Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 32 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 32

Tôi hoảng hồn khi thấy vệt nước màu đỏ đó. Màu đỏ của nó hình như sẫm hơn máu, nhưng lúc đó tôi chỉ nhìn thoáng qua nên không để ý. Nghi có chuyện chẳng lành, tôi vội vàng chạy ra chỗ cửa phòng nhỏ Thư, thử đẩy cửa xem có chuyện gì không.

Cửa phòng bị khóa bên trong, tôi ẩy mạnh cửa mà vẫn không thể mở được. Suy nghĩ vài giây, tôi quyết định lấy đà từ xa rồi chạy lại ẩy tung cửa ra. Đúng lúc tôi sắp chạm vào cánh cửa, tưởng tượng rằng nó có thể bị hỏng thì nó đột ngột mở ra…

Tôi mất đà lên lao thẳng vào người nhỏ Thư. Thế là cả hai đứa cùng ngã ra sàn, nhỏ ấy đập đầu mạnh xuống sàn, còn tôi thì ngã lên người nhỏ.

– Au…xin lỗi Thư…! – Tôi xoa đầu rồi đứng lên, đợi nhỏ Thư sạc một trận.

– ….. – Không có tiếng đáp lại.

Tôi giật mình nhìn xuống thì nhỏ ấy đã ngất từ khi nào, chắc lúc nãy do đầu đập mạnh xuống sàn. Bối rối và lo lắng, tôi đưa mắt nhìn quanh phòng xem nên làm gì. Cạnh cửa phòng là một chai rượu vang loại nặng vỡ tung đang nằm lăn lóc dưới sàn, rượu chảy tràn ra ngoài cửa. Những mảnh thủy tinh vỡ nằm đầy dưới sàn. Không hiểu lúc nãy nhỏ Thư có ngã lên những mảnh thủy tinh ấy không.

Người nhỏ đầy mùi rượu, tôi hơi nhăn mặt. Cũng may là hai đứa không ngã vào mảnh vỡ nào, không thì tôi còn mệt. Thư nhìn vẫn rất xinh, dù cho mái tóc nhỏ đang che gần hết khuôn mặt. Hình như nhỏ trang điểm hay sao mà son phấn có phần nhòe đi vì nước mắt. 

Nhìn nhỏ đang nằm ngất dưới sàn như vậy, tôi cũng cảm thấy mặt mình đang nóng dần, cả người nóng ran. Định…lấy quyển sách đập vào đầu một cái cho khỏi nghĩ lăng nhăng, tôi từ từ đứng lên, ngó ra ngoài xem có ai không.

Người ngoài mà nhìn vào tình huống này chắc không thể không nghĩ tôi đang có ý đồ gì đó, mặc dù không phải vậy. Giờ vào khoảng 8h30, cả bọn chắc đang mải tụ tập ở dưới nhà nên không ai lên đây. Em Ngọc ở phòng bên hình như không nghe thấy tiếng động nên không chạy sang, tôi nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại để thu dọn phòng giúp nhỏ Thư. 

Bế nhỏ ấy lên, tôi chậm rãi đi lại gần phía giường và đặt nhỏ nằm xuống. Nhỏ Thư người cũng khá nhẹ nhưng người nhỏ cứ mềm nhũn ra khiến tôi phải vất vả lắm mới đưa đươc nhỏ lên giường. Đặt nhỏ nằm thẳng, tôi lấy cái chăn rồi chùm qua người cho nhỏ, đề phòng Thư bị lạnh. 

Chắc nhỏ vừa uống rượu say nên cũng nửa tỉnh nửa mê, nhỡ tay gạt phải chai rượu đang nằm trên bàn, khiến tôi cứ tưởng có chuyện gì xảy ra. Lắc đầu, tôi chạy ra ngoài lấy cái chổi với một cái xẻng vào thu dọn đống tàn tích, dù tôi cũng chả hiểu sao tôi phải làm những việc này.

Đổ hết mớ thủy tinh vào thùng rác, tôi quay về phòng nhỏ Thư, ngồi xuống nhìn nhỏ xem có bị gì nghiêm trọng không. Nhỏ trông xinh thật, chắc chỉ thua Trang với Ngọc một chút xíu mà thôi.

– Minh…anh…à? – Nhỏ chợt nhó thầm, mắt vẫn nhắm nghiền.

– ….. – Tôi im lặng không đáp.

– Minh…có phải anh không? – Nhỏ vẫn thì thầm.

– Không…mình là An…! – Tôi lặng lẽ.

– ….. – Nhỏ Thư im lặng, nước mắt lại lăn dài trên má, chảy xuống gối.

