Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 36 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 36

Ngẩn ngơ với những suy nghĩ đó, tôi đi bộ trở lại khách sạn. Anh hướng dẫn viên vừa trông thấy tôi liền gọi ngay:

 

– Em An đúng không? Về lớp tập trung nghe anh phổ biến nào!

 

– Dạ vâng! – Tôi gật đầu rồi chạy vào lớp.

 

– An…sao không về ngay? – Em Ngọc từ đằng sau tôi bất chợt lên tiếng.

 

– Ừm…mình đứng suy nghĩ…! – Tôi trầm ngâm nói rồi quay lại.

 

– Nghĩ điều gì? – Em ấy thắc mắc.

 

– Điều Ngọc nói với mình lúc trước!

 

– Thôi…không phải nghĩ gì đâu…mình nói vậy thôi! – Em ấy ngượng ngùng nói.

 

– Là sao? Điều Ngọc nói với mình không phải thật à? – Tôi ngơ ngác.

 

– Cứ coi là vậy đi! – Em ấy gượng cười.

 

– Ừm…! – Tôi không hỏi thêm nữa mà chỉ nắm chặt lấy tay em ấy, yên lặng nghe anh hướng dẫn viên phổ biến.

 

– Các em giờ đi ăn, rồi khoảng 2h chiều ta sẽ tổ chức một số trò chơi ở gần bãi biển này, đến khoảng 6h tối là kết thúc, ta tập trung chụp ảnh kỉ niệm rồi quay về khách sạn nghỉ ngơi. Sáng mai 6h ta sẽ lên đường về, kết thúc chuyến hành trình này!

 

– Uầy, thời gian trôi nhanh thật đấy! – Tôi thở dài.

 

– Ừ…đúng thế! – Em Ngọc nói nhỏ.

 

Chợt tôi bắt gặp ánh mắt của Mai Trang đang nhìn mình. Đó là một ánh mắt buồn bã, vô hồn. Nàng thẫn thờ nhìn tôi, hầu như không để ý đến xung quanh nữa. Ngay lúc đó, thực sự tôi rất muốn chạy đến và ôm chặt lấy nàng, để che chở cho nàng, nhưng tôi không thể làm vậy, vì bên cạnh còn có em Như Ngọc.

Gật đầu chào nàng, tôi mỉm cười, một nụ cười buồn, rồi quay đi…

 

Chúng tôi đi vào khách sạn rồi bắt đầu bữa ăn trong im lặng. Tôi chán nản chẳng muốn ăn gì, chỉ muốn được ngồi yên trong phòng để mà suy nghĩ, nhưng em Ngọc cứ ép tôi phải đi cùng em ấy.

 

– An…lát nữa ăn xong mình ra chơi gì nhé! – Em ấy hớp một ngụm nước rồi nói.

 

– Chơi gì? – Tôi buông đũa xuống thắc mắc.

 

– Xem có trò gì người ta tổ chức mình chơi được thì chơi!

 

– Mình đang mệt, chỉ muốn lên phòng nằm thôi! – Tôi lắc đầu.

 

– Vừa đến nơi đã nằm rồi…An phải đi thăm quan chứ! – Em Ngọc nhăn mặt.

 

– Có gì mà thăm quan…ở đâu chẳng có biển, cần gì! – Tôi thở dài.

 

– Kệ…lát nữa phải đi với mình…không đừng trách!

 

– Uầy…tha cho mình đi! – Tôi ủ rũ.

 

– Hì, An cứ làm như đi tù không bằng ấy! – Ngọc cười khúc khích.

 

– Ờ…chắc vậy!

 

– Thôi nào, đi với mình…! – Em ấy đứng dậy kéo tay tôi lên.

 

– Haizz, mệt với Ngọc luôn!

 

– Mình mà, hihi!

 

Liếc nhìn bàn thằng Minh với Trang đang ngồi, tôi thấy hai người ăn trong im lặng, thỉnh thoảng thằng Minh có độc thoại một mình, nhưng Trang không hề nói gì, chỉ im lặng ăn từ tốn, đôi khi nàng buông đũa xuống, thẫn thờ đưa mắt nhìn ra bên ngoài.

