Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 37 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 37

Lát sau, chúng tôi bắt đầu thi kéo co. Mở đầu là lớp tôi đấu với lớp 10A2. Bên tôi chọn ra được mấy thằng thể lực khá tốt, còn đâu toàn chân tay lèo khèo cả. Bên nó còn thảm hơn, không hiệu bọn nó mải học hay sao mà thằng nào cũng nhỏ người, gầy nhom. Nhỏ Thư nhìn tôi nhăn mặt, tôi thì lắc đầu cười khổ.

 

Vừa vào ván đấu, ngay lập tức chúng tôi đã chiếm ưu thế áp đảo, bọn bên A2 vừa mới cầm vào dây, còn lơ ngơ chưa kịp chuẩn bị đã bị bọn tôi kéo ngã lăn hết ra đất. Thế là lớp A1 thắng ngay mà không tốn nhiều sức.

 

Là lớp chiến thắng nên chúng tôi chỉ đợi các lớp khác thi đấu xong rồi bắt cặp với mấy đội thắng. Sau một hồi kéo qua kéo lại, cuối cùng tôi cũng đuối sức, không còn hơi đâu mà kéo nữa. Đúng lúc tôi định bỏ ra ngoài xem thì một thầy hô:

 

– A1 với A7, chuẩn bị!

 

Ngay lập tức, thằng Minh bước ra trong sự cổ vũ của con gái các lớp khác, trong khi lớp tôi thì được sự cổ vũ của 

hầu hết đám con trai còn lại. Hắn trông cũng yếu yếu mà thực chất là cực kì khỏe, sau màn đánh nhau với nó hôm qua tôi mới nhận biết được…

 

Nhìn thấy nó làm vẻ lạnh lùng mà trong lòng chắc đang huênh hoang, cơn giận dữ trong tôi nay bỗng bùng lên dữ dội. Em Ngọc còn cổ vũ thêm:

 

– An ơi cố lên…phục thù đi! – Em ấy cười thật tươi.

 

– An…cố lên! – Nhỏ Thư cũng về phía tôi, dù cho nhỏ vẫn day dứt với thằng Minh.

 

– Ừ…mình sẽ cố hết sức! – Tôi gật đầu, thấy mình mạnh mẽ hẳn lên, mệt mỏi trong người biến mất hoàn toàn.

 

– A1 và A7, bắt đầu! – Thầy phất cờ, lập tức cả hai bên dồn hết sức mà kéo thật mạnh.

 

Bên A7 khá khỏe, nhiều lần chúng tôi kéo được bọn nó đi một đoạn, rồi ngay sau đó bị bọn nó kéo lại chỉ còn một chút nữa là chạm vạch. Nhìn thằng Minh tuy đang dốc hết sức nhưng vẫn cố cười, tôi càng giận điên hơn, dồn toàn bộ sức của mình để kéo lại. Cuối cùng, sau một hồi giằng co nhau, chúng tôi cũng đã chiến thắng được lớp nó, trở thành lớp vô địch ở trò chơi này.

 

Tôi thì gần như ngã lăn ra đất vì vui mừng, cũng vì sắp hết hơi đến nơi, đúng là mệt thật. Nhỏ Thư đi ngang qua tôi khẽ thì thầm vào tai:

 

– Giỏi lắm…An thắng hắn rồi đấy!

 

– Ừm…cũng nhờ Thư đấy! – Tôi gượng cười.

 

– Vậy à? – Nhỏ Thư cười rạng rỡ.

 

– Ừm…! – Tôi gật đầu, đúng là tôi cũng nợ nhỏ khá nhiều.

 

– Mình về đây…gặp sau nha! – Nhỏ hấp háy mắt nhìn tôi.

 

– Ừ…gặp sau!

 

Nhỏ mỉm cười quay đi, tay kéo thêm đứa bạn, vừa đi vừa trò chuyện, thỉnh thoảng Thư quay lại nhìn tôi rồi lại quay lên. Tôi mỉm cười…

 

Xong màn kéo co, tôi thở phào một cái, cuối cùng thì lớp mình cũng đã thắng được lớp A7 với thằng Minh khó ưa bên kia, dù cho tôi phải dốc hết sức, kết hợp với cơn giận dữ với hắn suốt mấy hôm liền. Em Ngọc chạy đến mỉm cười với tôi:

 

– An…cuối cùng thì bọn mình đã thắng thằng Minh! – Em ấy ôm tay tôi cười thật tươi.

