Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 39 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 39

Đợi đến khi nàng bước vào khách sạn rồi thì tôi mới thong thả đi theo, để phòng bọn nó sẽ biết là hai chúng tôi vừa mới gặp nhau xong. Một lát sau, tôi đã đứng trước cửa khách sạn. Tôi đứng sau bức tường, lặng lẽ nhìn thằng Minh chạy vội tới ôm chầm lấy nàng, không kịp nói gì nữa.

 

– Trang…nãy giờ cậu ở đâu…mình lo lắm đấy! – Nó run run nói, giờ đây tôi cũng thấy nó cũng tốt, dù mối hận lần trước tôi vẫn chưa quên được.

 

– Minh…mình chỉ ra ngoài kia thôi…có gì mà cậu lo vậy! – Nàng mỉm cười hỏi nó.

 

– Vì mình yêu cậu, Trang ạ! – Nó mỉm cười.

 

– Vậy à? – Nàng đỏ ửng mặt cúi đầu.

 

– Trang…có…! – Nó lắp bắp nói, nhưng nàng lắc đầu nhẹ.

 

– Đừng…để đến hôm sinh nhật đi!

 

– Ừ…mình vui đến phát điên lên đây này! – Nó bật cười xoa xoa đầu nàng.

 

– Hì…mình làm gì gây ảnh hưởng dữ vậy! – Nàng cười.

 

– Dữ chứ sao không? – Nó nhìn nàng trìu mến.

 

Tranh thủ lúc cả bọn đang mải nhìn hai người, tôi lẻn vào trong rồi nhanh chóng chạy nhanh lên phòng, nhưng ở giữa cầu thang thì bị nhỏ Thư bắt gặp:

 

– Ủa…An đi đâu nãy giờ vậy? – Nhỏ nhìn tôi thắc mắc.

 

– Mình…đứng dưới này thôi! – Tôi bối rối.

 

– Sao nãy giờ mình cũng đứng dưới mà không thấy ai nhỉ? – Nhỏ nghiêng đầu thắc mắc.

 

– Ừ…mình đứng đây một lát rồi ra ngoài đi dạo hóng gió ấy mà!

 

– Vậy à? Thôi An lên phòng đi, muộn rồi!

 

– Ừ chào Thư! – Tôi nhìn đồng hồ rồi gật đầu, đã hơn 9h tối.

 

– Chào An…mai gặp! – Nói rồi nhỏ Thư đi xuống dưới, hoàn toàn không để ý đến Minh và Trang đang ôm nhau giữa sảnh chính của khách sạn.

 

Tôi phóng một mạch lên phòng, gặp ngay thằng Thắng đứng chặn cửa:

 

– Thằng An chạy đâu nãy giờ hả? – Nó nhăn mặt.

 

– Tao đứng dưới nhà…có gì không mày? – Tôi đâm chột dạ trước vẻ mặt của nó.

 

– Em Ngọc vừa làm loạn ở đây lên xong…! – Thằng Thắng thở dài.

 

– Em ấy làm gì? – Tôi vội vàng hỏi.

 

– Thì…lúc bọn tao lên phòng thì thấy em ấy đang lục tung cả cái phòng lên để kiếm mày, rồi thấy tao vào em nó còn hét lên “Mấy người biết người yêu tôi đâu không?”, trông em nó đáng sợ lắm, bọn tao phải nhờ mấy đứa con gái bên phòng kia lên giúp một tay mới lôi được em nó trở lại phòng! – Nó ngao ngán kể lại.

 

– Vậy giờ em ấy làm sao rồi? – Tôi hơi hoảng trước hành động của em Ngọc.

 

– Thì…ngồi yên lặng ở góc phòng, ai nói gì cũng mặc kệ, trông em nó buồn lắm…chắc sắp khóc đến nơi! – Nó kể lại.

 

– …..! – Tôi im lặng, lòng đau nhói.

 

– Bọn tao đưa cho em nó cốc nước thì em nó cầm cốc đập mạnh xuống sàn một cái, cái cốc vỡ tung, còn tay em nó chảy máu ròng ròng do thủy tinh đâm phải! – Nó nhìn tôi ái ngại rồi kể lại.