 

Thằng Minh nó cũng hiểu chuyện gì nên thỉnh thoảng nó lại nắm lấy tay nàng vỗ về, nhưng nàng nhăn mặt rồi rút tay ra. Nó hết chịu nổi, nhưng đang chỗ đông người nên nó không ho he gì, chỉ im lặng nhìn nàng, rồi thở dài.

 

– An…nhìn gì ế? – Ngọc kéo tay tôi hỏi.

 

– Thằng Minh…! – Tôi đáp bừa, mắt vẫn nhìn hai người đó.

 

– Ôi bỏ qua đi An…! – Em ấy thở hắt ra rồi kéo tay tôi đi.

 

– Ừm…! – Tôi được em ấy kéo vội ra ngoài.

 

Ra đến ngoài, tôi gặp ngay thằng Huy đứng chắn ngay trước cửa:

 

– Bọn mày tham gia trò gì chưa?

 

– Bọn tao vừa ăn xong…chưa biết có trò gì! – Tôi lắc đầu.

 

– Ờ thế lát nữa 5h chơi kéo co với lớp đấy, giờ tao đi kiếm trò gì chơi đây! – Nó gật đầu rồi chạy đi.

 

– Ngọc…chơi gì giờ? – Tôi quay sang hỏi em ấy.

 

– Không biết nữa…! – Em ấy nhíu mày nhìn quanh.

 

– Mình…! – Tôi đang định rủ em ấy đi lòng vòng xem bọn lớp khác thi đấu thì thằng Thắng từ đâu chạy tới đập vai tôi.

 

– Ê An…mày rảnh không, ra đá bóng chút!

 

– Nhưng…tao tưởng đủ người rồi? – Tôi thắc mắc.

 

– Đủ gì mà đủ, mới có hơn 11 thằng, mày vào là 12 chia đội đá!

 

– Ờ thì…! – Tôi nhìn sang em Ngọc gãi đầu.

 

– An cứ đi đá đi, mình đi chơi với mấy đứa bạn, có gì lát nữa mình ra xem! – Em ấy gật đầu tủm tỉm.

 

– Ừ…được thôi! – Tôi quay người chạy theo thằng Thắng đến sân bóng bọn nó đã dựng sẵn.

 

Sân bóng thì toàn là cát, bọn nó đặt mấy viên đá lại thành khung thành. Gió thổi khá lạnh, nhưng tôi chỉ chạy quanh sân vài cái là thấy nóng người hẳn lên. Tôi chơi không được giỏi lắm, nên đành đứng làm thủ môn cho bọn lớp mình đá.

 

– Ê…thằng An chú ý bắt trúng bóng đấy! – Thằng Hưng hét lên.

 

– Tao biết rồi, khỏi cần nhắc! – Tôi xua tay.

 

– Nào anh em bắt đầu đi! – Thằng Thắng bắt đầu phát bóng lên cho một đứa đội mình, và cả hai đội bắt đầu lao vào thi đấu.

 

Thấy mãi chưa có bóng bay về phía mình, tôi bắt đầu thấy chán liền quay sang nhìn quanh xem các lớp khác thế nào.

 

Bên cạnh lớp tôi là lớp A7 đang đá bóng. Thằng Minh có vẻ hăng máu, nó đá khá quyết liệt, lao vào tranh chấp bóng liên tục trong ánh mắt ghen tị của tụi con trai và nhiều ánh mắt ngưỡng mộ của những đứa con gái khác. Tôi tìm kiếm nhưng không thấy Mai Trang đâu cả, chắc nàng đang có việc bận.

 

– “Bốp” – Hậu quả của việc tôi không chú ý, cả quả bóng bay thẳng vào mặt, đau choáng váng luôn, tôi lảo đảo lùi lại mấy bước, mặt nhăn cả lại.

