Trong lúc tôi đang đứng ôm Ngọc trên tay thì Mai Trang cũng đang vui vẻ bước xuống cùng với thằng Minh. Công nhận là hai người đó hợp đôi thật, nói chuyện mãi không biết chán. Tôi đứng lơ ngơ ở ngoài cũng nghe lõm bõm được vài câu:
– Trang…sinh nhật mình cậu đi không? – Thằng Minh hỏi.
– Tất nhiên là mình đi rồi! – Nàng nhướn mày nhìn nó.
– Trang định mời thêm ai nữa? – Nó đưa mắt cảnh giác về phía tôi nhưng tôi không nhìn nó mà đang nhìn em Ngọc.
– Bạn ấy, và bạn của mình, vậy thôi! – Trang nói, tôi biết là nàng lại nhắc đến mình.
– Tưởng…? – Hắn có vẻ bực.
– Kết thúc rồi, là bạn bình thường! – Nàng nhanh chóng nói ngay.
– Ừ…thôi ra tàu nào Trang, mình xin ngồi cạnh cậu trong chuyến đi này! – Nó kéo tay nàng đi ra ngoài cửa.
Tôi thờ ơ với họ, nhìn xuống Ngọc hỏi:
– Ngọc…xuống được chưa? Mình muốn gãy tay đây!
– Ứ…An đưa mình ra tận tàu đi! – Em ấy nũng nịu.
– Vậy lên mình cõng! – Tôi khom người xuống.
– Ừ…ngoài kia cũng lạnh thật đấy! – Em Ngọc nhìn mấy đứa vừa ra khỏi khách sạn là ngay lập tức phải lôi áo khoác ra mặc ngay.
– Thế lên mình cõng, ấm hơn nhiều! – Tôi cười.
– Ừ…để mình ngồi xuống đất đi! – Ngọc ra lệnh.
– Đây…được chưa cô? – Tôi đặt em ấy xuống rồi đỡ cho Ngọc ngồi dậy.
– Ù…đưa mình cái balô! – Em ấy gọi nhỏ Linh bạn nó lại.
– Đây…bà già, hành hạ bạn trai thế! – Nó nhăn mặt nhìn chúng tôi.
– Có gì đâu! – Tôi gãi đầu.
– Ôi…An cầm giúp mình cái áo này! – Ngọc đưa cho tôi cái khoác đen khá dày.
Xong xuôi, em Ngọc định tự đứng lên nhưng không sao đủ sức đứng được dậy, cứ gượng dậy là lại khụy xuống. Ngọc lắc đầu thở dài:
– Mình yếu quá…An…! – Em ấy nhìn tôi.
– Sao Ngọc làm vậy? – Tôi ngồi xuống cạnh em rồi hỏi.
– Làm gì cơ? – Ngọc ngơ ngác.
– Lục tung phòng mình lên, rồi đập vỡ ly mà không chịu băng tay lại!
– Ừ thì…không hiểu được nữa…lúc đó không thấy An…mình gần như phát điên lên được! – Ngọc lí nhí nói.
– Ngọc tìm mình làm gì?
– Không hiểu nữa, tự dưng lúc đó vào phòng rồi, mình bỗng cảm thấy nhớ An nhiều lắm, thế là định chạy sang nhìn An thêm một lần thì không thấy đâu…nên…! – Ngọc càng nói nhỏ hơn.
Tôi xúc động vòng tay qua vai Ngọc rồi kéo sát em ấy vào người tôi. Đến khi không thể nhích thêm nữa, tôi mới bắt đầu:
– Lạ nhỉ…mọi khi Ngọc có vậy đâu!
– An…không hiểu cảm giác lúc đó của mình đâu! – Em ấy khẽ nói.
– Cảm giác như thế nào vậy?
– Mình thực sự rất nhớ…khi không thấy An…mình gần như đã hoảng lên…mình sợ mất An! – Ngọc thì thầm kể lại.
– Uầy…cô lậm phim Hàn Quốc rồi đấy! – Tôi véo nhẹ má em ấy.
– Đâu…cảm xúc của mình thôi! – Ngọc bĩu môi trông mới đáng yêu làm sao.
– Ừ hì, nhưng mà ra tàu thôi, cả lớp đang đợi kìa! – Tôi quay sang nhìn bên ngoài, rất nhiều đứa đang ngó vào nhìn hai chúng tôi tâm sự.
– Mình quên mất, tưởng đang ở trong phòng riêng! – Ngọc ngượng ngập nói, em ấy đã đỏ mặt từ lúc nào.
– Thôi ra ngoài nào! – Tôi đỡ em ấy trèo lên lưng rồi dùng một tay giữ lấy em ấy, một tay choàng chiếc áo khoác lên người Ngọc.