– Ừm…thôi mình về…Thư nghỉ đi! – Tôi đứng dậy, cầm lấy cái máy điện thoại rồi rời khỏi phòng.

– An…nghe mình…nói được không? – Nhỏ Thư run rẩy nói, nhưng tôi lắc đầu.

– Thôi Thư à, để lúc khác! – Tôi nhìn nhỏ một lần nữa rồi nhẹ nhàng khép cánh cửa phòng lại rồi về phòng mình.

Quay về phòng, tự dưng tôi lại thấy hết mệt, đầu óc vẫn còn đang mải suy nghĩ về những điều xảy ra ngày hôm nay. Tôi cũng cảm thấy thương nhỏ Thư, bị người yêu phũ phàng bỏ rơi, hay là tôi hơi giận Trang, vì nàng không nói gì với tôi về thằng Minh. Nhắc đến nó, tôi chợt có mỗi nỗi lo lắng cho tương lai…không hiểu thằng này làm thế nào mà nhiều đứa con gái lại có thể sẵn sàng yêu nó hết mình như vậy. 

Không lẽ một ngày nào đó, tôi lại thấy Mai Trang trong tình trạng như nhỏ Thư lúc này, chán đời và tuyệt vọng… 

Cũng may là em Như Ngọc đã là người yêu của tôi rồi nên không lo gì nữa, nhưng qua cách nói chuyện của em ấy, tôi cũng có thể nhận thấy là em ấy có chút ngưỡng mộ thằng Minh.

Tôi vừa đi vào nhà vệ sinh thì cánh cửa phòng bật mở. Lúc đầu tôi cứ nghĩ là thằng Thắng nên không nói gì. Nhưng thấy thằng này cứ ngó đầu ra ngoài cửa, tôi thắc mắc liền quay đầu lại và sững người hoàn toàn…

Thằng Minh vừa đi vào phòng tôi, nó ngó nghiêng xem có ai ở bên ngoài hay không rồi nhẹ nhàng khép cửa lại. Nhưng điều khiến tôi sững người lại là…Mai Trang đang ngủ gục trên vai thằng này, còn nó thì đang cõng nàng trên lưng. Chiếc mũ màu đỏ được bỏ ra, trông nàng xinh đẹp kì lạ, khuôn mặt nàng đang ngủ như một thiên thần. 

Nó khép cửa lại, rồi nhẹ nhàng đặt Mai Trang xuống giường. Tôi hồi hộp dòm qua khe cửa xem thằng này định làm gì, chắc là nó định rời khỏi phòng luôn.

Nhưng không…nó còn những mưu đồ đen tối hơn nhiều lần. Thằng Minh nhẹ nhàng bỏ áo khoác ngoài của nàng ra, rồi nó còn định tiếp tục nếu như tôi không lao vội ra.

 

– Ê Minh, làm cái gì ở đây vậy? – Tôi hỏi lớn.

Thằng Minh giật mình, nhìn lên. Tôi không để nó có phản ứng gì hỏi tiếp luôn:

– Định làm gì Trang hả? – Tôi gằn giọng, tay thu nắm đấm.

– Mày…tao không để mày tiếp tục phá bọn tao được nữa! – Hắn bắt đầu mất bình tĩnh, mặt nó bắt đầu đỏ lên.

– Mày định làm gì hả? – Tôi hét lên, còn hắn thì thu tay lại.

– Cho mày một trận để biết thế nào là lễ độ! – Nó cũng gằn giọng.

Biết rằng chúng tôi không thể thoát khỏi việc phải đánh nhau, thôi thì đành làm vậy.

– Mày được lắm! – Tôi nói rồi lao luôn vào nó.

– Được, chú đến đây xem nào! – Nó nhếch mép cười rồi cũng lao vào tôi.

Tôi ngay lập tức tung một cú đấm vào bụng nó kết hợp với một cú đá mạnh vào chân, nhưng nó đã chặn được cú 

đấm, chỉ hơi khụy xuống nhưng nó cũng táng thẳng cú đá vào mặt tôi. Tôi không né kịp nên ngã ngửa ra đằng sau, thấy mũi đang chảy máu. Tôi vội gượng dậy để né một cú ném của nó, thấy cuốn sách sượt qua mặt. Tôi vội vàng nhảy ra giường, nhún xuống lấy đà rồi lao thẳng vào người nó, đạp thẳng hai chân vào ngực hắn. Thằng Minh lảo đảo lùi lại một chút, nhưng tôi đang định bồi thêm một cú thì:

– “Choang” – Nó cầm cái giá treo quần áo lên và phang thẳng vào tôi, nhưng vướng phải cái đèn ngủ.