 

– An…không sao chứ? – Trang bỗng xuất hiện ngay đằng sau tôi rồi hỏi.

 

– À…ừ mình ổn! – Tôi vẫn nhắm mắt lại, tay xoa xoa phần gò má bị bóng đập vào.

 

Nhưng hình như xung quanh không ổn lắm. Tiếng hò hét của bọn đá bóng bỗng dưng im bặt lại, cả tiếng cổ vũ của bọn con gái cũng biến đâu mất. Chỉ còn tiếng gió rít và tiếng sóng xô vào bờ. Tất cả đều như đang nín thở chờ đợi một cái gì đó, rồi có tiếng thằng Minh lắp bắp:

 

– Trang…sao…?

 

– Hì…! – Nàng cười khúc khích, rồi lấy tay áp vào mặt tôi.

 

Tay nàng lạnh buốt, tôi vội giật mình lùi lại, mở mắt ra tìm hiểu xem có chuyện gì.

 

– Trang…lạnh quá…! – Nói rồi tôi im bặt như bọn nó, sững sờ nhìn Mai Trang.

 

Nàng trang điểm đậm hơn mọi khi, trông nàng thực sự rất xinh đẹp, như một tiên nữ hạ trần xuống thế gian. Mái tóc được nhuộm hơi vàng một chút, đầu đội chiếc mũ màu đỏ nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh đẹp của nàng được trang điểm cầu kì hơn mọi khi, bờ môi căng đỏ mọng, tôi nhìn thực sự chỉ muốn được…hôn nàng. Lúc mới mở mắt ra tôi có thể sẵn sàng xỉu luôn trước sắc đẹp này.

 

Nàng chớp chớp mắt nhìn tôi mỉm cười:

 

– An…thấy mình thế nào?

 

– Ừ…ực…Trang…đẹp quá…! – Tôi lắp bắp.

 

– Hì! – Nàng cười tươi, nụ cười đủ khiến rất nhiều đứa con trai sẵn sàng chết vì nó.

 

Thấy không khí có vẻ đang ngưng lại, tôi bối rối gãi đầu, tìm cách thoát khỏi nó:

 

– Ơ…mà…ừ thì…Trang…! – Tôi nói cứ lắp bắp.

 

– Hở…An sao vậy? – Nàng đưa tay che miệng cười.

 

– Mình…ừ không sao! – Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, tránh nhìn vào nàng.

 

– Ừa…An ra đá tiếp đi…có gì mà sững sờ vậy? – Trang cười thật xinh.

 

– Ừ đây! – Tôi gật đầu rồi vội vàng chạy đi.

 

Hầu hết những đứa con trai khác đều vẫn há hốc mồm nhìn nàng không rời mắt. Tôi phải gào lên:

 

– Bọn mày tỉnh hết chưa hả?

 

Thì cả bọn mới bắt đầu tỉnh lại, bối rối quay lại đá tiếp. Riêng thằng Minh thì tạm ngừng thi đấu, lại gần nàng hỏi:

 

– Ủa…sao Trang đẹp như thế?

 

– Bí mật, mình sẽ không nói! – Nàng lắc đầu cười.

 

– Ừm…! – Hắn liếc mắt về phía tôi rồi quay qua Trang hỏi nhỏ.

 

– Có phải…?

 

– …..! – Nàng nhìn tôi im lặng không nói gì.

 

– Có đúng như vậy không? – Nó bắt đầu gằn giọng.

 

– Đúng hay không thì Minh cũng không được nói như thế! – Nàng nhướn mày lên thách thức.

 

– Trang…bọn mình đã…? – Hắn sững người.

 

– Hết hôm nay, Minh nhớ không?

 

– À ờ…hết hôm nay thôi đấy, nếu mai mà Trang tiếp tục thì….! – Nó vội ngừng nói.

 

– Thì sao? – Nàng thắc mắc.

 

– Trang tự biết rồi! – Thằng Minh xoẹt tia nhìn tóe lửa về phía tôi rồi nhìn Trang.