– Hì…mình nóng quá…An mau ra ngoài đi! – Ngọc cười, hai tay vòng ra giữ chặt lấy cổ tôi.
– Ừ rồi! – Tôi không để ý đến mấy lời bàn tán của những đứa lớp khác, mỉm cười rồi đi chậm rãi ra khỏi khách sạn, không quên cầm theo cái balô của cả hai đứa.
Gió lạnh táp ngay vào mặt tôi ngay khi hai đứa vừa bước ra khỏi khách sạn. Ngọc run run, chắc em ấy bị lạnh. Tôi đưa vội cả hai đứa ra tàu, tránh ánh nhìn của mấy thằng khác, cũng để cho bớt gió để em không bị cảm lạnh, giờ người em ấy rất yếu, nhỡ bị cảm lạnh thì không ổn.
– Ngọc ngồi tạm ở đây nha, mình ra ngoài xem thế nào! – Tôi đặt em ấy xuống băng ghế rồi nói.
– Ừ…An nhớ vào ngay nha! – Em ấy nhìn tôi.
– Yên tâm, từ giờ mình không đi mất đâu! – Tôi gật đầu rồi chạy ra ngoài.
– Ngọc đâu rồi em? – Cô giáo chủ nhiệm hỏi tôi ngay khi tôi vừa vào xếp hàng.
– Em đưa bạn ấy ra ngoài tàu rồi ạ! – Tôi thành thật trả lời.
– Bạn ấy đang mệt lắm à?
– Dạ…vâng!
– Rồi, em về hàng đi! – Cô gật đầu.
– Vâng! – Tôi ngó nghiêng rồi bước vào hàng, đứng ngay sau Mai Trang.
Trang nhìn thấy tôi, nàng chỉ gật đầu chào chứ không còn như mọi khi nữa, và tôi cũng đáp lại như vậy, cảm thấy lòng mình đã thanh thản hơn rất nhiều sau buổi tối hôm qua. Thằng Thắng hỏi vọng từ trên xuống:
– An…em Ngọc của mày đâu rồi?
– Tao đưa em ấy ra ngoài tàu nghỉ ngơi rồi! – Tôi nói với lên trên.
– Mày ngu quá, nhỡ ông lái tàu làm gì em nó thì sao? – Thằng Hưng chen vào.
– Ừ nhỉ? – Tôi ngớ người ra, quên mất chi tiết này, trên tàu giờ chỉ có mỗi ông lái tàu và em Ngọc.
– Cái thằng này đúng là…nhỡ ông ấy làm gì em nó thì mày phải chịu đấy! – Nó hừ mũi rồi quay lên.
– Chắc không có đâu! – Thằng Huy đi xuống nghe được liền nói luôn.
– Mày biết sao được chứ! – Thằng Hưng vẫn cố cãi.
– Mày đừng có mà như vậy, thích em nó thì nói hẳn ra! – Thằng Huy cà khịa.
– Mày…! – Nó cứng họng không nói được gì nữa.
– Mày thích người yêu tao phải không? – Tôi gằn giọng.
– Không tao…tao…! – Nó lắp bắp.
– Có phải mày thông đồng với lão lái tàu sẽ làm hại em Ngọc không? – Tôi bắt đầu có sự liên hệ giữa các sự việc.
– Mày điên rồi hay sao, tao mà thích nhỏ đó thì còn lâu mới làm hại! – Hưng phản kháng.
– Vậy mày nhận là thích Ngọc phải không?
– Ừ thì đúng vậy! – Nó gật đầu thở dài.
– Thôi được rồi, tao bỏ qua cho mày! – Tôi thở dài, nghĩ tình yêu thì sao ngăn cấm được nên đành bỏ qua.
– Ừ! – Nó ủ rũ quay lên.
Chúng tôi đang nói chuyện lung tung thì tự nhiên tôi thấy tim mình đập mạnh hơn, sống lưng lạnh toát. Linh cảm có chuyện không hay với Ngọc, tôi vội vã chạy ngay lên chỗ cô chủ nhiệm:
– Xin phép cô cho con đi đưa cái này cho bạn Ngọc…con quên mất! – Tôi giơ vỉ thuốc lên, là thuốc cảm thông thường.
– Đến giờ bạn ấy phải uống thuốc à? – Cô hỏi.
– Dạ vâng…bạn ấy đang ốm! – Tôi gật đầu.
– Ừ em đi nhanh rồi về đây luôn nhé! – Cô vừa đồng ý, tôi đã vội vã chạy ngay ra tàu xem có chuyện gì đang diễn ra ở đó.