 

– Ừa…đương nhiên rồi, mình quyết phải phục thù mà! – Tôi mỉm cười.

 

– Nãy giờ trông An cố gắng ghê quá! Có mệt lắm không? – Em Ngọc lo lắng ngước mắt nhìn tôi.

 

– Không sao…chuyện thường ấy mà! – Tôi phẩy tay.

 

– Hì, An giỏi quá, đúng là bạn trai mình! – Như Ngọc véo mũi tôi một cái.

 

– Au…Ngọc đánh lén nha! – Tôi vờ nhăn mặt kêu.

 

– Ủa…nhẹ nhàng thế còn gì? – Em ấy tròn mắt nhìn tôi.

 

– Ừ…đùa chút, he he! – Tôi cười đểu, nhìn em ấy.

 

– Đùa kì cục, làm mình lo mãi! – Em ấy đập đập nhẹ vào lưng tôi.

 

– Ừ…thôi giờ đi ăn chưa? – Tôi nhìn đồng hồ, đã gần 6h.

 

– Đi thôi! – Ngọc vừa cười vừa kéo tay tôi vào khách sạn.

 

Đưa ánh mắt hả hê nhìn thằng Minh đang cau có với mấy đứa bạn, trông mặt nó như đang quê lắm ấy, mặc cho bọn con gái xung quanh an ủi. Không hiểu nhỏ Thư biến đâu mất suốt cả ngày hôm nay, giờ tôi mới thấy nhỏ đang đứng nhìn thằng Minh từ xa, im lặng không nói gì, mặt có vẻ buồn buồn. Tặc lưỡi, tôi quay lại vào khách sạn, nhưng đã bị kéo tay lại:

 

– Ê An…có thấy Trang đâu không? – Thằng Minh giữ tay tôi hỏi.

 

– Không biết, để lạc mất cô ấy rồi à? – Tôi nhếch mép cười rồi hất tay nó ra.

 

Nó nhìn tôi đầy khó chịu, cứ như là sắp xông vào đấm cho tôi một phát vậy. Tuy vậy hắn vẫn bật cười rồi nói:

 

– Chà chà, An đâu có biết chuyện gì sắp đến với mình!

 

– Chuyện gì? – Tôi vờ thắc mắc, dù đã biết cả rồi.

 

– Trang sẽ là bạn gái tôi, ngày sau chuyến đi này! – Nó ghé sát vào tai tôi nói.

 

– Ờ…nghĩ tôi quan tâm chắc! – Tôi cười, không rõ là cười buồn hay cười khinh nó nữa.

 

– Hê…tưởng tôi không biết ông chắc! – Thằng Minh cũng mỉm cười.

 

– …..! – Tôi im lặng nhún vai rồi kéo tay em Ngọc đi.

 

– An…nó nói vậy là sao? – Em Ngọc đập đập vai tôi hỏi.

 

– Mình không biết…Ngọc đừng nghe thằng đấy nói gì! – Tôi hậm hực nói.

 

– Ừm…mình hỏi vậy thôi! – Ngọc xụ mặt xuống.

 

– Haizz, mình về phòng đây…lát nữa gặp Ngọc dưới phòng ăn! – Tôi thở dài rồi đi vào phòng.

 

– Ừ…lát gặp! – Em ấy mỉm cười nhẹ nhàng rồi đi về phòng.

 

Tôi chẳng kịp nghỉ, bước vào nhà vệ sinh rồi tắm rửa một chút rồi vội vàng đi xuống dưới nhà. Chợt thấy anh hướng dẫn viên đang tập trung lớp tôi lại, mặt có vẻ lo lắng. Tôi tò mò bước xuống, thấy Như Ngọc cũng đang từ trên bước xuống, em ấy mặc váy trắng trông xinh xắn dễ thương, nhiều đứa con trai trông thấy em ấy là cứ mắt nhìn mãi không rời. Nắm lấy tay tôi, em ấy quay sang hỏi:

 

– Ủa…An, có chuyện gì vậy?

 

– Mình không rõ, thử hỏi anh hướng dẫn viên xem! – Tôi lắc đầu.