 

– Được rồi, hết hôm nay thôi! – Nàng vội vàng nói ngay, lo lắng nhìn tôi.

 

– Ừm…giờ Trang đứng đây xem đi! – Nó thở ra rồi quay lại thi đấu tiếp.

 

Nàng cắn môi lo lắng nhìn tôi rồi vẫy vẫy tay ra hiệu cho tôi lại gần. Nàng nhìn xung quanh rồi thì thầm:

 

– An…có mang điện thoại không?

 

– Mình có đây…! – Tôi lôi cái điện thoại động trong túi ra.

 

– Ừa…An để ý đến nó nha…! – Nàng dặn.

 

– Để làm gì?

 

– Lát nữa mình sẽ gọi cho An…có việc!

 

– Lúc nào vậy?

 

– Khi nào mình muốn! – Nàng mỉm cười.

 

– Mà…việc gì thế…sao không nói ở đây luôn? – Tôi thắc mắc.

 

Nàng chợt đỏ mặt, bối rối đan tay vào nhau rồi thì thầm:

 

– Thôi…việc này…lát nữa mình mới nói được!

 

Nhìn thấy nàng đang ngượng ngùng như vậy, trông đáng yêu dễ sợ luôn, tôi đành không hỏi nữa:

 

– Ừm…mình sẽ để ý đến nó!

 

– Ừa…mà An…không được gọi cho mình đâu đấy! – Nàng gật đầu nói.

 

– Vậy là sao? – Tôi ngơ ngác.

 

– Chỉ mình được gọi cho An thôi, còn An không được gọi cho mình! – Trang giải thích.

 

– Sao…? – Tôi định thắc mắc, nhưng nàng đã nhẹ nhàng đặt ngón tay lên môi tôi ra dấu yên lặng, rồi mỉm cười.

 

– An…đúng là con trai mà…! Cứ làm theo những gì mình nói nha, chuyện quan trọng đấy!

 

– Ừ ừ…! – Tôi bối rối gật đầu.

 

– Rồi…An ra đá tiếp đi…mình đứng xem thôi! – Nàng cười quyến rũ.

 

– Ừ rồi…! – Tôi quay lại đá tiếp, đầu óc vẫn nghĩ mãi về khuôn mặt đáng yêu của nàng.

 

Chúng tôi đá tiếp đến khoảng hơn 4h chiều thì giải tán, về khách sạn tắm rửa rồi chuẩn bị ra kéo co. Có khá nhiều trò chơi nhưng bọn tôi đều chỉ chơi đá bóng, các trò khác để tụi con gái với những đứa lớp khác tham gia. Mai Trang mỉm cười đưa cho tôi chai nước, rồi nàng đi về khách sạn.

 

Một lát sau, tôi cũng theo bọn nó về khách sạn, gặp em Ngọc đang đứng ngay ở sảnh lớn:

 

– An…nãy giờ đá bóng vui không?

 

– Cũng tạm…mình toàn bắt bóng à! – Tôi vờ thảm não.

 

– Thôi…vui là chính…mình cũng chỉ toàn đi xem thôi à! – Em ấy phụng phịu.

 

– Ừm…giờ mình đi tắm rửa một chút đây…lát nữa Ngọc có ra cổ vũ cho mình không? – Tôi bước lên cầu thang rồi quay lại hỏi.

 

– Có chứ…ủng hộ An mà! – Em ấy cười tươi.

 

Tôi cũng gãi đầu cười đáp lại rồi bước tiếp lên cầu thang, thầm nghĩ đi thăm quan gì mà toàn chơi trò chơi không, chẳng đi ngắm cảnh được gì cả, lát nữa có khi rủ Ngọc đi dạo mấy vòng sau bữa ăn mới được!

 

 

Nghĩ lại đến giờ, tôi vẫn không thể tin được, chuyến đi đấy lại thực sự đáng nhớ đến như vậy, vì chỉ một lát nữa, một việc mà tôi không nghĩ là có thể xảy ra lại đến với tôi, ngập tràn hạnh phúc…và lo lắng…!

 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.