– Ngọc ơi! – Tôi bước xuống tàu và gọi to.
– ……! – Không có tiếng đáp lại.
– Ngọc…mình đây…trả lời đi! – Tôi lo lắng gọi lại.
– …..! – Vẫn một sự im lặng.
Tôi vội vã bước ngay vào bên trong. Trong tàu tối om không một bóng người. Tôi có thể khẳng định đây đúng là con tàu mà tôi vừa đưa em Ngọc lên xong, vì chiếc áo khoác dày của em ấy đang vắt trên thành ghế.
Cầm chiếc áo lên, tôi run rẩy nhận ra trên đó có vết máu mà lúc nãy tôi không hề thấy. Đầu óc tôi choáng váng…vậy là có chuyện với em rồi…
Tôi cầm chặt lấy cái áo, lao ngay lên bờ rồi lao vào các con tàu khác để kiếm xem em ấy đang ở đâu, dù hi vọng tìm được Như Ngọc trên tàu gần như là không có, nhưng tôi vẫn cố bám lấy…
********
Cách đó không xa, trong một căn nhà nhỏ…
– Thả tôi ra…! – Tiếng một người con gái vùng vẫy.
– Im đi! – Tiếng một gã đàn ông to lớn nói.
– Thả tôi ra…hức…hu…An ơi…cứu mình…huhu! – Người con gái đó khóc nấc lên.
– Im ngay, đồ khốn! – Hắn giang tay tát thật mạnh vào mặt cô gái, cô gái đó gục xuống, không còn chống cự nữa.
– Mày thấy thế nào? – Một thằng khác nhỏ con hơn lên tiếng.
– Phải nói là rất tốt, nếu so với mấy đứa trước! – Gã to cao nhếch mép cười.
– Được rồi, giờ còn thằng bạn trai con này, mày tính sao? – Thằng kia lên tiếng.
– Tao có thuốc mê đây, mày mang ra xử lí nó! – Gã kia chỉ tay vào đống thuốc trên giá.
– Xong rồi thế nào? – Thằng kia thắc mắc.
– Mang nó đến đây, cho nó chứng kiến xem tao làm gì con nhỏ!
– Rồi, để tao đi hỏi xem thằng An là thằng nào! – Thằng còn lại bước đến gần chỗ cô gái đang nằm, túm cổ áo của cô gái đó rồi kéo lên.
– Thằng An là thằng nào? – Hắn hỏi.
– hức…nếu anh ấy mà tìm được hai ông…hức…các ông sẽ không xong đâu! – Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái đó khiến thằng này hơi khó xử, nhưng ngay lập tức nó hổ báo trở lại…
– Nó là thằng nào! – Hắn lắc mạnh cổ áo của người con gái đó rồi gằn giọng hỏi lại.
– hức…anh ấy lớp 10…! – Cô gái đó trả lời.
– Được lắm, giờ mày nằm yên đây…bọn tao đi lùng thằng ranh đó! – Hắn nhếch mép cười.
Quay sang thằng bạn mình, hắn nói:
– Đưa tao cái khăn!
– Đây! – Thằng kia ném vào tay hắn một cái khăn màu trắng.
– Rồi, giờ mày ngủ đi, bọn tao đi ra ngoài! – Hắn lấy cái khăn áp chặt vào miệng cô gái.
– Ư…ư…! – Cô gái cố kêu lên, nhưng chỉ vài giây sau đã buông thõng tay xuống, đầu gục xuống.
– Xong…con nhỏ này cũng khá đấy…! – Hắn nói, nhìn cô gái đang gục trên tay mình.
– Mày để con nhỏ đó xuống đi, theo tao ra lùng thằng kia! – Gã to con cầm theo một cái gậy rồi bước ra bên ngoài.
– Cô em nằm yên đây, lát nữa về anh sẽ có chuyện muốn nói! – Gã còn lại thì thầm vào tai cô gái, rồi đẩy người con gái xinh đẹp ấy xuống, quay người bước ra khỏi phòng.
– Ê cái thằng kia làm trò gì mà lâu thế! – Thằng to con nói lớn.
– Đây tao ra ngay, đang xử lí một số chuyện! – Thằng kia đóng cửa rồi khóa lại, cười cười.
– Xử lí cái đầu mày, lát nữa về tính sau! – Thằng kia bực mình.
– Rồi…ta ra lùng nào! – Cánh cửa căn nhà đóng sập lại, tiếng khóa lách cách kêu lên.
Chỉ còn một người con gái đang bất tỉnh nằm trên giường trong một căn phòng tối om, tay người đó có vết máu…
Đó là Như Ngọc…!