Tôi né được cú vụt của nó, cúi xuống cầm nguyên cái túi xách ném mạnh vào người nó. Thằng này hất đi cái túi ra, rồi nó cầm cái giá phi thẳng vào người tôi. Tôi nhào người sang giường bên cạnh, cầm cái gối phi thẳng vào mặt nó. Thằng này gạt được ra, rồi tự nhiên một vật bay thẳng vào đầu tôi, đau choáng váng cả đầu óc, giống như lần bị em Ngọc phi cái micro vào đầu, tôi té xuống đất. 

Tôi chưa gượng được lên thì nó sút thẳng vào bụng tôi một cái, khiến tôi lại lăn ra đất. Nó bồi thêm một cú vào mặt và một cú vào bụng tôi, đau buốt đến tận óc.

– Bỏ An ra ngay! – Em Ngọc từ đầu hét lên rồi vội nhào vào giữ chặt tay nó.

Thằng này đang máu điên nên không cần biết là con trai hay con gái, nó vung tay hất mạnh em ấy ra, rồi đưa cùi trỏ ra đằng sau một phát khá mạnh, em Ngọc lảo đảo tựa người vào tường. Em lấy một quyển từ điển nặng trịch từ trong túi xách một đứa, dùng hết sức ném mạnh vào người thằng Minh. Nó bị nguyên cái từ điển vào đầu nên cũng choáng váng, nhưng máu điên trong thằng này tăng thêm nhiều lần.

Nó cúi xuống cầm cái từ điển lên rồi lại gần Ngọc và đập một phát thật mạnh vào người em. Em Ngọc loạng choạng suýt ngã, nhưng hắn chưa dừng tay. Nó đạp mạnh vào chân em ấy, Ngọc hét lên rồi khụy người xuống, nó dùng quyển từ điển định thêm một phát vào đầu em Ngọc thì tôi đã giận dữ lao ngay ra giữ chặt tay nó, rồi dùng hết sức để lấy quyển sách khỏi tay nó. 

Thằng Minh lạnh lùng, nó cầm quyển sách xoay người lại rồi phang mạnh vào mặt tôi một nhát, tôi lại ngã xuống, thấy máu chảy cả ra tay. Em Ngọc định giúp tôi nhưng thằng này nhếch mép cười, rồi nó phang một phát vào đầu em…và Ngọc gục xuống, không còn phản ứng gì nữa…

Mắt tôi hoa lên khi nhìn thấy cảnh đó, đầu óc giận dữ điên đến cùng cực. Nhưng tôi không thể làm gì được, chỉ nhìn em ấy đang nằm đó, nước mắt tôi rơi xuống….

Thằng Minh phủi tay, nó lặng lẽ đưa Trang ra khỏi phòng, nàng giờ cũng nửa tỉnh nữa mê như nhỏ Thư lúc nãy, chắc bị thằng Minh chuốc rượu vào, đi lảo đảo rời khỏi phòng cùng thằng Minh. Nó đẩy Trang ra ngoài, quay lại nhìn hai đứa tôi nhếch mép cười rồi bước đi…

Tôi cố gắng lại gần lại em Ngọc, nhưng đầu nhức như búa bổ, tôi chỉ kịp thì thầm “Ngọc ơi…đừng sao nhé!” rồi thiếp đi….

Tôi tỉnh dậy đã thấy mấy thằng bạn đang ngồi cạnh. Thấy tôi mở mắt ra, thằng Thằng vui mừng nói:

– Mày tỉnh rồi à? Tao cứ tưởng mày đi luôn rồi chứ…! – Nó chưa nói hết đã bị thằng Huy kéo đầu ấn xuống đất.

– Nói gở! Mày có sao không? – Nó nhăn mặt hỏi.

– Ngọc…sao rồi? – Tôi yếu ớt lên tiếng, thấy mấy thằng bạn ở phòng khác đang ngồi cạnh em ấy.

– Ừm…bọn tao chưa biết nữa…em nó vẫn chưa tỉnh lại! – Thằng Huy ngập ngừng nói.

Tôi không đáp, vội vàng gượng dậy rồi đi đến giường em Ngọc. Như Ngọc đang nằm trên giường, khuôn mặt xinh 

đẹp nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt, có khi đứt quãng khiến tôi càng nhói đau hơn. Tôi cầm tay em ấy lên và nắm thật chặt, mắt cay cay…

– Ngọc không sao đâu…chỉ là chấn thương nhẹ thôi! – Một giọng con gái nhẹ nhàng vang lên, tôi quay sang thì 

nhỏ Thư ngồi bên cạnh, còn Mai Trang thì không thấy đâu.

