Người đó chính là Mai Trang…
Nàng bỏ cái áo khoác đen ra, mỉm cười nhìn tôi đang sững sờ bên cạnh. Nàng mặc chiếc váy hồng ôm sát người, khuôn mặt trang điểm câu kì xinh đẹp đến mê hồn, bờ môi đỏ mọng. Nàng ngồi xuống cỏ, rồi nhẹ nhàng kéo tôi ngồi xuống theo.
– An…ngồi xuống đi…làm gì mà sững người mãi vậy? – Nàng mỉm cười kéo tay tôi ngồi xuống bên cạnh.
– À ừ…! – Tôi bổi rối ngồi xuống theo, không hiểu có chuyện gì sắp xảy ra nữa.
– Cho mình tựa vào vai An…một lát được không? – Nàng hơi ngượng ngùng nói.
– Ừ…! – Tôi thẫn thờ đáp, vẫn đang ngơ ngẩn trước vẻ đẹp của nàng.
Và rồi nàng tựa hẳn đầu vào vai tôi, nhẹ nhàng hát một bài gì đó, cái tựa đầu đầy trìu mến của ngày đó…
– Sao…Trang phải núp dưới cái áo khoác đen đó vậy? Làm mình tưởng ai! – Tôi cảm thấy hơi ngại khi nói chuyện với nàng.
– Hi…để An bất ngờ và để mọi người không nhận ra mình! – Trang cười khúc khích.
– Ừ…ra vậy! – Tôi ngượng ngập đáp.
– An…có biết vì sao mình lại gặp riêng An không? – Nàng nói qua hơi thở.
– Mình…có nghe được cuộc đối thoại…giữa Trang và Minh rồi! – Tôi thú nhận.
– Vậy à…! – Nàng cười buồn, rồi hỏi tiếp.
– Vậy An nghe được gì?
– Rằng…kể từ ngày mai, Trang phải coi mình như người xa lạ! – Tôi thở hắt ra rồi cố gắng nói hết câu.
– …..! – Nàng im lặng, đầu vẫn tựa vào vai tôi.
– …..! – Tôi im lặng không nói gì, cũng chờ đợi nàng lên tiếng trước.
– An…có lạnh không…? – Nàng dịu dàng nhìn tôi hỏi.
– Mình…hơi thôi! – Tôi bối rối.
– An run nãy giờ rồi kìa! – Nàng cười nhẹ, rồi lấy cái áo khoác của mình choàng qua vai hai đứa rồi kéo sát vào.
Lập tức cả hai đứa đều thấy ấm áp hơn nhiều. Nhưng bù lại tôi lại thấy ngượng ngập nên quay mặt đi, còn Trang thì mỉm cười.
– An…đó là lí do vì sao mình gọi bạn ra đây…! – Nàng nhẹ nhàng nói.
– Ừ…mình biết…! – Tôi đáp.
– Vậy An cảm thấy thế nào?
– Mình…cũng buồn chứ…nhưng cũng đành vậy thôi! – Tôi trả lời.
– Đành vậy là sao? – Nàng ngẩng đầu lên nhìn tôi.
– Trang…đâu còn lựa chọn nào nữa? – Tôi thắc mắc.
– Ai bảo mình không còn lựa chọn khác? – Nàng cúi mặt thì thầm.
– Vậy tại sao…Trang lại đồng ý làm bạn gái hắn? – Tôi nheo mắt.
– Mình…thực sự thì mình…mến bạn ấy cũng lâu rồi! – Nàng ngập ngừng đáp.
– Là sao?
– Từ lần sau lần mình thoát được cái axit ấy…hôm đó mình sợ lắm…sợ có ngày mình sẽ bị hại…lần đó…An có nắm tay mình…lúc đó mình cũng bớt run hơn, nhưng khi không có An…thực sự nỗi sợ hãi lại chiếm lấy mình! – Nàng run rẩy kể lại, còn tôi thì lại thấy buồn, và tự trách mình đã vô tâm với nàng quá nhiều.
Đang bối rối không biết làm gì thì tự nhiên thấy vai tôi ươn ướt, hóa ra nàng đã khóc từ bao giờ, nước mắt rơi xuống thấm ướt vai tôi. Không cần suy nghĩ thêm nữa, tôi vòng tay sang và ôm chặt nàng vào lòng an ủi. Nàng cũng ôm chặt lấy tôi, áp mặt vào vai tôi lặng lẽ khóc…
– An…lúc đó mình đã khóc…mình sợ hãi khi phải đi một mình…sợ không có ai là chỗ dựa cho mình…!
– …..! – Tôi im lặng xoa nhẹ đầu nàng.
– Và lúc đó…Minh xuất hiện…! Bạn ấy đã an ủi mình, đã ngồi cạnh mình hàng giờ mặc cho trời tối, đã giúp mình vượt qua được nỗi sợ hãi đó, và còn nhiều hơn thế…!
– ……!
– Và rồi trong lúc yếu đuối đó…mình chợt cảm thấy…mình đã mến Minh…từ lần gặp đầu tiên…! – Nàng thổn thức kể lại, vẫn ôm tôi thật chặt.
