Chạy nhanh bọn mày! – Tôi hét lên rồi phóng thật nhanh dù có em Ngọc ở trên lưng, chúng tôi vội vàng chạy xa khỏi chỗ đó trước khi thằng to con tỉnh dậy lại giở trò.

 

– Mấy đứa đi đâu mà lâu vậy? – Cô giáo lo lắng nhìn sáu đứa con trai chạy thục mạng về lớp.

 

– Bạn Ngọc bị đám người xấu bắt đi, may mà bọn con tới kịp, không thì…! – Thằng Hưng mở màn, nhưng tôi nhăn mặt nhìn nó.

 

– Ngọc chắc bị thuốc ngủ thôi, nhưng…! – Tôi định nói hết nhưng chợt thấy em Ngọc mở mắt ra rồi hốt hoảng nói:

 

– Thả…mà mình ở đâu vậy? – Em ấy nhìn xung quanh.

 

– Bạn đang ở lớp ạ! – Thằng Huy cúi đầu nói.

 

– Vậy…mấy người kia đâu…An à? – Ngọc đưa tay ôm chặt lấy tôi, mặc cho cô và nhiều đứa khác đang sững người nhìn hai chúng tôi.

 

– Ừ…! – Tôi gật đầu cười.

 

– Mình biết là An sẽ cứu mình mà! – Em ấy mỉm cười nhẹ nhàng nói, giọng rất yếu.

 

– Ngọc…đừng nói nữa…giọng cậu yếu quá đấy! – Tôi lo sợ vội nói ngay.

 

– Ừ…! – Em ấy tựa đầu vào lưng tôi thì thầm đáp.

 

– Thôi cả lớp ra tàu về ngay, muộn rồi! – Cô giáo vội vàng kéo cả bọn lớp tôi ra tàu.

 

Ngẩng đầu lên nhìn, tôi thấy thằng Minh có vẻ nhăn mặt không vừa ý khi Mai Trang nhìn hai chúng tôi cảm động, nhưng tôi cũng chẳng để tâm đến nữa, từ từ bước ra tàu.

 

Đưa mắt nhìn lại đảo Cát Bà, tôi sẽ không thể quên được những sự việc đáng nhớ đã xảy ra ở đây, trong chuyến đi này. Có khi lần sau mình không nên đi nữa ấy chứ, tôi thầm nghĩ…

 

Tôi định đặt em Ngọc xuống một cái ghế ở ngay cạnh nhưng em ấy phụng phịu nói nhỏ:

 

– An…mình không muốn ngồi đó! – Em ấy lắc đầu.

 

– Thế cậu muốn ngồi đâu? – Tôi thắc mắc.

 

– ….vào lòng cậu! – Ngọc lí nhí đáp.

 

Tôi tuy cảm thấy sướng mê tơi nhưng cũng vờ nhăn mặt:

 

– Ngượng chết, người ta nhìn!

 

– Ứ…mình ngồi với bạn trai…có gì mà ngượng! – Ngọc bĩu môi.

 

– Ngọc thấy thế à? – Tôi đỡ em ấy ngồi lên chân tôi, em ấy người lại, hai chân để thõng xuống đất, cả người ngồi tựa hẳn vào lòng tôi.

 

Áp mặt vào vai tôi, Ngọc thì thầm:

 

– Mình…quên chưa nói điều này với An…! – Ngọc thì thầm.

 

– Điều gì vậy? – Tôi hỏi.

 

– Mình…yêu cậu…! – Ngọc thì thầm vào tai tôi, rồi nhẹ nhàng đặt vào môi tôi một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng quyến rũ.

 

– Ngủ đi…đến nơi mình gọi! – Tôi xoa xoa đầu em ấy rồi nói.

 

– Ừ…mà mình hơi lạnh…An có cầm cái áo khoác của mình không? – Em ấy dụi đầu vào ngực tôi.

 

– Đây…! – Tôi lôi từ trong balô ra chiếc áo của em ấy, có dính một ít máu rồi chùm qua người Ngọc.

 

Em ấy thu hẳn chân vào chiếc áo rồi áp mặt vào ngực tôi thì thầm:

 

– An…ôm mình đi…!

 

– Ừ…mình quên! – Tôi vòng tay ôm trọn cả em ấy vào lòng, Ngọc mỉm cười nhẹ nhàng rồi ngủ gục luôn lúc nào không hay.

 

Cả hai đứa đều cảm thấy ấm áp hơn, dù hành trình này có dài đến đâu đi chăng nữa…

 

*******

Về đến nhà thì đã hơn 3h chiều. Đúng như tôi nghĩ, ở đây trời âm u cả ngày, gió lặng đi, không khi đã bắt đầu trở nên lạnh dần, hi vọng chỉ một lát nữa là mưa…mưa để không khi được nhẹ nhàng hơn…

 

– Ngọc…giờ mình đưa ra viện…! – Tôi nói với Ngọc.

 

– Không…mình muốn về nhà cơ…! – Em ấy lắc đầu nguầy nguậy.

 

– Nhưng Ngọc yếu lắm…!– Tôi ái ngại nhìn em ấy.

 

– Mình thấy về nhà nằm thích hơn! – Ngọc xụ mặt xuống nài nỉ tôi.

 

– Cậu yếu quá, không đi đứng được nữa là!

 

– Cõng mình về nhà đi, được hem? – Em ấy cười cười ôm lấy tôi.

 

– Mẹ Ngọc thấy thì sao? – Tôi lo lắng.

 

– Không sao, mẹ mình biết hết chuyện hai đứa mình rồi! – Em ấy mỉm cười.

 

– Hả…? – Tôi tí nữa lăn đùng ra đất vì sốc.

 

– Mình nói cho mẹ biết mà, hihi! – Em ấy cười khúc khích.

 

– Lúc nào vậy? – Tôi thẫn thờ hỏi.

 

– Hôm kia đó, lúc mình ở trong phòng một mình! – Ngọc thì thầm giải thích.

 

– Mẹ cậu nói gì? – Tôi lo lắng hỏi.

 

– Mẹ bảo là sẽ suy nghĩ! Giờ về nhà mình nha! – Em ấy nói nhỏ.

 

– Ừ…! – Tôi đành gật đầu.

 

Không hiểu mẹ của em Ngọc sẽ nói gì với tôi nhỉ?

 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.