 

– Hả…! – Tôi gần như chết đứng khi nghe Thắng nói vậy.

 

– Lúc đó bọn tao mới hốt hoảng vội băng ngay cho em Ngọc nhưng nó không chịu, cứ muốn để tay như vậy! Bọn tao phải bốn thằng giữ chặt em nó thì mới băng được, cơ mà cũng mệt, em nó giẫy giụa dữ lắm! Cũng may chưa vào động mạch, chứ không Ngọc cũng…! – Thằng này nhìn tôi rồi im lặng.

 

Choáng váng, khó thở, tôi gần như khụy xuống, không muốn nghe thêm gì nữa. Em Ngọc sao vậy, tôi biết em ấy không bao giờ làm như vậy, không bao giờ…gần như điên lên như vậy…

 

Tôi im lặng đứng bật dậy, chạy ngay sang phòng em Ngọc rồi gõ cửa, một bà bác sĩ bước ra:

 

– Chào bác…cháu vào thăm bạn ấy được không ạ? – Tôi hối hả hỏi ngay.

 

– Bác lo là không được, giờ bạn cháu vẫn chưa tỉnh lại nên không thể vào được! – Bác sĩ lắc đầu.

 

– Bác cho cháu biết…bạn ấy bị gì không ạ? – Tôi lo lắng hỏi vội.

 

– Ở đây không đầy đủ các thiết bị để kiểm tra nên bác không thể nói chắc được điều gì!

 

– Nhưng ít ra…cháu có thể biết sao bạn ấy lại bị ngất không ạ? – Tôi run run.

 

– Do mất máu cháu à…lúc nãy bác mới thấy tay bạn cháu đầy máu! Không hiểu sao nó không băng vào nữa, con bé đúng là…xinh đẹp như vậy mà lại…! – Bà bác sĩ lắc đầu thở dài.

 

– Giờ thì sao ạ? – Tôi thẫn thờ hỏi.

 

– Đành như vậy…ngày mai về đến nhà thì bạn cháu cần phải đưa vào viện ngay để truyền máu và làm các xét nghiệm xem có chuyện gì không! – Bà bác sĩ quay vào nhìn em Ngọc.

 

– Nhưng…để đến ngày mai thì có ảnh hưởng gì không ạ? – Tôi thắc mắc.

 

– Có khả năng là sẽ ảnh hưởng…bác đang lo là nó bị thương lâu vậy mà không băng lại, không cẩn thận dễ bị nhiễm trùng máu lắm!

 

– Vậy…giờ nếu được đưa đến viện thì sẽ ít khả năng bị nhiễm trùng ạ? – Tôi nghe như sét đánh ngang tai, vồn vã hỏi ngay.

 

– Ừm…nhưng giờ đang là đêm…mà ở đây gần đây không có bệnh viện…! – Bác sĩ nhìn tôi ái ngại.

 

– Giờ cháu muốn đưa bạn ấy về nhà luôn…để còn làm cho kịp! – Tôi nói không cần suy nghĩ.

 

– Nhưng…nhà bọn mình có ở gần đây đâu! – Thằng Thắng dè dặt lên tiếng, nó đã đứng ngay sau tôi từ lúc nào.

 

– Thì tao đi taxi về, có gì xa lắm đâu! – Tôi quắc mắt nhìn nó.

 

– Ơ…mày quên mình đang ở đảo à, phải đi tàu mới vào được bờ, rồi từ đó mới bắt taxi được! – Nó giải thích.

 

– Ừ nhỉ…! – Tôi chợt ngớ người ra.

 

– Thôi…đừng lo lắng quá thế, bạn cháu giờ đã được băng lại cẩn thận rồi, không có vấn đề gì nữa đâu! – Bà bác sĩ vội an ủi tôi.

 

– Vâng…! – Tôi đưa ánh mắt vô hồn nhìn em Ngọc đang bất tỉnh nằm trên giường, cái khăn trải giường giờ dính khá nhiều máu.

 

“Người yêu ơi, sao em làm như vậy…!”

 

– Về thôi! – Thằng Thắng đặt tay lên vai tôi.

 

– Ừ…! – Tôi thẫn thờ theo nó về phòng.