– ……! – Giờ đây tôi đã hiểu tại sao, một thằng như nó lại có thể chiếm được cảm tình của những người con gái.
Đó là hắn sẵn sàng ở bên cạnh một ai đó lúc họ buồn, sẵn sàng im lặng nghe người đó tâm sự, sẵn sàng nhận hết từ họ những nỗi buồn…
– An…đã biết vì sao mình mến Minh rồi…! Mình đúng hay sai…đây…huhu! – Nàng lấy một tay quệt đi nước mắt, rồi lại khóc òa lên, gục hẳn đầu vào vai tôi.
– Trang…tình yêu không có đúng hay sai…một khi Trang đã có tình cảm với ai…đó là tự nhiên…không ai có thể cấm đoán được…! – Tôi cố gắng nói rành mạch, dù rằng giọng tôi cũng bắt đầu nghèn nghẹn lại.
– hức…huhu…An…có…với mình không?
– Sao hả Trang? – Tôi ghé sát tai nàng thì thầm.
– hức…mình…An…có tình cảm với mình…không? – Nàng ngước mắt lên nhìn tôi, đôi mắt trong veo ngân ngấn nước.
Tôi sững người lại, quả đây là lần đầu tiên nàng nói trực tiếp tình cảm của mình, phải chăng nàng đã thực sự yêu tôi rồi hay sao? Khi yêu thực sự một ai đó…bạn hoàn toàn có thể dũng cảm nói với họ, dù cho họ có từ chối hay đồng ý đi chăng nữa…nói ra bạn cũng thấy nhẹ nhàng hơn nhiều…
– Mình….! – Tôi không biết nên nói gì nữa.
– Có…không An? – Mai Trang đặt hai tay lên vai tôi, ngước mắt lên nhìn tôi chờ đợi.
– Mình…..c…ó….! – Tôi khó khăn lắm khi thốt lên câu này, nước mắt tôi cũng rơi xuống, nhìn nàng nhòe hẳn đi.
– Vậy…An sẵn sàng bỏ Ngọc…để đến với mình không? – Nàng quệt nước mắt cho tôi, xúc động hỏi.
– Mình…! – Quả thực tôi cũng yêu em Ngọc khá nhiều, tình cảm với Trang chắc chưa đủ để lấn át được, hay là tôi cố gắng nghĩ vậy.
– An…làm được không? – Nàng hỏi lại, mặt nàng ghé sát mặt tôi.
– Mình…kh…ô…ng thể…mình xin lỗi…! – Tôi gục đầu xuống, cảm thấy tim mình thắt lại, nước mắt vẫn chảy dài trên má khi thốt ra câu này.
– An…! – Nàng nấc lên, gục xuống vai tôi khóc nức nở, mặc cho tôi im lặng cúi đầu nhìn xuống.
Nếu nhìn từ xa, người ta có thế thấy được một đứa con trai đang cúi mặt xuống đất, nước mắt rơi xuống đất, còn người con gái đang tựa vào vai nó, cũng đang khóc nức nở.
“Anh xin lỗi, vì đã không thể làm người yêu của em”
– Vậy…ngày mai chúng ta sẽ như những người xa lạ…rồi! – Tôi cố gắng nói.
– Hức…huhu…tôi ghét anh…đồ đáng ghét…huhu! – Nàng đấm liên tục vào người tôi, đau nhưng tôi không chống cự, hai tay chỉ buông thõng xuống.
– Mình…xin lỗi Trang…nhưng mình không thể làm khác được…Ngọc là người yêu mình…mình không thể để cô ấy đau được! – Tôi buồn bã đáp.
– Thế còn tôi thì sao…đồ tồi…anh không nghĩ đến tôi à…huhu! – Nàng nấc lên rồi đẩy mạnh tôi ra.
– Mình xin lỗi…lỗi của mình…Trang đừng vậy! – Tôi cố gắng gượng dậy.
– huhuhu, anh…nghĩ là tôi sẽ không sao…khi biết anh có tình cảm với tôi…ư…hức! – Trang gần như mất bình tĩnh, nàng vung tay tát một cái thật mạnh vào mặt tôi.
Tôi không né và thế là đầu óc choáng váng sau cái tát của nàng. Tôi im lặng cười buồn, cảm thấy môi mình đang chảy máu. Chắc là nàng nhìn thấy, nhưng nàng vẫn nấc lên thổn thức.
– Trang…hãy bảo trọng nhé…chào…Trang! – Tôi lắc đầu quay người bước đi, lòng đau nhói.
– An…đứng…lại đi! – Nàng kéo tay tôi lại.
– Gì nữa…? – Tôi không quay lại nhìn nàng, thở dài nói.
– An…nhìn mình này! – Nàng vẫn thổn thức.
– Gì vậy? – Tôi từ từ quay lại nhìn nàng.
– …..! – Nàng im lặng tiến lại gần tôi, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi.
– An…hôn mình đi! – Mai Trang nhẹ nhàng thì thầm.