 

– Các em có thấy bạn Trang đâu không? – Anh hướng dẫn viên lên tiếng, giọng đầy lo lắng.

 

– Em không biết…bạn ấy sao hả anh? – Cả bọn nhao nhao.

 

– Anh không rõ…lúc anh bảo cả lớp về tập trung thì không thấy em ấy đâu cả, mọi người có ai nhìn thấy em ấy không? – Anh hướng dẫn viên hỏi.

 

– Bọn em không thấy Trang đâu cả!

 

– À…lúc nãy em có thấy Trang lên phòng lấy đồ, nhưng lúc sau thì bạn ấy đi đâu mất rồi ấy ạ, bọn em lên phòng thì không thấy đâu! – Một nhỏ con gái nói.

 

– Trang có thể đi đâu được nhỉ? – Nhiều đứa thắc mắc.

 

Tôi định rút điện thoại ra gọi cho nàng, nhưng chợt nhớ đến lời dặn của nàng chiều này, tôi lại buông tay xuống, nhưng trong đầu đang thắc mắc không hiểu nàng có gì muốn nói với tôi mà phải bí mật như vậy. Lúc đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, tôi chợt thấy có một người chùm áo khoác đen khá dài từ đầu đến chân, đội mũ che gần hết mặt đang đứng ở cạnh một cái cây trước cửa khách sạn. Hầu hết mọi người không để ý vì người đó chùm áo đen lẫn với màn đêm, với lại ngoài kia đang lạnh dần, không ai hơi đâu để ý đến người đó.

 

Nghĩ là một người theo đạo gì đó nên tôi cũng không nói gì. Thấy thằng Minh có vẻ đang bồn chồn hết đi ra lại đi vào, gọi điện liên tục nhưng không thấy có dấu hiệu gì, nó buông máy xuống, ánh mắt giận dữ và vô vọng.

 

Tuy lo lắng nhưng biết chắc nàng sẽ gọi, tôi chú ý vào cái máy điện thoại của mình ngay cả trong lúc ăn. Vẻ như nhận thấy tôi cũng đang bồn chồn giống thằng Minh, em Ngọc đập đập vai tôi.

 

– An…làm gì mà lo lắng vậy! – Em ấy nghiêng đầu hỏi tôi.

 

– Không có gì…! – Tôi vội chối ngay, tay vẫn giữ cái điện thoại.

 

– Thế An cầm máy để làm gì? – Ngọc lại thắc mắc.

 

– À…mình đợi thằng bạn nó gọi ấy mà…việc gấp! – Tôi bịa đại một lí do để được yên tĩnh.

 

– Ừm…ăn xong mình có đi đâu không? – Ngọc hỏi nhỏ.

 

– Uầy…ngoài trời lạnh lắm…mình chẳng muốn ra ngoài! – Tôi lắc đầu.

 

– Ừ…mình cũng vậy…ăn xong lên phòng nằm chơi điện thoại vậy! – Em ấy thở dài rồi im lặng ăn tiếp.

 

– Ừ…! – Tôi gật đầu.

 

– Thôi mình ngủ sớm đây, An chú ý ngủ đúng giờ nha, đừng có như hôm qua! – Ngọc mỉm cười chào tôi, rồi nhẹ nhàng hôn lên má tôi một cái.

 

– Đâu phải mình muốn vậy! – Tôi bối rối.

 

– Ừ…thôi mình vào nằm đây, bye! – Em ấy vẫy tay chào tôi rồi đi vào phòng.

 

Tôi gật đầu nhìn em ấy đóng hẳn cửa phòng lại rồi đi lại trên hành lang, tay vẫn cầm lấy cái điện thoại, lo lắng không hiểu sao đã gần 8h rồi mà Trang vẫn chưa gọi cho tôi. Một cảm giác bất an, tôi định bấm số gọi cho nàng thì điện thoại đã reo lên, là Mai Trang.

 

Tôi vội vàng bấm máy nghe, hỏi dồn dập:

 

– Trang à…sao giờ này bạn còn chưa về khách sạn? Ngoài trời lạnh lắm mà! – Tôi lo lắng.

 

– Ừa…An…có nhìn thấy người mặc áo đen không? – Giọng nàng nhẹ nhàng vang lên.