– Sao Thư biết? – Tôi thì thầm.

– Lúc nãy mình gọi nhân viên y tế lên, chị ấy bảo là Ngọc chỉ bị chấn thương nhẹ do va đập vào đầu thôi! – Thư giải thích.

– Ừm…cảm ơn bạn! – Tôi gật đầu cảm kích.

– Mình phải cảm ơn An mới đúng! – Nhỏ ấy cười nhẹ.

Tự dưng tôi thấy thân hơn với nhỏ, dù tôi vẫn chưa quên lần nhỏ làm em Ngọc bị thương, nhưng dù sao Thư cũng đã giúp chúng tôi lần này, tôi rất cảm kích trước việc làm đó.

– Mà bọn mày bị sao vậy? – Thằng Hưng khều tay tôi hỏi.

– Ừ bọn tao cũng đang thắc mắc đây! – Mấy đứa khác hưởng ứng theo.

– Haiz, bọn tao bị thằng Minh đánh! – Tôi thở dài nghĩ lại cảnh đó.

– Minh nào cơ? Minh bên 10A7 ấy à? – Nhỏ Thư kéo tay tôi hỏi.

– Ờ, đúng thế! – Tôi gật đầu.

– Sao anh ấy lại làm như vậy được chứ, ngoài chuyện đó…thì anh ấy…là người tốt! – Nhỏ Thư mắt đỏ hoe, ngập 

ngừng nói khẽ.

– Cái thằng Minh bên lớp A7 ấy bọn tao có nghe rồi, thằng này đẹp trai học giỏi và nghe nói tốt bụng lắm! – Thằng Thắng trầm ngâm.

 

– Đó là vỏ ngoài của nó thôi! – Tôi lắc đầu ủ rũ.

– Mày có định báo với cô không? – Nó nhắc tôi.

– Tao cũng đang định ngày mai cùng em Ngọc lên báo với giám hiệu…!

– Vô ích thôi An à! – Nhỏ Thư lên tiếng phủ nhận.

– Là sao? – Tôi ngạc nhiên.

– Minh là con cháu của ông hiệu trưởng trường mình nên thế nào vụ này cũng chìm cho mà xem! 

– Vậy à? – Cả bọn ngỡ ngàng.

– Ừm…!

– Thật không đấy? – Một thằng hỏi.

Bắt gặp ánh nhìn tóe lửa của nhỏ Thư dành cho mình, nó gãi đầu cười trừ rồi lảng sang chỗ khác. Tôi cũng hơi nghi ngờ nên hỏi lại:

– Ừ…sao Thư biết?

Nhỏ Thư thở hắt ra, rồi ngập ngừng nói:

– Mình với Minh là bạn thân từ nhỏ, mẹ mình là phó hiệu trưởng trường mình, còn Minh là cháu ông hiểu trưởng 

nên mình…! – Nhỏ cúi mặt nói khẽ.

Giờ tôi mới hiểu tại sao nhỏ Thư chỉ cần nói vài câu là cô giám thị tin và thả tôi ngay, hóa ra là có lý do cả.

– Ừm…vậy bọn mình không thể nào tố cáo được nó rồi! – Tôi buồn buồn nói, nhưng trong lòng thì vô cùng tức 

giận.

– Ừm…mình rất tiếc…! – Nhỏ Thư đặt nhẹ tay nhỏ lên tay tôi, chắc nhỏ cũng đang nói thật lòng mình.

– Ừ…không sao…mọi người về phòng đi! – Tôi nhắm mắt lại, lặng lẽ nói.

– Nhưng…! – Nhiều đứa định nói gì đó, nhưng nhỏ Thư hiểu ý tôi, nhỏ lắc đầu rồi đứng dậy.

– Vậy…bọn mình về phòng đây…An nhớ ngủ sớm nhé!

– Ừm…cảm ơn Thư!

– Thôi cho hai đứa mày ngủ trên giường đấy, tao nằm dưới đất cũng được! – Thằng Huy nói.

– Còn tao chiếm cái giường còn lại, hê hê! – Thằng Thắng tranh thủ cơ hội.

– Ờ thoải mái đi! – Không ngờ thằng kia thản nhiên như không rồi quay đi.

Nhìn đồng hồ đã là 10h hơn, quá giờ đi ngủ đã 1 tiếng, tôi từ từ nằm lên giường, mặt vẫn chưa hết đau sau trận chiến vừa rồi. Mệt mỏi sau một ngày với quá nhiều chuyện xảy ra, tôi nằm lơ mơ mất một lát thì ngủ gục, tay vẫn nắm chặt lấy tay Ngọc…

 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.