– Trang…Trang nói gì cơ…! – Tôi lắp bắp nghĩ mình nghe nhầm.
– Bạn…hôn mình…có được không! – Nàng nhắc lại, mắt nhìn tôi đầy trìu mến.
– Nhưng…mình…! – Tôi gần như ngất xỉu luôn khi nghe nàng nói như vậy, tôi không thể nghĩ được điều này sẽ xảy ra với những học sinh đang lớp 10.
Nàng không để tôi nói hết câu, ghé sát mặt nàng vào mặt tôi. Tôi tuy rất muốn nhưng vẫn cố gắng đẩy nàng ra. Nhưng Mai Trang không chịu, nàng giữ chặt lấy tay tôi, không để tôi chống cự được, rồi nàng nhẹ nhàng ghé sát vào tôi. Tôi cố gắng hết sức nhưng hình như nàng hình như còn khỏe hơn tôi rất nhiều…
Và rồi bờ môi của nàng nhẹ nhàng chạm vào môi tôi…một luồng điện xoẹt qua, lan tỏa khắp người tôi. Bờ môi nàng ngọt ngào, tựa như một điều gì đó tuyệt vời nhất của cuộc sống. Hương hoa thanh khiết của nàng lan tỏa khắp người tôi, một sự quyến rũ đến kì lạ…Tôi không thể quên được nụ hôn đầu tiên của mình, dư âm của nó vẫn còn mãi đến sau này…
Và rồi không cần nghĩ nữa, tôi ôm chặt lấy nàng, chủ động hôn nàng, một nụ hôn thực sự…một nụ hôn đầu tiên…ngọt ngào và say đắm… Chúng tôi cứ yên lặng hôn nhau, thời gian như ngưng lại…
Mai Trang tựa đầu vào vai tôi, nàng thì thầm:
– An…đây là lần đầu tiên mình hôn người khác đấy!
– Vậy à? – Tôi nhìn nàng.
– Ừa…vậy An có đổi ý không? – Trang ngước nhìn tôi.
– Mình…thực sự là mình…không thể! – Tôi vẫn cố gắng giữ lấy cái danh dự của mình, để không là một thằng Sở Khanh, dù giờ nghĩ lại tôi thấy hồi đó thật ngốc.
– …..! – Nàng im lặng không nói, mặt buồn buồn.
– Vậy…Trang có tình cảm với mình à? – Tôi hỏi ngu.
Nàng nhìn tôi rồi chợt phì cười:
– Mình không có tình cảm với An thì mình đã không hôn An rồi!
– Ừ nhỉ! – Tôi gãi đầu.
– Mình…muốn An là người đầu tiên…! – Nàng đỏ mặt nói nhỏ dần.
– …..! – Tôi im lặng không đáp.
– Vậy…từ ngày mai An có thể toàn tâm toàn ý để đến với Ngọc rồi! – Trang cười nhẹ, nhưng là cười buồn.
– Ừ…! – Tôi gật nhẹ đầu.
– Chúc hai người…hạnh phúc nha! – Nàng quay mặt đi.
– Hai người cũng vậy…! – Tôi gật đầu.
– Ừa…! – Nàng mỉm cười.
– Thỉnh thoảng…mình sẽ gọi điện hỏi thăm!
– Có lẽ là không được…Minh bắt mình thay số và không cho ai biết hết, trừ bạn ấy! – Nàng lắc đầu.
– Uầy…thế Trang gọi cho mình cũng được! – Tôi rầu rầu.
– Mình sẽ cố, cảm ơn An đã giúp mình rất nhiều! – Nàng mỉm cười.
– Ừa…không có gì đâu! – Tôi gật đầu rồi đứng lên.
– Giờ mình về thôi, gần 9h rồi! – Mai Trang cũng đứng lên.
– Ừ…vậy…chào Trang nha! – Tôi mỉm cười nhẹ nhàng.
– Ôm mình thêm một lần nữa, được không? – Nàng bối rối đề nghị.
– Ừ…! – Tôi hơi ngạc nhiên nhưng cũng lại gần và nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nàng tựa đầu vào vai tôi thì thầm.
– Ấm áp lắm…An à!
– Ừ! – Tôi chẳng biết nói gì hơn.
– Nhớ…nếu yêu Ngọc…An hãy giữ chặt lấy cô ấy…đừng buông tay nha…sẽ đau lắm đấy! – Nàng dặn tôi.
– Ừa…mình nhớ…! – Tôi xúc động nói.
– Vậy thôi…chào An…! – Nàng rời tôi ra, mỉm cười nhìn tôi lần cuối rồi quay người bước về phía khách sạn.
Còn tôi đứng ngẩn ngơ nhìn theo nàng, lòng tự hứa sẽ làm theo đúng như nàng đã dặn, sẽ cố gắng không để Ngọc phải buồn thêm một lần nào nữa, sẽ toàn tâm toàn ý với em ấy, không còn mơ tưởng gì nữa…
Tất cả dường như đã kết thúc vào tối hôm đó….