 

– Ừ có…là sao? – Tôi liếc mắt xuống, người mặc áo đen lúc nãy vẫn đứng nhìn vào khách sạn.

 

– Đi theo người đó…đến chỗ mình! – Nàng nói rồi tắt máy luôn.

 

– Ây từ từ…! – Tôi định hỏi thêm nhưng nàng đã tắt máy.

 

Vội vàng chạy ngay xuống nhà, tôi còn chẳng mặc thêm một cái áo khoác gì, chỉ mặc mỗi chiếc áo phông dài tay, quần bò và đi giầy thể thao. Đẩy cửa ra khỏi khách sạn, gió lạnh táp ngay vào tay và mặt tôi, lạnh buốt. Tê tái trong cái lạnh, nhưng tôi cũng chẳng dám quay lại khách sạn nữa, vì người mặc áo đen đã ra hiệu cho tôi đi theo, rồi người đó đi nhanh về phía một cánh rừng gần đó.

 

Tôi vội vàng chạy theo, sợ để mất dấu người đó. Chúng tôi cứ đi mãi như thế cho đến khi đến được một chỗ trong rừng khá quang đãng. Trời khá nhiều mây, cũng may là có ánh sáng từ những khu xung quanh hắt ra nên trong này cũng khá sáng, đủ để nhìn rõ mọi vật. Không hiểu sao Trang lại hẹn tôi ra một cái chỗ tối tăm thế không biết. Tôi định chất vấn nàng thì chợt ngớ người ra…

 

Đưa mắt nhìn quanh, tôi chẳng thấy Mai Trang đâu cả, chỉ có người áo đen là đang đứng quay lưng về phía tôi, im lặng không nói gì. Nghi có chuyện chẳng lành, tôi vội vàng hỏi người đó:

 

– Ê…đây là đâu? Trang ở đâu rồi!

 

– …..! – Một sự im lặng, chỉ có tiếng lá cây xào xạc.

 

– Trang đâu rồi? – Tôi hỏi to.

 

– …..! – Lại một sự im lặng nữa, lần này thì cả khu rừng im lặng, khiến tôi cảm thấy lạnh sống lưng.

 

– Ai vậy? – Lần này tôi chuyển thắc mắc sang người mặc đồ đen này.

 

– …..! – Người đó quay lại, tay cầm một sợi dây thừng, rồi tiến gần lại chỗ tôi.

 

– Ai vậy? Sao cầm dây thế? – Tôi lo lắng lùi lại, đồ rằng nếu người mặc áo đen đó mà làm gì thì chắc tôi chạy luôn mất.

 

– An…có phải không? – Một giọng khàn khàn cất lên, nghe khá yếu nhưng cũng khá rõ.

 

– Tôi đây…ai vậy? – Tôi nhích người lại một chút.

 

– Hahahaha! – Tên đó bật cười, tiến lại gần phía tôi hơn.

 

– Ngươi là ai…? – Tôi giật mình lùi lại hơn nữa.

 

Bóng đen đó lao vào tôi, tôi giật mình định chạy thì vấp phải sợi dây, ngã lăn xuống dưới đất, nhưng không bị thương do cỏ ở đây khá mềm. Người đó cúi xuống nhìn tôi, tôi không nhìn rõ mặt do bóng tối bao trùm.

 

– An…chắc chắn không đấy! – Cái người đó cúi xuống nhìn tôi.

 

– Là tôi…nhưng ngươi muốn gì? – Tôi quay mặt đi.

 

– Muốn…nói chuyện với An! – Cái người đó lên tiếng, vẫn cái giọng khàn khàn.

 

– Ngươi…có chuyện gì muốn nói với tôi? Mà Mai Trang đâu rồi? Ngươi làm gì cô ấy rồi hả? – Tôi cố gắng gượng người dậy, rút chân ra khỏi cái dây, quay lại nhíu mày chất vất người đó.

 

– …..! – Người mặc đồ đen vẫn im lặng, còn tôi cảm nhận được cái lạnh đang ngấm vào cơ thể, lạnh ghê gớm. Gió lạnh thổi rít qua các tán cây, tôi thì run rẩy vì lạnh, định đứng dậy hỏi nốt mấy câu thì…

 

 

“Vù” – Chiếc áo đen được bỏ ra, tôi sững sờ, gần như khuỵu xuống…

 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.