 

Ở phòng tôi, nhiều đứa đi ngang qua cũng tò mò nhìn vào trong. Tôi đẩy bọn nó ra rồi bước vào phòng. Bên trong không khác gì một bãi chiến trường, đồ đạc vứt tứ tung mỗi thứ một nơi. Cái balô của tôi bị lục tung lên rồi bị bỏ ngay trước cửa.

 

– Chuyện này là sao vậy? – Tôi thẫn thờ nhìn bãi chiến trường, trong đầu tự hỏi không hiểu Ngọc bị sao nữa.

 

– Giúp tao một tay, dọn lại đi! – Thằng Huy bước từ trong ra.

 

– Ờ đây! – Thằng Thắng chen vào trong rồi xắn tay lên cùng thằng Huy dọn lại căn phòng.

 

Tôi chỉ biết nhìn hai thằng vất vả thu xếp lại đồ đạc, còn mình thì thẫn thờ, không thể tin được những chuyện vừa xảy ra. Cuối cùng, tôi cúi xuống cái balô, xếp cẩn thận lại, rồi nhẹ nhàng đặt nó lên giường…

 

Ngày hôm nay, buồn vui lẫn lộn…là kỉ niệm đáng nhớ nhất của chuyến du lịch…Còn ngày mai…cũng là một kỉ niệm nữa…

 

************

 

Tôi đứng đợi trước cửa phòng em Ngọc vào sáng hôm sau. Biết là hôm nay phải tập trung ra về nên tôi định đợi sẵn ở đó, nếu em Ngọc không đi được thì tôi sẽ làm nhiệm vụ của mình. Một nhỏ bạn của em bước ra mở cửa. 

 

Trông thấy tôi, nhỏ lên tiếng:

 

– An đợi Ngọc à? Vô ích thôi, nó còn yếu lắm, nửa tỉnh nửa mê, sợ không đi được!

 

– Cho mình vào thăm một chút đi! – Tôi năn nỉ.

 

– Để xem đã…Ngọc ơi…bạn trai mày vào thăm này! – Nó quay đầu lại nói vói em Ngọc.

 

– An…à…để bạn ấy vào đi Linh! – Tiếng em Ngọc yếu ớt vang lên.

 

Tôi vội vàng lao ngay vào trong phòng và đến bên cạnh Ngọc. Nhìn em ấy xanh xao, phờ phạc hẳn ra, tôi thấy tim mình nhói lên, thấy thương em vô cùng, chỉ vì tôi mà em ấy đã hai lần phải chịu đau đớn. Tôi nhẹ nhàng cầm tay Ngọc lên, tay không bị thương, rồi từ từ cúi xuống, rồi nhẹ nhàng hôn lên bờ môi mềm mại của em Ngọc. Như Ngọc đỏ mặt, đưa tay không bị thương lên tát yêu tôi một cái:

 

– Đáng ghét…An toàn tranh thủ thôi!

 

– Ừ…! – Tôi mỉm cười.

 

– Cơ mà mình cũng thấy…khỏe hơn nhiều! – Em Ngọc thì thầm.

 

– Thật vậy à?

 

– Ừ…để mình thử ngồi dậy xem…! – Em ấy chống tay ngồi lên, còn tôi thì vội vàng đỡ lấy em.

 

Vừa ngồi được thẳng dậy, em Ngọc quàng tay qua cổ tôi rồi nhanh chóng đặt môi của em ấy vào môi tôi, hai chúng tôi hôn nhau, nụ hôn của em ấy thực sự rất khác so với Trang, nhưng cũng có thể chính vì điều đó mà tôi lại yêu Ngọc. Nụ hôn đó đầy quyến rũ, ngọt ngào hơn…thực sự rất khác…Cuối cùng, em ấy mỉm cười thẹn thùng::

 

– An…mình thấy tuyệt lắm!

 

– Ừm…mình cũng vậy…lần đầu tiên của Ngọc à?

 

– Đương nhiên rùi, An nghĩ mình dễ dãi lắm à? – Ngọc mỉm cười.

 

– Không…mình thấy Ngọc cũng khá khó gần…nhưng khi đã gần rồi…thì rất khó buông ra! – Tôi véo nhẹ má em ấy.

 

– ……! – Em Ngọc phụng phịu cúi mặt.

 

– Giờ đi được chưa cô nương? – Tôi trêu.

 

– Mình…thấy mệt lắm…An…bế mình được không? – Cô nàng nhõng nhẽo.

 

– Uầy nhưng…! – Tôi ngượng ngùng nghĩ đến cảnh bọn nó mà thấy chắc tôi bỏ xứ mà đi mất.

 

– Không sao đâu…Linh nó quay hết cả rồi! – Ngọc biết tôi nghĩ gì nên mỉm cười nói.

 

– Hả…! – Thiếu điều tôi muốn lăn ra đất vì sốc.

 

– Hì…vậy nên thôi nha, bế mình xem nào! – Ngọc giật giật áo tôi.

 

– Ừ…! – Tôi vòng tay và bế em Ngọc lên tay.

 

– Hì…thích quá! – Ngọc cười cười rồi vòng tay qua cổ tôi và giữ chặt lấy.

 

– Chịu Ngọc đấy! – Tôi cười khổ.

 

– Oài…thu dọn giúp mình nào! – Ngọc đưa một tay chỉ về phía đống đồ.

 

– Tay đâu mà dọn? – Tôi ngơ ngác.

 

– Vừa bế mình vừa dọn không được à? – Ngọc vờ nhăn mặt.

 

– Nhưng…!

 

– Đùa đấy, lát nữa có đứa bạn lên giúp mình…giờ xuống nhà thôi! – Ngọc mỉm cười tựa đầu vào vai tôi.

 

– Mình thấy ngại ngại thế nào ấy…! – Tôi bối rối.

 

– Mình không ngại thì An ngại gì chứ? – Em ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi.

 

– Nhưng mà…!

 

– Thôi mệt quá, An đi xuống xem nào! – Ngọc bĩu môi rồi lại tựa vào vai tôi.

 

– Ừ…! – Tôi từ từ bế em ấy xuống nhà

 

Đúng như tôi nghĩ, những đứa lớp tôi với những đứa lớp khác cứ nhìn chúng tôi như vật thể lạ ngoài hành tinh. 

 

Mất một lát, thằng Hưng mới lắp bắp:

 

– Ngọc…Ngọc khỏe rồi à?

 

– Minh đang mệt…phải nhờ An mà! – Ngọc nhắm mắt lại.

 

– Có cần tao giúp không mày? – Thằng này vội vã lại gần.

 

– Không cần đâu…! – Tôi lắc đầu, còn Ngọc mỉm cười.

 

– An nói đúng đấy Hưng…để bọn mình riêng tư đi! – Em ấy thì thầm.

 

– Ừ ừ! – Thằng Hưng gãi đầu rồi quay vội đi.

 

Tôi nhìn ra bên ngoài, trời vẫn khá âm u, gió vẫn thổi lạnh mang theo hơi lạnh của biển. Tôi cúi xuống nhìn em Ngọc đang tựa đầu vào vai tôi rồi bình thản nói:

 

– Ngọc…hôm nay còn nhiều việc với cậu lắm!

 

– Là sao? – Em ấy nhướn mày thắc mắc.

 

– Lát nữa về mình còn đưa Ngọc vào viện nữa, Ngọc bị thiếu máu nên mệt đấy mà! – Tôi nhớ lại lời của bà bác sĩ hôm qua.

 

– Oài…nhưng mình không muốn vào viện đâu! – Ngọc phụng phịu.

 

– Không vào cũng phải vào, mình còn kiểm tra sức khỏe cho cậu nữa! – Tôi nhún vai.

 

– Đừng…mình…khỏe mà! – Ngọc bỗng nhiên lắp bắp.

 

– Vào viện rồi mới biết, cấm cãi! – Tôi trừng mắt nhìn em ấy.

 

– …..! – Ngọc xụ mặt xuống.

 

– Đến là lạ với cậu, sức khỏe của mình mà lại không muốn kiểm tra! – Tôi thở dài.

 

– An không biết được đâu…! – Ngọc thì thầm, nhưng đủ để tôi nghe được.

 

 

Điều đó nghĩa là sao ta?

 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.